Đại Tần Bá Nghiệp

Quyển 2 - Chương 1: Trở về Hàm Dương




Mặt trời chiều mang theo ánh nắng diễm lệ dần chìm vào đường chân trời âm u, ánh lửa đỏ nhiễm đỏ cả nửa chân trời. Trương Cường mặc miện phục dành riêng cho triều hội, ngồi trên xe ba mươi sáu ngựa kéo xa hoa, dưới sự bảo vệ của 3 ngàn cấm vệ, khởi giá từ cung A Phòng, chậm rãi xuất phát tới Hàm Dương ở phía bên kia sông Vị Thủy.

Thành Thái mặc một thân nhung trang cưỡi trên chiến mã màu vàng, đi ở đằng trước, bên cạnh hắn là đại tướng quân Mông Điềm ăn mặc đồng dạng. Tuy rằng Trương Cường vẫn chưa chính thức khôi phục chức quan cho Mông Điềm, nhưng hiện giờ Mông Điềm đang tạm thời chỉ huy 2 vạn quân, hộ tống cho xa giá của Trương Cường tới Hàm Dương cung, cho nên mới có thể đi được thoải mái, ở ven đường vô số dân chúng chen lấn, quỳ gối ở bên, liên tục dập đầu không thôi.

Một số dân chúng sau khi hành đại lễ, đứng dậy hưng phấn chỉ về chiếc đầu của Triệu Cao ở cao cao trên đầu chiếc giáo của một gã cấm quân cao gầy, mỗi khi xa giá đi qua, đều vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Trương Cường ngồi trong xe ngựa rộng mênh mông, lắng nghe tiếng hoan hô liên miên bên tai, nhất thời cảm xúc mênh mông, cơ hồ khó có thể kiềm chế, nhất là khi nghĩ tới hoàng hậu Tả Uyên ẩn cư trong Hàm Dương cung, nghĩ tới thân ảnh mềm mại, đôi mắt u oán, trong lòng không khỏi lại rung động.

Bây giờ tuy đã diệt trừ được Triệu Cao, nhưng chính quyền lúc nào cũng có thể sập của mình đang phải đối mặt với nguy cơ tứ phía, đây là thời đại mà anh hùng xuất hiện lớp lớp, nghĩ tới Sở bá vương Hạng Vũ và Hán vương Lưu Bang danh tiếng vang lừng núi sông, cùng với hàng loạt những nhân vật lịch sử tiếng tăm lừng lẫy, liền khó mà giữ được bình tĩnh. Âm thầm cười khổ, giờ mới là lúc kéo màn lên để đối mặt với vô số khiêu chiến đây.

Trong lúc suy nghĩ, chợt thấy ngoài xe vang lên một trận huyên náo ồn ào, mới phát giác, không biết từ lúc nào đã tới bên ngoài thành Hàm Dương. Tường thành cao lớn đắm chìm trong ráng vàng ban chiều, nơi nơi đều vàng rực rỡ, giống như trời đất đều bừng sáng lên.

Bên ngoài cổng thành, một đám văn võ đại thần dưới sự dẫn dắt của hữu thừa tướng Phùng Khứ Tật, vui mừng đón xa giá đi tới. Lúc còn cách xa giá mười thước, liền đồng loạt quỳ xuống đất hô to: "Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Phùng Khứ Tật lúc này vừa mới được Mông Điềm cứu ra từ ngục Hàm Dương, lúc nhìn thấy Mông Điềm dẫn theo binh lính xuất hiện trong ngục Hàm Dương, Phùng Khứ Tật đang giận dữ chờ chết dường như không tin nổi vào hai mắt mình, trong lúc kinh ngạc mới biết được Trương Cường đã xử tử Triệu Cao trong trai cung, Mông Điềm lại đã sớm được bí mật phóng thích. Nghe xong hết thảy, Phùng Khứ Tật kích động cơ hồ muốn khóc rống lên, may mắn là ở bên cạnh có Mông Điềm khích lệ khuyên bảo mới biết được hóa ra vị hoàng đế tưởng như vô năng hoa mắt ù tai này đã âm thầm bố trí kế hoạch để diệt trừ Triệu Cao khuynh đảo triều chính, con mắt nhìn Trương Cường cũng khác với khi xưa.

Lúc này nhìn thấy xa giá của Trương Cường tới, vội dẫn theo các quan lại trịnh trọng tiến ra đón, quỳ lạy theo đại lễ. Các quan lại ở đây cùng lắm chỉ lên tới 100, các quan viên đương nhiệm ở Hàm Dương, phải tới một nửa đã bị bỏ tù vì liên quan đến vụ án của Triệu Cao cùng với cha con Lý Tư.

Ở bên cạnh những quan viên thưa thớt, Phùng Khứ Tật nhịn không được nóng lòng, hơn nữa vừa mới ra khỏi ngục, tâm sinh lý thay đổi khiến cho vị cựu thần hơn 60 tuổi bị lao lực quá độ, chỉ cảm thấy hoa mắt ù tai, hai đầu gối mềm nhũn, ngã mạnh về phía trước!

Trương Cường ngồi trên xe ngựa từ xa đã thấy dáng vẻ mỏi mệt của Phùng Khứ Tật, suất lĩnh đủ các quan lại ra ngoài thành nghênh đón, đang muốn phân phó cho mọi người không cần hành lễ, đã thấy Phùng Khứ Tật lảo đảo, ngã lên mặt đất, không khỏi cả kinh, đang định đứng dậy xuống xe, bỗng nhiên nhớ tới đang trong tình huống trước mặt quần chúng, chính là cơ hội tốt để thu nạp lòng người, hơn nữa quả thật cũng lo lắng cho thân thể của Phùng Khứ Tật, cho nên vội vàng phân phó cho Thành Thái đang ở bên cạnh xa giá: "Thành Thái, đỡ Phùng thừa tướng vào xe của trẫm, sau khi hồi cung sẽ mệnh cho ngự y khám bệnh."

Thành Thái nghe thấy thế, hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Bệ hạ, xa giá của thiên tử, sao có thể để người khác ngồi? Huống hồ bệ hạ thì sao đây?"

Trương Cường cao giọng quát: "Phùng thừa tướng trung thành và tận tâm, suýt chút nữa đã bị tên cẩu tặc Triệu Cao hại chết, hiện giờ bị té xỉu ven đường, trẫm há có thể không để ý mà đi?"

Nói xong, đứng dậy nhanh chóng ra khỏi xe, khẽ quát lên với những cấm vệ canh giữ quanh xa giá: "Còn không mau đỡ thừa tướng vào trong xe?”

Các cấm vệ lúc này mới như tỉnh mộng, ba chân bốn cẳng dìu Phùng Khứ Tật đã hôn mê bất tỉnh vào xa giá của Trương Cường. Bởi vì xe ngựa cực kỳ rộng, dưới sàn còn trải một tấm thảm mềm mại, cho nên các cấm vệ đặt Phùng Khử Tật vào trong thùng xe, cũng khiến cho ông nằm vừa vặn trong xe, cực kỳ thoải mái, còn không ảnh hưởng tới Trương Cường.

Nhìn thấy Trương Cường vì Phùng Khứ Tật mà chia sẻ xa giá, các quần thần lớn nhỏ tới nghênh đón đều lệ nóng lưng tròng, mà dân chúng Hàm Dương lúc này cũng là lần đầu tiên gặp được vị hôn quân trong truyền thuyết này, chỉ cảm thấy vị hoàng đế này khác xa với trong các câu chuyện kể, cứ nhìn ngài đối xử với cựu thần xem, là đã thấy một phần rồi. Một vài người đang đứng vây xem, không khỏi thở dài kinh ngạc không thôi.

Xa giá chậm rãi tiến tới, Trương Cường hít thật sâu một hơi không khí trong trẻo nhưng hơi lạnh lẽo, phóng nhãn nhìn những dân chúng vây quanh xa giá ở xa xa. Bọn họ phần lớn đều mặc áo vải bông hoặc sợi đay thô ráp, đủ mọi loại màu sắc. Lúc này vẫn chưa có quy định về màu sắc trang phục cho dân thường, cũng không có phân chia cấp bậc, không giống như thời Hán sau này, những dân chúng bình thường chỉ có thể mặc áo vải trắng gọi là 'bố y' hoặc là 'bạch đinh'. Lúc này quần áo có đủ màu đỏ thẫm, phấn hồng, xanh lá cây đậm nhạt, tím, trắng, xanh da trời, đủ mọi màu sắc,vô cùng diễm lệ, khiến cho Trương Cường âm thầm kinh ngạc không thôi.

Thành Thái lúc này đi bộ bên cạnh xa giá của Trương Cường, tự mình bảo vệ cho xa giá, dưới sự vây quanh của 3 ngàn cấm vệ và dân chúng, chậm rãi tiến tới Hàm Dương. Lúc tới Hàm Dương cung thì màn đêm cũng đã dần hạ xuống.

Vừa mới tiến vào nội thành, đã thấy khoảng năm sáu mươi tôn thất quý tộc vẻ mặt túc mục đứng khom người bái hạ trước cổng nội thành. Trương Cường vội vàng phân phó cho Thành Thái: "Mệnh cho mọi người không cần đa lễ."

Nói xong, hướng mắt nhìn về phía cung thành xa xa, chỉ thấy trong trời chiều mông lung, Hàm Dương cung khổng lồ giống như một con cự thú trầm mặc, lạnh lùng ngóng nhìn những khách qua đường vội vã. Trương Cường không khỏi nghĩ tới hoàng hậu Tả Uyên mang theo u buồn phảng phất, thân ảnh nhẹ nhàng tú dật, cùng với ánh mắt kiên định ngày đó khi tiếp nhận huyết thư của mình, liền nhịn không được thở dài, Tả Uyên cũng không biết rằng, nàng đã khiến cho vị hoàng đế giả mạo này phải gặp nhiều kinh hãi.

Sau khi nhận được tin, hoàng hậu Tả Uyên lúc này sớm đã đứng ở cửa chính Hàm Dương cung, mặc lễ phục đen mạ vàng, đầu đội mũ phượng, đẹp đẽ quý phái dẫn theo mấy ngàn cung quyến vẻ mặt kích động chờ đợi xa giá của thiên tử tới.

Hôm nay sau trưa, Hàm Dương cung bỗng nhiên bị quân lính bao quanh, Tả Uyên vốn không có tin tức gì bị việc ngoài ý muốn này khiến cho cả kinh thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, may mắn là người đi đầu tiến cung lại là đại tướng quân Mông Điềm, Tả Uyên lúc này mới vứt đi thanh chủy thủ giấu ở trong người, lòng vui sướng đợi chờ Trương Cường tới.

Nhìn thấy xa giá chậm rãi dừng lại trước cửa cung, Tả Uyên tiến lên một bước, thấp giọng rưng rưng nói: "Nô tì cung chúc bệ hạ diệt trừ gian nịnh, đưa Đại Tần ta sáng với càn khôn. Hoàng thượng vạn tuế!”