Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 97: Gánh Vác Một Mình




Lúc Lục Thanh Không về đến khách điếm dừng chân, sờ vào Ngọc Linh Lung trong tay vẫn còn cảm giác không chân thật, hắn cứ cầm Ngọc Linh Lung để dưới ngọn nến nhìn tới nhìn lui suốt. 

Chu Phụ Tuyết ở cạnh nhắm mắt tu dưỡng, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.

Thương Yên Phùng cau mày: "Cho nên Phụ Tuyết không nói hai lời phế đi tu vi của mình? Đệ đứng cạnh nhìn cũng không ngăn lại?"

Lục Thanh Không chỉ vào Chu Phụ Tuyết: "Đệ ấy! Chính là đệ ấy! Cái loại tính tình cố chấp ấy, huynh thấy đệ cản nổi không? Đệ còn chưa kịp phản ứng đệ ấy đã nhanh tay phế bỏ tu vi rồi, đệ cản gì bây giờ?!"

Tính cách cố chấp, gàn bướng của Chu Phụ Tuyết mọi người đều rõ, Thương Yên Phùng day trán, thấy đầu hơi đau: "Đệ ấy vốn là người không có linh mạch, mấy năm qua tu luyện gian khổ cũng vất vả lắm mới đạt tới hậu kỳ Nguyên Anh, tu vi cứ thế bị phế mất, sau này nếu muốn tu luyện lại chỉ sợ là đã khó càng thêm khó."

Lục Thanh Không nói: "Phụ Tuyết đệ ấy tự có tính toán, chúng ta không cần lo lắng thay đệ ấy, bây giờ đệ rất muốn biết trước đó rốt cuộc các huynh là có chuyện gì, không phải nói gặp Na Liêm à?"

Yến Tuyết Ngọc nhớ lại cũng có hơi nghi ngờ: "Quả thật bọn huynh gặp Na Liêm ở thành Thủ An, tu vi hắn còn cao hơn Yên Phùng một bậc, giết chết hai người bọn huynh dễ như trở bàn tay nhưng không biết vì sao hắn lại không động thủ, chỉ vây bọn huynh bên trong một tiểu thế giới, mấy ngày trước đột nhiên thả bọn huynh ra."

Lục Thanh Không như có điều suy tư: "Thoạt nhìn Na Liêm chẳng phải thiện lành gì, sao hắn phải làm thế?"

Mọi người chẳng ai nói được.

Lúc này Chu Phụ Tuyết đã điều hòa hơi thở xong, y nhẹ nhàng mở mắt, đột nhiên nói: "Ngũ sư huynh, các huynh có gặp đại sư huynh ở thành Thủ An không?"

Thương Yên Phùng sửng sốt: "Cái gì?"

Lục Thanh Không nghe vậy lập tức mồm mép tép nhảy, đem chuyện đại sư huynh lúc ở Trường Dạ sơn trang như thần minh từ trên trời giáng xuống cứu hắn khỏi cơn nguy khốn kể dai kể dài cho Thương Yên Phùng với Yến Tuyết Ngọc nghe… Lúc trước hắn ở núi Nhật Chiếu, gặp ai là sẽ kể lại sự tích anh dũng của đại sư cho người ta nghe một lần. Một ngày nói tám trăm bận nên là bây giờ trên núi Nhật Chiếu đều lan truyền, sau khi Nhị sư huynh Dịch Phụ Cư bị điên, Cửu sư huynh cũng có hơi khùng. 

Thương Yên Phùng nghe hết tiền căn hậu quả, y yên lặng cả buổi mới khó nhọc lên tiếng: "Hắn thật sự là đại sư huynh à? Các đệ không nhận nhầm chứ?"

Kể từ sau khi Chu Phụ Tuyết thấy phản ứng của Minh Phù Hoa và Quy Ninh, y nghe không lọt tai nhất là những lời kiểu này, nghe thấy là lập tức chụp kiếm, phải qua đấy nói cho người ta biết rốt cuộc hắn có nhận nhầm không, nhưng hắn vừa mất đi tu vi, thân thể nặng nề vô cùng, giãy giụa mấy cái cũng không ngồi nổi chỉ dành đỏ cay mắt trừng Thương Yên Phùng chờ câu xin lỗi.

Thương Yên Phùng lập tức nhấc tay, tỏ vẻ không có ý gì khác, tình tính Chu Phụ Tuyết hắn rõ nhất, điểm mặt mắng mỏ đệ ấy thì không sao hết nhưng đừng có nói bậy về Minh Chúc, bằng không không chừng đệ ấy liều cả với kẻ đó còn được. 

Lục Thanh Không cúi đầu ỉu xìu: "Vậy mấy huynh không gặp huynh ấy rồi, ôi đệ không biết rốt cuộc sư phụ với đại sư tỷ nghĩ kiểu gì nữa, cứ phải nói đại sư huynh là thứ yêu vật không may, còn nói chưa bao giờ nghe có người chết đi sống lại được, nhưng không ai nghe cũng đâu chứng minh không làm được, không phải đại sư huynh vẫn còn sống đấy ư?"

Từ sau khi Minh Chúc không từ mà biệt, Chu Phụ Tuyết chưa từng thả lỏng, bây giờ tìm được Ngọc Linh Lung là không chịu được nữa rồi, nếu như không phải cơ thể tạm thời không chịu nổi bôn ba nói không chừng hắn đã sớm chạy tới thành Thủ An.

Mấy người bàn bạc một lần, sau cùng quyết định Lục Thanh Không với Yến Tuyết Ngọc đưa Ngọc Linh Lung về Nhật Chiếu trước, Thương Yên Phùng sẽ đi đến thành Thủ An chuyến nữa tìm Minh Chúc, tranh thủ đưa người về, Chu Phụ Tuyết bị thương nặng chưa khỏi tạm thời không chịu được hành trình đường xá xa xôi, bây giờ ở lại thành Duyệt Ngọc dưỡng thương vài ngày rồi hãy về Nhật Chiếu.

Hôm sau, ba người chia đường rời đi ở Hành Diên Đài.

Chu Phụ Tuyết gắng gượng chống đỡ thân thể đi tiễn bọn họ, sau đó y từ từ rời Hành Diên Đài về thành. Vừa vào thành, y chưa đi được bao lâu đã gặp một bóng người quen thuộc trong phố chợ sầm uất. 

Bất Húy vận đồ trắng, ngồi trên xe lăn gỗ. Bây giờ đã là đầu mùa xuân nhưng trên người hắn vẫn bọc kín bằng áo choàng dày, trên cổ cũng quấn khăn choàng thật dày, quấn hết vòng này tới vòng khác, che luôn cả nửa khuôn mặt lại càng khiến cho khuôn mặt hắn hiện vẻ tái nhợt.

Khí chất của hắn quá đỗi riêng biệt, dù cho thân mình ở nơi phố chợ ồn ào huyên náo vẫn có một loại hàn ý mát lạnh, hoàn toàn không ăn nhập với xung quanh.

Bên cạnh hắn không có người chăm sóc, lúc này đang cụp mắt nhìn chằm chằm đá chặn trước mặt đến xuất thần.

Vì phòng ngừa có xe ngựa vào nhầm phố chợ, đường phố ở thành Duyệt Ngọc sẽ dùng đá dựng thành con đường ngăn lại cao tới mắt cá chân, người bình thường chỉ cần nhấc chân vượt qua là được nhưng đối với người đi lại không tiện thì chẳng khác gì tòa núi chắn đường. 

Yêu tu có thể một chưởng hủy diệt thành trì trong truyền thuyết kia vẻ mặt bệnh tật, ở đó do dự chốc lát mới đưa tay ra khỏi áo khoác to, nhẹ nhàng xoay bánh xe phụ một vòng, rất nhanh đã rụt tay lại như thể sợ dùng sức quá sẽ làm mình bị thương.

Hắn ngồi thẳng trên xe lăn, càng lúc càng mịt mờ.

Chu Phụ Tuyết nghĩ: "Người như hắn, chỉ cần muốn thôi Na Liêm sẽ tự tay ôm hết những thứ đó tới trước mặt hắn ngay, đã như vậy sao hắn còn bị vây ở trong góc, một bước cũng khó đi thê thảm đến vậy kia chứ?"

Chu Phụ Tuyết đã nhìn thấy dáng vẻ đầy thảm hại khóc to van nài Na Liêm giết mình đi khi cánh tay bị cắt ra vết thương của Bất Húy, giờ thấy hắn vẫn luôn đưa tay ra chạm vào bánh xe nhưng lại sợ hãi rụt về thật nhanh cũng chẳng ngạc nhiên gì cả. 

Trong lòng hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi cất bước đi tới, từ từ ngừng trước mặt người kia.

Bởi vì khí thế trên người, dù cho người có lòng tốt muốn giúp hắn cũng không dám bước tới, Minh Chúc nhìn thấy người dừng cạnh mình thì có chút ngạc nhiên, chậm rãi ngước đầu thì đã nhìn thấy đôi mắt lạnh căm của Chu Phụ Tuyết.

Minh Chúc sửng sốt.

Chu Phụ Tuyết không nhìn mắt hắn, y đi vòng ra sau xe lăn, nói: "Ngươi muốn đi đâu?"

Minh Chúc vội ngoái đầu nhìn hắn như sợ hắn sẽ đi khỏi, nhưng lúc nghe thấy câu này mới không để ai thấy mà thở phào một hơi, hắn đưa tay chỉ vào một gian hàng cách đó không xa: "Chỗ kia."

Chu Phụ Tuyết dùng mũi chân ép vào bánh xe, tay đẩy xe dùng sức vững vàng đẩy xe lăn gỗ trượt qua đá chặn, đi về chỗ gian hàng Minh Chúc chỉ.

Đó là chỗ bán kẹo đường hình người, sau khi ông lão nặn kẹo nhìn thấy Minh Chúc thì cười nói: "Công tử muốn nặn hình gì?" 

Minh Chúc vẫn nhớ nhung kẹo đường Lục Thanh Không mua cho mình lúc trước, chỉ vào bản thân mình: "Giống t…"

Còn chưa nói xong hắn ngây ra một chút, lát sau mới chỉ vào Chu Phụ Tuyết, nói: "Giống người này đi."

Chu Phụ Tuyết: "..."

Ông lão: "Có ngay."

Rất nhanh, một chiếc kẹo hình Chu Phụ Tuyết lạnh lùng được đặt vào tay Minh Chúc. Hình như hắn thích lắm, cầm que tre xoay tới lui để nhìn.

Chu Phụ Tuyết có hơi không quen chuyện một người lạ mặt nhìn kẹo đường làm giống mình mãi không thôi, y hơi quay đầu, đẩy hắn tới nơi ít người gần đó rồi hỏi: "Người chăm sóc ngươi đâu?"

Minh Chúc cẩn thận giữ kẹo đường trong tay: "Hình như gặp người quen cũ, đi ôn chuyện rồi, sẽ về nhanh thôi."

Chu Phụ Tuyết hỏi: "Ban nãy người đợi ở đó bao lâu rồi?"

Minh Chúc đáp: "Một canh giờ."

Chu Phụ Tuyết: "..."

Ôn chuyện này ôn cũng lâu ghê, nói không chừng sớm đã quên bén người này rồi thế mà hắn còn ngốc nghếch đợi ở chỗ đó.

Chu Phụ Tuyết không hiểu sao cảm thấy câm nín, hắn không biết thứ cảm giác này từ đâu mà có nhưng cũng không bài xích. Qua lại nhiều ngày như thế hắn cũng coi như nhìn ra, cho dù người này hành vi ngôn từ có thể giả vờ nhưng đối với bọn hắn là chân thành không có nửa phần ác ý.

Nhớ lại chuyện mấy ngày trước vì hành động kiêng dè của mình khiến Thương Yên Phùng hiểu lầm còn cho người này một kiếm, hắn có chút áy náy, chủ động nói: "Vậy ta đưa ngươi về nhé, đúng lúc tiện đường."

Minh Chúc ngoái đầu nhìn hắn một cái lại vội quay đi, gật nhẹ: "Cám ơn."

Chẳng bao lâu sau Chu Phụ Tuyết đã đưa hắn về Lược Nguyệt Lâu, Na Liêm biết tin lật đật từ trong vọt ra, trong tay còn cầm ngọc lệnh. Y nhìn Minh Chúc trở về không tí sứt mẻ mới thở phào một cái.

Na Liêm đưa tay sờ trán hắn, nói: "Còn đang sốt cao ra ngoài làm gì, có chuyện gấp sao?"

Minh Chúc giơ kẹo đường cầm trong tay lên, nói: "Ngươi dùng linh lực đông lại giúp ta đi, sắp chảy cả rồi."

Na Liêm: "..."

Na Liêm lập tức nhìn kẹo đường bằng ánh mắt đầy phức tạp, lại ngẩng lên nhìn Chu Phụ Tuyết mặt không cảm xúc cạnh bên, cuối cùng y thở dài đông que kẹo lại cho hắn.

Na Liêm là kẻ ân oán rõ ràng, quay sang nói với Chu Phụ Tuyết: "Cám ơn ngươi đưa hắn về."

Chu Phụ Tuyết không nói gì, gật đầu nhẹ. Y đang định quay người rời đi thì khóe mắt lướt tới cái tên trên ngọc lệnh trong tay Na Liêm.

Thương Yên Phùng…

Hắn sững sờ ngay, nhớ lại trước đó Thương Yên Phùng nói Na Liêm hạ thủ lưu tình với bọn họ, ánh mắt nhìn Na Liêm lập tức có chút kỳ lạ.

Na Liêm đang ngồi xổm dặn dò Minh Chúc: "Lần sau có ra ngoài kêu ta một tiếng, ta đi với ngươi. Lỡ đâu giữa đường Tiểu Ngọc Nhi chạy mất người về cũng không được, gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"

Minh Chúc không để tâm nghe hắn nói lắm, khóe mắt cứ liếc nhìn Chu Phụ Tuyết.

Na Liêm lại bỏ đi một đống lời, bấy giờ mới huơ huơ ngọc lệnh trong tay, nói: "Ta vẫn luôn hỏi coi rốt cuộc ai làm ngươi bị thương, ngươi cứ không nói nên ta cho người đi điều tra rồi."

Minh Chúc sững sờ, lập tức cúi đầu hơi chột dạ.

Na Liêm nói: "Cúi làm gì, ngước lên nhìn ta."

Mặc dù nội viện Lược Nguyệt Lâu không có bao nhiêu người nhưng nói không chừng sẽ có hộ vệ sai vặt đi ngang qua, Minh Chúc không muốn bị kẻ khác thấy bộ dạng mất mặt khi bị người khác răn đe của mình, hắn ngẩng đầu nói: "Được rồi, không phải ta đã nói là không có gì to tát rồi à, ngươi tra, tra tra tra, tra cái gì mà tra, rảnh quá không chuyện gì làm hả?"

Hắn cười như không cười: "Biết sớm ta đã không thả Thương Yên Phùng ra, nhưng mà giờ cũng chưa muộn. Bây giờ hắn đang ở trên Hành Diên đi tới thành Thủ An, ngươi nói coi ta sai người đánh nổ Hành Diên luôn được không?"

Chu Phụ Tuyết đứng cạnh nghe thế vẻ mặt lập tức rét căm.

"Bọn họ đối xử với ngươi thế nào, suýt nữa hại chết ngươi rồi ngươi còn khoan dung thế? Bất Húy, đầu ngươi thiếu cọng gân phải không?"

Minh Chúc mấp máy môi, lạnh giọng: "Ta chết chưa hả?"

Na Liêm: "..."

"Không ai giết được ta hết, chẳng qua chỉ là chịu chút thương tích, không có gì to tát cả."

Na Liêm: "..." Vậy rốt cuộc thằng cháu nào lúc trước khóc tới suýt mù luôn thế?

Lúc này Chu Phụ Tuyết cũng không nhịn được nữa, y mở miệng nói: "Thương Yên Phùng là sư huynh đồng môn của ta, làm bị thương các hạ thật sự là hiểu lầm, ta nguyện gánh vác một mình, hi vọng các hạ không làm khó sư huynh ta."

Hắn vừa nói ra, ánh mắt Na Liêm nhìn hắn có chút kỳ dị.

Minh Chúc chỉ sợ Na Liêm làm khó Chu Phụ Tuyết, lập tức nói: "Không có gì đâu, đừng nghe gã ăn nói linh tinh."

Na Liêm cười như không cười mà nhìn hắn, nói: "Muốn ta không làm khó Thương Yên Phùng cũng không phải không được…"

Minh Chúc nhìn nụ cười đáng suy ngẫm nơi khóe môi hắn, thầm kêu hỏng bét rồi. Y còn chưa kịp cản lại, Na Liêm đã mở miệng nói sâu xa.

"Vậy trước khi bệnh của Bất Húy khá hơn, ngươi phụ trách chăm sóc hắn đi."

Minh Chúc: "..."

Chu Phụ Tuyết: "..."