Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 73: Biến Ảo Khôn Lường




Quyển 4: QUỶ PHƯƠNG HÃM LẠC

(Đất trũng Quỷ Phương)

Bạch vân thương cẩu: Xuất phát từ Khả thán (Đỗ Phủ): Màu mây trên trời khi trắng như áo, khi đen như chó mực (天上浮云似白衣,斯须改变如苍狗), ám chỉ sự thay đổi khôn lường, thế sự biến đổi bất ngờ.

Ba mươi dặm bên ngoài thành Thủ An.

Hoa lê chớm nở, trước mắt tuyết trắng. 

Dạ Vị Ngải dùng cả tay chân bò lên từ dưới sông, còn chưa đứng được nó đã lóp ngóp chạy về phía trước, vết nước trên người với dấu chân trên con đường khô ráo kéo ra một lối đi.

Chẳng bao lâu, một bàn chân giẫm lên dấu chân chưa khô ấy, nhàn nhã đi theo.

Dạ Vị Ngải như bị sói đuổi, cứ liều mạng chạy về phía trước. Bất tri bất giác, thân hình bị sương mù xám xịt nuốt trọn như bước vào trong kết giới, lát sau chẳng thấy tăm hơi đâu.

Sương mù không phân rõ được phương hướng, Dạ Vị Ngải ở trong đó mò mẫm cả buổi, cảm giác mình chạy đủ xa, có thể cắt đuôi kẻ phía sau rồi bấy giờ mới có thời gian thở một hơi thật sâu, nó run rẩy đưa tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, suy sụp dựa vào tảng đá to nằm nghiêng.

Nó tập trung chạy quá, lại thêm sương mù dày đặc nên hoàn toàn chẳng để ý tới hai chữ như phượng múa rồng bay trên tảng đá to - Tế Nhật.

Vách núi Tế Nhật còn được người ta gọi vui là vách núi vứt xác, cũng do đỉnh núi quanh năm tràn ngập sương mù trắng, ngày cũng như đêm, vực sâu bên dưới chẳng thấy đáy, là chỗ giết người giấu xác tốt nhất nên mới có tên này.

Tà phong từ dưới phất lên, cỏ khô đen kịt bị thổi kêu vang xạc xào, thổi bay đi ít sương mù tăm tối, chẳng qua chốc lát sau lại bị sương mù nồng đậm hơn vây tràn ngập. 

Dạ Vị Ngải thở hổn hển một hồi, không biết nghĩ gì mà ngồi xổm xuống đất, đào một thanh sắc xinh xẻo ra rồi vạch một vòng lên đất.

Nó vẽ hai phát xong lại thấy không ổn, cẩn thận xóa đi, lại không chắc chắn vẽ xuống một nét, ngay lúc nó đang do dự có nên xóa nữa không, bên tai bỗng vang lên giọng nói du dương.

"Thiếu niên, đang vẽ Truyền Tống Trận hả?"

Dạ Vị Ngải theo bản năng "ừa" một tiếng nhưng nó lập tức phản ứng lại, chớp mắt da đầu tê dại, cả người cư.ơng cứng tại chỗ.

Giọng đó nói: "Cơ mà trận pháp này hình như ngươi không quen tay lắm nhỉ, khu nhạn và mắt trận vẽ chẳng dính được chút gì, chẹp chẹp, cần ta dạy cho không?"

Dạ Vị Ngải hốt hoảng, nó chầm chậm quay đầu lại, cổ phát ra tiếng xương cốt rắc rắc, ở nơi vách núi chỉ có tiếng gió thật kỳ dị.

Trong sương mù dày đặc, một bóng người thong thả đi về phía nó, vạt áo bay bay phát ra tiếng phần phật, hình như trong tay người đó cầm một thanh kiếm, mũi kiếm kéo lê, theo mỗi bước chân vạch trên mặt đất phát ra chuỗi âm thanh chói tai.

Dạ Vị Ngải được nuông chiều từ bé, bị ông anh kia cưng tới mức chẳng nếm khói lửa nhân gian đã thấy qua cảnh này đâu, hai chân nó nhũn ra ngồi bệt xuống đất luôn, cả người run rẩy nhìn chằm chằm kẻ đó bước đi từng bước.

Gió lẫn mùi tanh bùn đất từ sau người nó thổi đến, Dạ Vị Ngải quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy ngay vực sâu không thấy đáy như cái miệng đỏ lòm của hung thú há to, chỉ cần nó lùi một bước thì sẽ nuốt trọn lấy nó.

"A a a a a!"

Dạ Vị Ngải thét một tiếng, thân thể lạnh căm nhích khỏi mép vực một chút, bị dọa tới nỗi tim nện như trống vang rõ bên tai. 

Tiếng mũi kiếm rạch lên sỏi đá trên đất trộn chung tiếng gió gầm rít từ xa truyền tới, người kia nói: "Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, chỗ này là vách Tế Nhật, có ta ở đây, cả đời này ngươi cũng đừng hòng ra khỏi màn sương mù này… chỉ cần giao đèn Trấn Linh ra, ta sẽ không giết ngươi mà còn coi ngươi là con trai bảo bối hết lòng yêu thương, sao nào, vụ làm ăn này được không?"

Dạ Vị Ngải thấy chẳng được gì cả, nghe cách người này nói chuyện không đàng hoàng gì thì bảo đảm hắn chẳng phải người tử tế gì cho cam.

Dạ Vị Ngải bị dọa cả người run rẩy, lẩy bẩy nói: "Cái gì… Đèn Trấn cái gì?"

"Đèn Trấn Linh."

Dạ Vị Ngải: "Cái gì Trấn Linh?"

Người kia: "..."

"Đèn Trấn Linh!!" Người kia không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, "Tương truyền thần khí thượng cổ đèn Trấn Linh có tác dụng an hồn, phục hồi mạng sống, chuyện năm mươi năm trước trong bí cảnh ẩn thế, trang chủ Trường Dạ sơn trang Dạ Vị Ương có được đèn Trấn Linh đã truyền khắp giang hồ rồi, Dạ Vị Ương thương yêu ngươi làm người ta nhìn cũng đau răng, đèn Trấn Linh hắn phí bao tâm cơ, gần như chẳng cần mạng mới có được chẳng dùng cho ngươi thì ta sẽ nhảy xuống vách núi vứt xác này ngay. 

Dạ Vị Ngải mịt mờ, chẳng biết hắn đang nói cái gì.

Trong lúc nói, người kia đứng cách Dạ Vị Ngải ba bước, sương mù dày đặc dần tản ra, lộ ra một bóng người.

Người đến hẳn là dùng thuật Phụ Linh, ngay cả bóng dáng còn mờ ảo hơn màn sương kia mấy phần, bị gió thổi khiến cho chấm ánh sáng trên người vặn vẹo, khuôn mặt cũng có chút hư ảo mơ hồ, chỉ thấy đôi mắt phượng như nhỏ máu, nhìn chằm chặp Dạ Vị Ngải.

Đôi mắt lười biếng của kẻ đó nhấc lên, không chú tâm nhìn Dạ Vị Ngải một cái, nói: "Nhóc con, lòng nhẫn nại của ông đây không nhiều, ông đếm đến ba, nếu ngươi không giao đèn Trấn Linh ra ông sẽ đá ngươi xuống làm bạn với đống xương cốt bên dưới vách núi vứt xác đấy."

Dạ Vị Ngải bị cảnh này làm cho dại ra nhưng rất nhanh đã bị sát khí trên người hắn kích cho tỉnh lại, nó giải thích một cách yếu ớt: "Ta có biết đèn Trấn Linh gì đâu, nó không có trên người ta, anh trai ta không có nói chuyện đèn Trấn Linh gì đấy với ta, chắc chắn ông… tìm nhầm người rồi."

Ngươi đàn ông mất kiên nhẫn "chậc" một cái, thấp giọng om sòm một tiếng, đến đếm cũng chẳng buồn đếm đã giơ chân đạp về phía Dạ Vị Ngải.

Dạ Vị Ngải bị dọa nhắm tịt mắt, theo bản năng lùi về sau một bước.

Vốn dĩ thân người nó đã sát bên mép vực, cú lùi này khiến tay nó đột ngột giơ vào khoảng không. Nó còn chưa kịp phản ứng lại, thân trên đã giật lùi, sau khi đầu nặng chân nhẹ là tới cảm giác giác kinh hãi mất trọng lực muộn màng vọt ra.

Đầu nó rơi thẳng xuống luôn.

Dạ Vị Ngải: "A a a a!!!"

Người đàn ông: "..."

"Ài…" hắn vốn chỉ định dọa Dạ Vị Ngải một chút, chẳng ngờ nó tự lăn xuống luôn, hắn đưa tay bắt lại Dạ Vị Ngải theo bản năng thế mà tay xuyên thẳng qua góc áo của Dạ Vị Ngải, hóa thành làn gió mát.

Gió rét từ dưới thổi vòng lên, thổi cho thân thể mỏng như sương khói hắn tản ra, nhưng rất nhanh lại tụ về. 

Người đàn ông một lời khó nói hết nhìn trận pháp đã khởi động trong tay, chỉ có đôi mắt khó nhọc hiện ra ý "chết cha ông nội ngươi(1)" đầy phức tạp.

Rõ ràng đèn Trấn Linh ngay trước mắt, chỉ cần trận pháp nhập vào người Dạ Vị Ngải là sẽ có thần khí thượng cổ ngay, thế mà ai biết được vịt tới miệng còn có thể bay đi bằng cách hết hồn đến vậy.

May mà kẻ này tố chất tâm lý mạnh, ngồi xổm tại chỗ một lát thì không tỏ vẻ gì(2) đứng dậy, dự định quay về tính kế dài lâu.

Cũng trong lúc đó, Dạ Vị Ngải sau khi rơi xuống thì hoảng sợ nhắm mắt theo bản năng, cả người mất đi cảm giác trọng lực làm nó suýt ngất đi, tiếng gió gào rít không ngừng vang đến bên tay, cỏ cây khô trên vách núi cào xước khuôn mặt trắng trẻo của nó ra mấy vết máu. 

Lúc này Dạ Vị Ngải còn không biết nó đang thét gào, ánh sáng trên đầu ngày một xa.

Nó luống cuống vùng vẫy lung tung hòng tóm thứ gì đấy để mình khỏi rơi xuống nữa, nhưng trên vách đá cỏ còn không thèm sống thì làm gì có cái gì cứu mạng được, nó tóm cả buổi cũng không bắt được gì ngược lại còn làm hai tay quơ quào ra đầy dấu máu.

"Mình sắp chết rồi à?" Dạ Vị Ngải trì độn nghĩ, "Mình… Mình còn chưa gặp anh trai lần cuối, mình vậy mà sắp chết rồi à?"

Đôi mắt nó tràn đầy sự tuyệt vọng, nó chậm rãi mở mắt nhìn bầu trời ảm đạm lần sau chót.

Ngay khi nó sắp nhắm mắt chờ chết, sau lưng như đụng phải thứ gì, lực va đập làm Dạ Vị Ngải muốn phun ra ngụm máu, mãi đến khi quen với cơn đau ấy nó vẫn còn rơi xuống như trước. 

Không đúng, lần này đường rơi có cái gì không giống hồi nãy lắm…

Hình như lưng nó dán vào một thân thể ấm áp, hơi thở phả vào cổ làm người nó tê dại, mà lúc này tiếng ầm đùng bên tai nó cũng rút lui, tiếng gầm rít bốn bề chui vào trong tai khiến nó muốn nổ ra, ngất đi.

"Ông phải làm chết ngươi! Mẹ nó!" Người phía sau giận đùng đùng chửi, không biết phải đang chửi Dạ Vị Ngải không nữa, "Kiếp trước ta chắc chắn tạo nghiệt gì đến nổi ngươi canh ngay lúc này tới đòi hả?"

Dạ Vị Ngải bỗng dưng chớp mắt, không biết sao mình rớt xuống vách núi còn có thể đè lên người khác.

Người đó thấy Dạ Vị Ngải tỉnh rồi thì tức tối mắng: "Cái thứ chết tiệt! Không muốn chết thì ôm eo ông ngay!"

Dạ Vị Ngải ngây ra một chốc, có chút mịt mê mang làm theo lời nói.

Hình như trong tay người này cầm thanh sắt cũ nát, lúc rơi ập xuống thì ra sức cắm đầu mũi nhọn vào vách đá kiên cố… Nhưng mà vách núi bóng loáng trơn nhẵn, hắn cắm mấy bận cũng không cắ.m vào được, đá to trên vách với gậy sắt chạm nhau làm lóe ra tia lửa mỏng.

Dạ Vị Ngải biết đại khái người này muốn mượn dùng thanh sắt cắ.m vào trên vách núi để cơ thể dừng rơi xuống, nhưng dựa theo sự hiểu biết có hạn của nó cũng biết rõ đây là chuyện không thể thế mà người kia hình như không cảm giác ra chuyện này, vẫn kiên trì như cũ chạm thanh sắt vào vách núi. 

Sau mười mấy lần cắm liên tục, thanh sắt rốt cuộc cũng cắm. vào khe giữa hai tảng đá, thanh sắt cắm được rồi nhưng do lực rơi của hai người mà kéo trượt xuống cả khúc nữa mới từ tử dừng lại.

Ban đầu Dạ Vị Ngải cả người run rẩy, bây giờ nó mới hãi hùng phản ứng lại, cúi đầu liếc nhìn vực sâu không thấy đáy bên dưới mới muộn màng nhận ra tim mình điên cuồng đập, mồ hôi lạnh chảy khắp. 

Hai tay người đó nắm chặt thanh sắt, thở hổn hển mấy hơi, cúi đầu liếc nhìn Dạ Vị Ngải, nói thẳng: "Ông đây xử chết cha ông nội ngươi(1)!"

Dạ Vị Ngải: "..."

Dạ Vị Ngải bị hù gần chết, nó nằm chắc trên lưng người này không dám thả tay, run giọng hỏi: "Vầy… Vầy là sao?"

Ngươi đó nói: "Ta, mẹ nó, đang muốn hỏi ngươi đây? Đang yên đang lành ngươi nhảy núi cái gì, thế quái nào còn nhảy lên người ta, ngươi có biết ta tay không bò từ dưới đáy vực lên phải bao lâu mới bò tới khúc đó không hả?" 

Dạ Vị Ngải cẩn thận hỏi lại: "Bao… Bao lâu ạ?"

"Ba năm." Người đó đau khổ nói, "Ta bò tay không suốt ba năm ròng không dễ gì mới nhìn thấy chút đỉnh, bị ngươi đập một phát rớt mất nửa tháng đường."

Dạ Vị Ngải: "..."

- --

(1) Nhật nhĩ đại gia - 日你大爷: một dạng chửi, thường dùng chửi nam, mình tra thấy có bạn bảo Nhật nhĩ (日你) tương tự fv*k ấy, hơi nặng nề nên mình chỉnh lại.

(2) Gốc Vân khinh phong đạm - 风轻云淡 (hoặc Vân đạm phong khinh): Hình dung thời tiết tốt, còn một ý nghĩa khác là hình dung một người trải qua nhiều trắc trở, thái độ đối với thế giới xung quanh trở nên cởi mở, không để ý đến.

- --

Cre: 冻冻

Phụng Tuyết sư tôn