Kể từ sau khi cãi nhau với Thương Yên Phùng thì không ai thấy tăm hơi Minh Chúc đâu nữa. Mấy đệ tử tìm hắn suốt đêm, suýt chút nữa lật tung cả núi Nhật Chiếu lên cũng chẳng thấy cái bóng người ở đâu.
Khi Thương Yên Phùng báo lại với Quy Ninh chân nhân lại chỉ nhận về một câu: "Tùy nó đi đi."
Thẩm Hồng Xuyên suýt bị đánh, cả người ngơ ngác không biết gì, ngẫm nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra mình làm sai cái gì mà có thể khiến Minh Chúc vốn tính tình ôn hòa giận dữ đến vậy, còn muốn tát mặt hắn trước mắt mọi người.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra bèn dứt khoát ngủ lại căn phòng bừa bộn của Minh Chúc.
Khắp căn phòng ngập hương sen xanh thoang thoảng, khí tức quen thuộc khiến Thẩm Hồng Xuyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hắn cũng không nhìn tới thanh kiếm Hồng Liên trên đống đồ linh tinh ở trên bàn đang phát ra ánh sáng yếu ớt.
Trời còn chưa sáng, Chu Phụ Tuyết đã cầm theo trản đèn bước chậm trên con đường nhỏ vắng vẻ, vén mở màn sương trắng toát ra, y dừng trước lầu cao nguy nga.
Chu Phụ Tuyết ngẩng đầu nhìn biển đề điện Trường Sinh một cái mới đẩy cửa bước vào.
Rất ít người lui tới điện Trường Sinh, một là không chịu được sự rét lạnh thấu xương trong điện, hai là sợ khí tức hệt như đường đến suối vàng.
Bởi vì thời gian dài không được mở ra, cánh cửa phát ra âm thanh nặng nề, Chu Phụ Tuyết bỏ đèn xuống, dưới ánh sáng soi của đèn Trường Sinh đầy cả vùng trời, chậm rãi đi tới đài cao ở giữa.
Đây là lần thứ hai Chu Phụ Tuyết đi vào điện Trường Sinh, mặc dù bị hàn khí làm cho cả người run lên nhưng đã không còn sự sợ hãi, khiếp đảm của năm đó.
Hắn đẩy một trản đèn Trường Sinh ra, nhẹ giẫm lên bậc thang bước lên đài cao, khi ánh nhìn lạnh băng chạm tới người trước mặt thì trở nên dịu dàng.
"Sư huynh."
Minh Chúc vẫn bận áo quần của ngày hôm qua, cả người là máu. Hắn đang cuộn tròn đầy thảm hại trong góc trên đài cao, đôi tay còn ôm chặt một trản đèn trường minh.
Hắn nghe thấy âm thanh thì từ từ mở mắt, lúc chưa nhận ra là ai đến, khuôn mặt hắn hiện lên tia hoảng sợ, ôm đèn trong tay vào lòng, cả người liều mạng rúc vào góc, miệng còn lẩm bẩm: "Đừng… Đừng chạm…"
Chu Phụ Tuyết nhẹ nhàng quỳ một gối xuống, đưa tay về phía hắn, dịu dàng nói: "Sư huynh, đệ không chạm vào, ra ngoài với đệ được không?"
Hình như Minh Chúc không nghe thấy, vẫn lui vào góc như cũ, tấm ngọc bài treo dưới đèn trường sinh lộ ra một góc, Chu Phụ Tuyết thuận mắt liếc nhìn, vừa hay thấy cái tên trên đó.
...Thẩm Hồng Xuyên.
Mắt Minh Chúc có hơi thất thần, chắc là còn chưa tỉnh táo lại.
Giọng Chu Phụ Tuyết càng nhẹ hơn: "Sư huynh, đệ là Phụ Tuyết đây."
"Phụ… Phụ Tuyết?" Minh Chúc ngây ra một lúc, mịt mờ nhìn về phía hắn, giọng nói mang theo chút nghi hoặc: "Phụ Tuyết…"
Chu Phụ Tuyết đưa tay về phía hắn, nói: "Là đệ."
Minh Chúc ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, lát sau cả người hắn nhũn ra, suýt ngã bệt xuống đất, được Chu Phụ Tuyết ôm vào ngực.
Minh Chúc vô thức nhỏ giọng: "Thập Tam…"
Chu Phụ Tuyết nhìn ra Minh Chúc có chút không bình thường, cũng không dám kích động hắn, dịu dàng nói: "Sư huynh, ở đây lâu sẽ khó chịu lắm, chúng ta cùng ra ngoài đi nha?"
"Khó chịu…" Minh Chúc rúc vào lòng hắn, mê mang lắc đầu, "Không… Không muốn khó chịu."
Trái tim Chu Phụ Tuyết như bị chạm đến: "Vậy chúng ta thả đèn xuống, được không?"
Minh Chúc nhìn vào mắt Chu Phụ Tuyết, khi biết Chu Phụ Tuyết nói tới trản đèn trường sinh trong tay mình, cả người hắn run lên, ra sức lắc đầu: "Không… Không thả! Sẽ… Sẽ tắt đó, huynh phải… trông nom cẩn thận."
Chu Phụ Tuyết không hiểu gì cả, vẫn dịu giọng: "Đèn Trường Sinh ở đây sẽ không tắt đâu."
Minh Chúc đã chẳng còn suy nghĩ được gì, hắn ngơ ngơ hỏi: "Thật không?"
"Thật mà."
Minh Chúc nghe được lời khẳng định, hình như muốn thả tay nhưng bản năng thôi thúc hắn giữ chặt, mãi đến khi bàn tay ấm áp của Chu Phụ Tuyết phủ lên mu bàn tay lạnh căm của hắn, hình như hắn bị nóng mới bỗng chốc buông tay.
Đèn trường sinh của Thẩm Hồng Xuyên vừa được thả ra đã từ từ bay lên không trung, hòa vào muôn vàn trản đèn khác thành một thể.
Chu Phụ Tuyết quấn người Minh Chúc vào chiếc áo choàng lông, ôm hắn khỏi mặt đất. Không biết ban nãy Minh Chúc là ngủ mê hay tỉnh táo mà mới một chút mà hắn lại ngủ say lần nữa, ngón út bên tay phải vẫn như mấy lần trước, quấn chặt thắt lưng Chu Phụ Tuyết.
Chu Phụ Tuyết thở dài một hơi.
Điện Trường Sinh xa cách bên ngoài ngược lại rất gần Lạc Hoa cư. Không biết Chu Phụ Tuyết chất chứa suy nghĩ riêng gì, hắn ôm Minh Chúc về thẳng Lạc Hoa cư, nhẹ tay nhẹ chân giúp y đổi quần áo, đặt hắn lên nệm giường mềm mại.
Cũng không biết có phải do Hồng Liên linh mạch trong cơ thể hay không, vết thương trên trán và ngực hắn chỉ qua một đêm đã đỡ hơn nhiều, chỉ là sắc mặt còn bợt bạc, ngủ cũng không an ổn.
Chu Phụ Tuyết nghĩ một chút, hắn dời lô hương qua, đốt chút hương an thần cho làn khói xông lên, sau đó Minh Chúc mới chìm vào giấc ngủ.
Hắn ngồi cạnh giường, chẳng động đậy, cứ nhìn chằm chằm vẻ mặt Minh Chúc lúc ngủ say.
Kể từ khi Chu Phụ Tuyết dọn tới Lạc Hoa cư thì đã nửa năm hai người chẳng nói chuyện tử tế với nhau, Chu Phụ Tuyết tự biết mình phạm sai nên không dám xuất hiện trước mặt Minh Chúc, mỗi lần trông thấy hắn thì lủi còn nhanh hơn cả thỏ. Minh Chúc thì đề phòng sức quyến rũ của mình lớn quá, e Tiểu Thập Tam nhà mình nhất thời không kiềm chế được nên cũng không chủ động tìm hắn.
Cứ dần như thế, Chu Phụ Tuyết cũng suýt quên mất khuôn mặt đại sư huynh mình trông như thế nào. Lần này tĩnh tâm lại, hắn như có chút tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt của Minh Chúc đến xuất thần.
Mẫu thân Túc Yến của Minh Chúc vốn là mỹ nhân số một số hai của Ngũ Châu, đứa trẻ sinh ra với Minh Chiêu anh tuấn tất nhiên kế thừa trọn vẹn vẻ đẹp nghịch thiên của hai người, nếu ngày thường hắn không tỏ ra cà lơ phất phơ, tin là sẽ có đống đống nam tu nữ nu ầm ĩ đòi gả cho.
Chu Phụ Tuyết nhìn có chút thất thần, bỗng nhiên hắn nghĩ về đêm đó của nửa năm trước. Khi đó hắn tham luyến chẳng chút ghét bỏ nhìn Minh Chúc ngủ say giấc nồng như vậy để rồi sau đó như bị mê hoặc, phủ môi lên rồi đẩy người này rời xa cuộc đời mình một cách triệt để.
Nếu như đêm đó bản thân không xúc động nhất thời thì sẽ thế nào? Chu Phụ Tuyết vẫn luôn nghĩ, nếu cứ như vậy có phải bản thân vẫn sẽ ở bên cạnh người này như cũ, chẳng cần kiêng dè, chạm vào người cũng sẽ không bị đẩy ra?
Chu Phụ Tuyết bật cười, lắc đầu.
Hôm qua Minh Chúc bị dọa sợ liên hoàn còn ngồi cả đêm ở điện Trường Sinh âm hàn như vậy, chưa ngủ được một canh giờ đã bị ác mộng kéo bừng dậy.
Minh Chúc đột nhiên mở mắt, đầy mịt mờ, tim đập như trống. Hắn biết mình mơ phải cơn ác mộng rất đáng sợ nhưng nghĩ kỹ thì lại chẳng nhớ được mơ thấy cái gì, đầu còn đau như bổ. Hắn nghiêng đầu thì thấy ngay Chu Phụ Tuyết ngồi bên ghế đang ngủ gật.
Minh Chúc ngây ra chốc lát mới nhận ra không biết bản thân tới chỗ Chu Phụ Tuyết từ bao giờ.
Hắn vùng vẫy muốn ngồi dậy, không ngờ đai lưng Chu Phụ Tuyết bị ngón tay út mình quấn mấy vòng, kéo lấy vạt áo trước ngực y, trong nháy mắt khiến Chu Phụ Tuyết tỉnh lại.
Chu Phụ Tuyết ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ngại ngùng của Minh Chúc, ngây ra một lát mới nói: "Sư huynh tỉnh rồi, cơ thể còn khó chịu không?"
Minh Chúc nở nụ cười khô khốc, run rẩy cởi dây thắt lưng khỏi ngón út, mặt hơi đỏ, lúng búng nói: "Đỡ hơn nhiều rồi… Tối qua là đệ đưa huynh về à?"
Da mặt Minh Chúc dày lắm, hẳn là chẳng ai thấy được lúc hắn đỏ mặt. Chu Phụ Tuyết cũng thấy hiềm lạ, nghĩ một chút thì cố ý nói: "Sư huynh không nhớ à? Là huynh ra sức lao vào lòng đệ, để đệ đưa huynh đi."
Minh Chúc: "..."
Chuyện tối qua Minh Chúc quên sạch sẽ rồi hơn nữa Chu Phụ Tuyết chưa từng gạt hắn làm cho hắn lập tức mặt đỏ hơn, thì thầm: "Thật không… Có đúng là… Xin, xin lỗi đệ."
Hắn cúi đầu mới bất muộn màng nhận ra trung y đã được thay, mùi hoa lê loáng thoáng quanh quẩn trong hơi thở.
Chu Phụ Tuyết biết điểm tới thì dừng, lấy bộ quần áo của mình ra khỏi tủ đưa qua cho Minh Chúc, nói: "Quần áo hôm qua của sư huynh không bận được nữa rồi, mặc của đệ tạm đi, đệ đưa huynh về."
Chu Phụ Tuyết ở Nhật Chiếu bao năm như vậy đã bị đám sư huynh không đàng hoàng lây cho bệnh không thích mặc đồ Nhật Chiếu, trong tủ toàn là quần áo mặc hàng ngày màu tối, tùy tay đưa cho Minh Chúc một bộ đồ gấm màu đen.
Minh Chúc cũng không nói gì, không biết nghĩ tới đâu mà mặc đồ vào, rửa mặt, xong hết mới ra khỏi cửa với Chu Phụ Tuyết.
Lạc Hoa cư cách rất xa đại điện Nhật Chiếu, cách Văn Huyền Bất Tri Nhã còn xa hơn, hai người đi hai khắc mới đến nơi.
Mới sớm ra Bất Tri Nhã đã có mấy vị khách rồi, Minh Chúc bước vào nhìn, thấy Thương Yên Phùng với Thẩm Hồng Xuyên hình như đang cầm thứ gì đó ném vào hồ, nghe tiếng chân hai người bèn quay đầu lại ngay, rặt một bộ bị bắt gian tại trận.
Minh Chúc bận đồ đen khiến cho khuôn mặt càng thêm trắng bệch, nghi hoặc hỏi: "Hai đệ đang vứt cái gì đó?"
"Thứ gì đó" mà Thương Yên Phùng đang xách khóc hu hu hai tiếng, Minh Chúc bước tới trước nhìn, đúng là Lục Thanh Không.
Lục Thanh Không bị bịt miệng, tay chân vung vẫy loạn xạ, đôi mắt đẫm lệ vì bị dọa mà trào ra.
Minh Chúc: "..."
Thương Yên Phùng bị bắt ngay tại trận đành bỏ Lục Thanh Không xuống, hắn phủi tay, nói: "Không có gì, muốn đưa Tiểu Cửu xuống hồ tắm táp tí thôi."
Lục Thanh Không đầu tóc tán loạn nhào qua chỗ Minh Chúc, trốn ra sau lưng hắn, run rẩy cả người, sợ hãi nói: "Bọn họ… Bọn họ muốn dìm đệ."
Minh Chúc không vui: "Thương Yên Phùng! Thẩm Hồng Xuyên! Mấy đệ sao thế?"
Thẩm Hồng Xuyên nhìn thấy Minh Chúc khôi phục lại bộ dáng hàng ngày, hắn mỉm cười, nhàn nhạt đáp: "Hồi nãy Tiểu Cửu sang đây lấy Hành Diên bắt chẹt đệ, xin lỗi nha sư huynh huynh cũng biết nhà đệ kinh thương bao thế hệ, gặp kẻ bắt chẹt như vậy toàn là dìm xuống giải quyết, cũng không..., thuận tay ấy mà."
Minh Chúc: "..."
Lục Thanh Không trốn sau lưng Minh Chúc kinh sợ chưa thôi, bất mãn nói: "Đệ bắt chẹt huynh cái gì, huynh cũng phải ngồi Hành Diên của đệ về Hàng Lâu Quốc, đệ thu lộ phí thì sao? Đồ nhỏ nhen!"
Thẩm Hồng Xuyên ngoắc tay với hắn, dịu dàng nói: "Ra đây nói chuyện với sư huynh."
Lục Thanh Không sợ tới mức rúc về ngay, lặng lẽ kéo cánh tay Minh Chúc, nhỏ giọng cáo trạng: "Đại sư huynh, huynh coi huynh ấy kìa."
Quả thật Minh Chúc hết cách với tên Lục Thanh Không mê tiền hết thuốc chữa kia, hắn lục trong tủ nhỏ cạnh bên hết nửa ngày tìm ra chiếc nhẫn trữ năm đó Thẩm Hồng Xuyên đưa cho, ném qua cho Lục Thanh Không, nói: "Cầm tinh ngọc trong đó đi mà xài, không đủ nữa thì tới tìm huynh, làm loại chuyện bắt chẹt sư huynh mình đệ không xấu hổ à."
Lục Thanh Không bắt được chiếc nhẫn trữ, nhìn vào bên trong, suýt nữa hắn đã tắc thở. Hắn hơi nhảy tại chỗ hai cái, nhào qua đè Minh Chúc rồi hôn vào mi tâm hằn hai cái, phấn khởi nói: "Cám ơn sư huynh!"
Nói xong cũng mặc kệ vẻ mặt người khác, hớn hở chạy đi.