Minh Chúc suy nghĩ mấy bận, cuối cùng vẫn là kể lại chuyện ban nãy cho Khoa Ngọc nghe.
Sau khi hắn nói xong, Khoa Ngọc trợn mắt, suýt chút nữa còn bị tinh thạch cướp mạng.
"Hắn điên rồi phải không?"
Minh Chúc nói thật: "Lúc đó ta muốn đập đệ ấy một phát."
Khoa Ngọc nhét nửa viên tinh thạch còn lại vào miệng, nó nuốt trọng luôn rồi quỳ bên người Minh Chúc, dùng đôi tay nhỏ nhắn chộp vai Minh Chúc, nói: "Vậy sao ngươi không đập hắn? Hơn nữa sau khi người ta mạo phạm ngươi ngươi còn chạy đi an ủi ngược lại người ta, còn đọc sách cho người ta nghe nữa? Ngươi chê chưa đủ loạn hả?"
Minh Chúc mím môi.
Khoa Ngọc nói: "Đối với người có loại tâm tư này, điều duy nhất ngươi phải làm là rời khỏi kẻ đó cho sớm khiến hắn hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ dơ bẩn đó đi mới là cách tốt nhất."
Nghe Khoa Ngọc nói "ý nghĩ dơ bẩn", chân mày Minh Chúc nhíu lại nhưng lại chẳng nói gì tới mấy chữ đó, chỉ thở dài: "Nếu là kẻ khác, ta chắc chắn sẽ kính trọng mà cách xa, tuyệt không qua lại, nhưng mà Chu Phụ Tuyết thì..."
Khoa Ngọc lắc bả vai hắn, bất mãn: "Ê! Hắn thì sao? Sao ngươi đối xử đặc biệt với hắn tới vậy? Ta không vui rồi nha."
Minh Chúc bất đắc dĩ, nói: "Ta không phải nói ý kia, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ngươi còn nhớ năm ngoái ở thành Duyệt Ngọc, lúc gặp Minh Chiêu ông ta đã nói câu gì không?"
Khoa Ngọc ngây ra.
"Ông ta nói năm năm trước đưa "vỏ kiếm" lên núi Nhật Chiếu." Đôi mắt Minh Chúc thản nhiên nhìn mặt hồ bị ánh trăng soi gợn sóng lăn tăn, nhẹ giọng nói, "Mà năm năm, không, bây giờ là sáu năm, sáu năm trước, lúc đó Yên Phùng bế quan, núi Nhật Chiếu do ta quản chuyện. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong núi ta đều xem qua, ta nghĩ trước nghĩ sau cũng không có ấn tượng gì với chuyện vỏ kiếm từ dưới núi được đưa lên cả."
Khoa Ngọc tựa như thông suốt gì đó, đôi mắt co lại chỉ còn một chấm, hắn lẩm bẩm: "Năm đó thứ duy nhất từ dưới núi được đưa lên là... đệ tử thứ mười ba mà Quy Ninh chân nhân mới thu nhận, Chu Phụ Tuyết."
Minh Chúc gật đầu: "Cũng tại đệ tử nội môn Nhật Chiếu thường hay bất hòa, sư phụ sớm dẹp suy nghĩ thu đệ tử mới, nhưng năm đó không hiểu sao thu vào độc một Chu Phụ Tuyết không linh mạch, bọn ta không ai biết hết."
Nhưng nếu Chu Phụ Tuyết đúng là vỏ kiếm Minh Chiêu đưa lên núi thì mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
"Lúc Chu Phụ Tuyết còn chưa tới Nhật Chiếu, cứ cách nửa năm ta đều phải tới hàn đàm để áp chế nhiệt ý bạo ngược của linh mạch Hồng Liên trong người, nhưng từ sau khi hắn tới, trừ bỏ lần đó vọng động tới kiếm Hồng Liên, bình thường linh mạch không có chút động thái nào kỳ lạ cả."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khoa Ngọc nhăn tít lại: "Nên ngươi coi hắn là công cụ mà lợi dụng? Cơ mà cũng đúng, nếu hắn thật sự là vỏ kiếm do Minh Chiêu chế ra, công dụng duy nhất cũng chỉ là ngăn trở liệt hỏa trong kiếm Hồng Liên, ngươi nghĩ vậy cũng không phải không đúng."
Minh Chúc lắc đầu, không biết phủ nhận cái gì.
Khoa Ngọc lại khuyên: "Ta nói rồi, dung mạo này quá dễ gặp trời phạt, thiếu niên không biết đúng sai gặp kẻ dung mạo kinh diễm đều bất giác động lòng xuân, theo ý ta á là ngươi nên rạch vài nhát lên mặt, biến thành kẻ xấu mù thì không còn ai mơ tưởng hết."
Minh Chúc: "Biết là ngươi đang khen ta nhưng sao lời này càng nghe càng thấy kỳ cục?"
Khoa Ngọc cười nhạo: "Được rồi, đừng nói nhiều nữa, sau này đừng đối xử tốt với Chu Phụ Tuyết đỡ cho hắn khỏi gặp thêm tai nạn lòng xuân chưa tắt."
Minh Chúc không nói nữa, đề tài dừng lại ở đây.
Sáng hôm sau, Thương Yên Phùng, kẻ nghiêm cẩn tự giới hạn bản thân là kẻ tỉnh dậy đầu tiên. Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Minh Chúc ngồi xếp bằng ngoài hành lang dài cứ như cả đêm không đổi tư thế vậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn chỗ ánh sáng nơi hồ nước, bóng dáng cô đơn đến chẳng nói nên lời.
Thương Yên Phùng sửa sang lại mái tóc rối, đi qua sóng vai ngồi với Minh Chúc, hỏi: "Cả đêm không ngủ à?"
Minh Chúc quay đầu lại, trên khuôn mặt không cảm xúc từ từ lộ ra nụ cười, hắn nhàn nhạt đáp lời: "Huynh đang suy nghĩ suốt đêm, tính xem chuyện sư phụ tình nguyện trục xuất Chu Phụ Tuyết khỏi sư môn tỉ lệ thành công là bao nhiêu?"
Thương Yên Phùng nhăn mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Cả đêm Minh Chúc không chợp mắt được, trong đầu toàn là câu "ngươi coi hắn là công cụ mà lợi dụng" kia của Khoa Ngọc, ồn đến mức đầu hắn phình ra cả vòng còn bị gió lạnh thổi, cả người mơ màng muốn ngủ một giấc, hắn nghiêng sang bên cạnh, không khách khí gối đầu lên đùi Thương Yên Phùng, nói qua quýt: "Huynh không muốn đệ ấy ở lại Nhật Chiếu."
Thương Yên Phùng bị làm gối dựa cũng không nhúc nhích, nhàn nhạt đáp: "Tỉ lệ bằng không."
Minh Chúc hơi híp mắt, ỉu xìu nói: "Huynh cũng thấy vậy nhưng muốn thử một lần, biết đâu hôm nay tâm tình sự phụ tốt thì sao."
Thương Yên Phùng nói: "Tâm tình có tốt sư phụ cũng sẽ không đồng ý, còn phạt huynh thật nặng, huynh mới ra khỏi hàn đàm còn chê ở không đã à?"
Sắc mặt Minh Chúc không chút dễ coi, Thương Yên Phùng hỏi: "Rốt cuộc đệ ấy làm gì mà làm huynh giận đến mức này, còn muốn đuổi khỏi núi Nhật Chiếu nữa?"
Minh Chúc lầm bầm không muốn trả lời, ngay lúc đang chơi xấu thì đằng sau vang lên tiếng đàn, Minh Chúc quay đầu nhìn thấy Dịch Phụ Cư đã thay trường bào đen huyền, dáng như ngọc đứng ngoài cửa, cười mỉm nhìn hắn.
Minh Chúc nghe ra lời nói trong tiếng đàn thì bò ra khỏi đùi Thương Yên Phùng, nói thầm: "Rồi rồi rồi, huynh biết rồi, đừng hối nữa."
Lát sau, Minh Chúc với Dịch Phụ Cư đã đi dọc cầu dây dài nối giữa hai núi Bắc, Tây, an nhàn đi về núi Tây.
Sắc mặt Minh Chúc ủ rũ, nhìn chẳng chút nào giống đang đi gặp em gái mà giống như đi lãnh hình phạt.
Dịch Phụ Cư trở tay nhẹ gõ một chuỗi âm thanh lên đàn gỗ: "Sáng nay Phụ Tuyết đến chung với đệ."
Minh Chúc cả kinh, lát sau ngạc nhiên hỏi: "Đệ ấy nghe được."
Dịch Phụ Cư: Ừ.
Phản ứng đầu tiên của Minh Chúc không phải là "xong đời nghé non" mà là nhẹ nhõm thở ra một cách kỳ lạ, hắn giẫm lên cầu dây dưới chân, nhẹ giọng nói: "Đệ nói không sai, đệ ấy còn nhỏ, không nên bị nhốt trong lồng giam Nhật Chiếu, cả đời không được tự do."
Dù rằng Dịch Phụ Cư không hiểu lời này của hắn có ý gì nhưng nhìn thần sắc quạnh hiu khó có khi thấy được của Minh Chúc, hắn có chút đau lòng mà đưa tay xoa đầu đại sư huynh nhà mình.
Lúc hai người tới núi Tây, Du Nữ nghe tin liền ra đón.
Thiếu nữ khuôn mặt luôn nở nụ cười tươi rói nhảy đến, vừa thấy Minh Chúc là lao vào ôm, cười hì hì: "Đại sư huynh đại sư huynh, lâu rồi không gặp á!"
Minh Chúc rất thích tiểu sư muội vui vẻ hoạt bát này, cũng ôm nàng một chút, mềm giọng nói: "Đúng rồi nha, Du Nữ có nhớ đại sư huynh không đấy?"
"Nhớ á nhớ á!" Du Nữ ra sức gật đầu, sau đó nhìn ra sau hắn, lại hỏi: "Cửu sư huynh đâu? Sao huynh ấy không đi chung?"
Minh Chúc: "..." Qua loa quá!
Minh Chúc ra vẻ chua lòm: "Quay về sẽ đánh Tiểu Cửu cướp đoạt sủng ái đó một trận mới được."
Du Nữ bị hắn trêu bật cười khanh khách, móc trong tay áo ra gói giấy nhỏ, đưa mấy khối điểm tâm cho Minh Chúc, cười tủm tỉm: "Đại sư huynh ăn đi."
Chẳng hề ngó ngàng gì tới Dịch Phụ Cư kế bên.
May mà Dịch Phụ Cư có tu dưỡng, không bất mãn chút nào, vẫn mỉm cười như cũ hệt đóa hoa tôn quý đang lay động.
Minh Chúc ăn điểm tâm, đôi mắt cong cong, cẩn thận hỏi: "À thì, Du Nữ ơi, đại sư tỷ của muội hôm nay tâm tình thế nào? Muội ấy bây giờ ở đâu?"
Du Nữ chớp mắt nói: "Không phải ngày nào tâm tình đại sư tỷ cũng không tốt à? Bây giờ đang ở đài Đông Lâm(1) chỗ đệ tử ngoại môn."
Minh Chúc lập tức chuyển tầm nhìn về phía Dịch Phụ Cư đang cười bên cạnh, trong đôi mắt chói sáng mấy chữ to: Nhị ca cứu mạng chó của huynh.
Dịch Phụ Cư cười khẽ, bấy giờ mới đi với Minh Chúc tới đài Đông Lâm.
Đài Đông Lâm xây trên vách núi dựng thẳng, ba phía được chắn lại bằng lan can cao tới eo người, quanh năm băng lạnh tuyết lớn, bị đệ tử nội môn coi như Diễn Võ trường mà đến.
Lúc Minh Chúc theo Dịch Phụ Cư đi lên, Minh Phù Hoa đã làm sạch đài rồi, đang dựa vào lan can phía vực sâu, không biết đang nghĩ gì.
Minh Chúc đi qua, hết sức cẩn thận nói: "Phù Phù Hoa..."
Minh Phù Hoa quay đầu, đôi mắt lạnh lùng liếc hắn, lấy ra thanh kiếm từ giá binh khí, nói với Minh Chúc: "Luận bàn với muội."
Minh Chúc vội vã cự tuyệt: "Không không không... Bây giờ huynh chỉ có Trúc Cơ..."
Hắn còn chưa từ chối xong, Minh Phù Hoa chả buồn chớp mắt chỉ kiếm đến. Nơi kiếm phong lướt qua, mặt đất đều kết thành tầng băng trong suốt thật dày, kiếm phong vừa đúng lúc dừng ngay trước mặt Minh Chúc.
Minh Chúc sợ tới ngừng thở, luống cuống tay chân chạy trốn ta sau Dịch Phụ Cư, run rẩy lắc tay hắn, run run nói: "Nhị ca... cứu cứu huynh..."
Tuyết đầy trời chậm rãi rơi tựa như trong khoảnh khắc bao trùm lên lớp băng trong suốt kia.
Minh Phù Hoa nói: "Tránh ra."
Dịch Phụ Cư cười cười, tháo cây đàn phía sau xuống, nhẹ nhàng phát tiếng đàn qua đấy, linh lực hình vòng cung thong thả đánh sang phía Minh Phù Hoa.
Minh Phù Hoa chẳng buồn nhìn tới, vung kiếm chém tan, gằn lại từng chữ: "Ta nói, tránh, ra."
Dịch Phụ Cư không thể làm gì khác, quay về phía Minh Chúc, trưng ra biểu tình lực bất tòng tâm.
Bấy giờ Minh Chúc mới run rẩy đứng ra, vẻ mặt đau khổ nói: "Lát bữa huynh còn đi gặp sư phụ, muội đừng "luận bàn" nặng tay quá nha..."
Minh Phù Hoa nói: "Đó là hiển nhiên."
Một canh giờ sau, Minh Chúc đến bò cũng không bò nổi được Dịch Phụ Cư cõng về, đi dọc theo chiếc cầu dây.
Nửa người Minh Chúc bị đông cả, khắp người là vết bầm xanh, cơ mà trên mặt một vết trầy cũng không có khiến hắn rất hoàn mỹ, có thể đi gặp Quy Ninh chân nhân.
Minh Chúc nằm trên lưng Dịch Phụ Cư, lầm bầm: "Huynh nghi là hai bọn ta không phải anh em ruột, chứ không sao muội ấy ra tay tàn nhẫn thế?"
Dịch Phụ Cư cười trừ.
Đến khi hai người núi Bắc, Minh Chúc mới có chút sức, hắn tụt khỏi lưng Dịch Phụ Cư, nói: "Huynh phải đi tìm sư phụ, đệ về trước đi, à, nhớ kêu người rời khỏi viện sau cùng dọn dẹp sạch sẽ đấy, mỗi lần uống rượu toàn là huynh dọn, mấy đệ uống xong đều phủi mông chạy lấy người, quá bất công mà."
Dịch Phụ Cư đưa tay búng vào giữa mày hắn, cười rồi rời đi.
Minh Chúc nhìn đại điện Nhật Chiếu trước mặt, đôi mắt lóng lánh nhiễm đầy sóng nước, lát sau người mới cất bước đi sang.
- --
(1) Bản gốc là hai ô vuông.