Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 114: Chỉ Đành Bó Gối




Vô năng vi lực: Không có sức lực, không có năng lực giải quyết vấn đề

Cho dù Na Liêm đã tới, Bất Húy ra tay làm bị thương mấy người, Chu Minh Trọng vẫn là bộ dạng ngồi trên ghế ổn định như một vị thần, ung dung uống trà. Mãi đến lúc này mới cất giọng xa xôi: "Nếu các hạ muốn tính mạng của chúng ta thì dùng phù chú giáng sét xuống là xong rồi, Na Liêm đại nhân sao còn nhọc lòng cho chúng ta tụ hội yvề đây, phí bao nhiêu sức với kẻ thù làm gì?"

Cũng nhiều người phát hiện ta chỗ mâu thuẫn trong lời nói của Na Liêm, ánh mắt nhìn yêu hồ chín đuôi đều là dè chừng và lưỡng lự.

Minh Chúc lạnh lùng liếc nhìn ông ta, nói: "Tất nhiên là vì muốn các ngươi sống không bằng chết."

Chu Minh Trọng cười như không cười đáp: "Ta cũng đâu có hỏi ngươi."

Minh Chúc: "Ngươi…"

Mọi người ở đây ai cũng im ru như ve sầu mùa đông, dường như không ngờ Chu Minh Trọng sau khi thấy linh lực ngập trời của Bất Húy vẫn dám nói chuyện với hắn như vậy. Minh Chúc nghiến răng nghiến lợi, nhủ thầm họ Chu không có ai tốt lành hết. Hắn tức gần chết nhưng vẫn ráng nhịn lạ, không ra tay, lạnh giọng nói: "Các người vì ham muốn của bản thân mà đào rỗng linh lực địa mạch của thành Quỷ Phương, khiến Quỷ Phương trũng xuống, yêu tu chẳng còn nơi nào có thể đi phải lưu lạc dưới đáy Tế Nhật mấy trăm năm, một cái mạng nhỏ nhoi mà muốn trả sạch hết tội nghiệt à? Thế thì tính mạng các vị cũng quý hóa quá rồi, ta…"

Hắn còn chưa nói hết, khóe mắt bỗng liếc tới một bóng người trong đám đông, cả người ngây ra đấy, cánh tay vịn lên người Na Liêm vô thức bấu chặt, suýt nữa nhổ hết dúm lông của y. Na Liêm ăn đau phải gắng gượng nhịn lại mới không làm trò kêu đau mất mặt trước kẻ thù, y ngoái lại nhìn Minh Chúc, không biết hắn nhìn thấy cái gì, sắc mặt tái nhợt, nói không ra lời.

Xung quanh là sự im lặng chết chóc.

"Ta muốn mạng của các người, không sai, nhưng trước đó ta muốn linh lực của các vị đại năng làm sạch tử khí trong nó rồi lấp đầy lại."

Chu Minh Trọng hơi nhướng mày, đưa ra câu hỏi đầu tiên: "Chỉ có như vậy à?"

Rõ ràng bây giờ Na Liêm hiện yêu tướng, khuôn mặt hồ ly nhìn không ra cảm xúc nhưng những người ở đây đều nhìn ta hắn dường như cười cười đầy mỉa mai: "Các ngươi cho là thứ đèn Trấn Linh muốn chỉ là linh lực thôi à?"

Vẻ mặt Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết đều rét lạnh nhớ lại cảnh tượng lúc trước khi Dạ Vị Ương ném hồn phách người khác vào trong đó. 

Bấy giờ Minh Chúc hồi phục lại tinh thần, sắc mặt hắn khó coi vô cùng, lời nói ra cũng phải cắn răng bật từng chữ một: "Đèn Trấn Linh trong tay yêu tu sẽ không hút mất hồn phách các người nhưng sẽ hủy đi tu vi mấy trăm năm trong một chốc, đời này không thể tu luyện lại, mà tử khí lệ khí bị chiếc đèn này hút vào mấy trăm năm qua sẽ thay vào kinh mạch trong cơ thể các ngươi, muốn… muốn sống không được, muốn chết…"

Bỗng dưng hắn không nói tiếp được nữa, thân thể có hơi chao đảo suýt ngã dúi ra đất. Na Liêm vội vã nhích vào gần người hắn để hắn chống người mình lại mới không ngã.

Vẻ mặt mọi người khó phân, nếu đúng như Bất Húy nói, không có tu vi mà trong người còn có từ khí lệ khí tàn phá bừa bãi thì đúng là sống không bằng chết. Nhất thời không ai mở miệng nói năng gì, đến cả Chu Minh Trọng cũng sờ cằm nhíu mày.

Na Liêm thấy trạng thái Minh Chúc không đúng lắm, y quyết định đánh nhanh thắng nhanh, nói ngay: "Các vị có thể ở lại Lược Nguyệt Lâu suy nghĩ một chút, ba ngày sau vẫn hy vọng cho ta một lời đáp hài lòng."

Hắn nói xong thì hóa lại hình người, một tay vịn lại Minh Chúc đang run rẩy toàn thân, y thu hồi lại hết thảy yêu tức, chẳng buồn nhìn mấy người này đã quay người rời đi.

Chu Phụ Tuyết thấy cảnh này, cau mày thật chặt, y không tiếng động đi theo thì đột nhiên nghe Lục Thanh Không kêu lên: "Tam sư huynh?!"

Chu Phụ Tuyết ngoái đầu nhìn thấy một người đứng trong góc, đó là Yến Tuyết Ngọc không biết đã tới đây từ khi nào. 

Minh Chúc được Na Liêm đỡ quay về biệt viện Lược Nguyệt Lâu. Vừa vào phòng, Minh Chúc bỗng dưng đẩy Na Liêm ta, vẻ mặt nghiêm trọng: "Tại sao Yến Tuyết Ngọc lại ở đây?! Không phải ngươi nói tìm những kẻ năm đó vây công tới Lược Nguyệt Lâu hay sao, Yến Tuyết Ngọc còn nhỏ hơn cả ta làm sao có thể trộn lẫn vào với chuyện năm đó, rốt cuộc là chuyện gì, cho ta lời giải thích!"

Na Liêm bình tĩnh nhìn hắn, y nói: "Quy Ninh ở trong đám người cũng không thấy ngươi để ý nhiều đến vậy, tại sao một Yến Tuyết Ngọc nho nhỏ lại có thể khiến ngươi tức giận đến vậy?"

"Quy Ninh… là người không cần ta trước." Trong mắt rắn của Minh Chúc toàn là sự hung ác, "Nhưng Yến Tuyết Ngọc.. Tuyết Ngọc đệ ấy là sư đệ của ta…"

Na Liêm hỏi: "Vậy sao ngươi biết được sau khi hắn biết thân phận thật của ngươi thì sẽ không xa lánh chán ghét ngươi?"

Minh Chúc tức giận nói: "Na Liêm!"

Na Liêm chẳng chút nao núng.

Hai người lạnh lùng đứng song song nhau, vẫn là Minh Chúc bại trận trước, hắn yếu ớt nói: "Vậy ít ra cũng cho ta chết được rõ ràng, rốt cuộc Yến Tuyết Ngọc đã làm gì mà có thể khiến ngươi muốn giết đệ ấy."

Na Liêm nói: "Ngươi ngồi xuống trước đi!"

Minh Chúc cứ phải đối nghịch với hắn cơ: "Ta không ngồi!"

Na Liêm nhún vai: "Ý ta là nếu ngươi không ngồi xuống là sắp đứng hết nỗi đấy chứ."

Minh Chúc tức tới mịt mờ rồi, bấy giờ mới phát hiện ra cả người mình chao đảo, hai chân không ngừng run, nếu không phải Na Liêm đỡ cánh tay hắn thì hắn đã ngã ra đất rồi. 

Rốt cuộc Minh Chúc không phát cáu nữa, run rẩy đôi chân ngồi xuống giường mềm, dùng sức vỗ lên bàn, đanh giọng: "Nói!"

Na Liêm rót cho hắn ly nước, nhàn nhạt đáp: "Bởi vì mấy ngày trước ta có tra được ít chuyện có liên quan đến Yến Tuyết Ngọc.".

Tay Minh Chúc run không ngớt, suýt đổ nước lên người. 

"Mẫu thân của Yến Tuyết Ngọc họ Túc." 

Minh Chúc sửng sốt, có chút không tin nổi: "Họ Túc sao?"

"Một tộc họ Túc có thể tính toán thiên mệnh, nhìn trộm thiên cơ nhưng tương ứng với đó là phải ra cái giá nhất định cho nên họ Túc xưa nay đoản mệnh phúc mỏng, bị ép đến quy ẩn sơn lâm không màng thế sự." Na Liêm nói rồi cười cười, "Nói đến thì ngươi với Yến Tuyết Ngọc cũng tính là người một tộc, trong huyết mạch ngươi có chút linh lực có khả năng dự đoán thiên mệnh, mà hắn… ôi…"

Na Liêm đổi cách nói: "Mấy trăm năm trước, hắn nhìn trộm thiên cơ."

Minh Chúc hơi trướng đầu: "Từ từ đã, nếu như ta không nghe bậy thì ý ngươi là sư đệ ta đã mấy trăm tuổi rồi hả?"

Na Liêm đáp: "Đúng vậy."

Minh Chúc phủ nhận ngay: "Không thể nào, lúc Tuyết Ngọc đến Nhật Chiếu ta nhớ rõ ràng, lúc đó đệ ấy còn chưa tới mười tuổi, chỉ là một đứa trẻ."

"Đó là do năm ấy hắn nhìn trộm thiên cơ," Na Liêm nói, "nên nhiều đại năng tu sĩ  mới tấn công thành Quỷ Phương, hắn là kẻ đầu sỏ gây tội."

Minh Chúc hít thở không thông.

Huyết mạch người họ Túc rất đặc biệt, mà rất lâu về trước chi bên xuất hiện một người có thể nhìn lén thiên cơ nên cả hai mắt bị hủy, mà bị hủy cùng đôi mắt của hắn chính là cả một thành Quỷ Phương.

"Năm đó Yến Tuyết Ngọc lén nhìn thiên cơ, không quá trăm năm nữa linh lực khắp Ngũ Châu này sẽ nhanh chóng khô cạn, giang sơn vỡ tan, núi cao ngã xuống, duy chỉ có địa mạch Quỷ Phương là có thể cứu." Na Liêm nói xong thì cười lạnh một tiếng, "Chỉ một câu như vậy của hắn khiến huyết mạch Quỷ Phương của ta đứt đoạn, địa mạch cũng bị hủy hoại, tách rời khỏi Quỷ Phương biến nơi đây thành vùng đất trũng chẳng sống lấy nổi một ngọn cỏ."

Minh Chúc ngây cả cả buổi, khuôn mặt toàn là vẻ không thể tin, thật lâu sau mới khàn giọng hỏi: "Vậy… Vậy sao đệ ấy…"

Na Liêm biết hắn muốn hỏi cái gì, lạnh giọng: "Lén nhìn thiên cơ, hai mắt bị hủy là báo ứng của việc nói ra tương lai mình nhìn trộm thôi, ta tra được năm đó hắn hôn mê, được họ Túc giấu kín mấy trăm năm, mãi đến mấy mươi năm trước mới được Quy Ninh cứu tỉnh lại, tộc người họ Túc sớm đã chẳng còn trên đời này nữa nên Quy Ninh đưa hắn về Nhật Chiếu nuôi nấng trưởng thành."

Minh Chúc hít thật sâu, ngay cả hít thở cũng run lên.

Na Liêm lạnh lẽo nói tiếp: "Cho nên, tất cả người ở đây hôm nay người nào ta cũng có thể bỏ qua cho chỉ độc hắn là không thể, ngươi đã hứa với ta sẽ không nhúng tay vào bất kỳ việc gì chuyện ta báo thù, phải tuân thủ lời hứa. Ta giết người, tu sửa địa mạch xong thì sẽ đưa tộc nhân về lại Quỷ Phương, sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với người Ngũ Châu nữa."

Minh Chúc mấp máy môi: "Ngươi…"

Na Liêm bước lên trước, xoa nhẹ vầng trán Minh Chúc, y thấp giọng hỏi: "Bất Húy, ngươi sẽ ngăn cản ta sao?"

Minh Chúc sợ hãi bất an. 

Na Liêm nói: "Ta có thể tha cho Quy Ninh, bỏ qua cho Chu Minh Trọng, tha cho bất kì người nào ngươi muốn cứu, nhưng Yến Tuyết Ngọc ta nhất định muốn hắn chết. "

Minh Chúc thì thầm: "Nhưng ta chẳng muốn cứu người nào hết… ta, ta chỉ muốn cứu đệ ấy thôi…"

Na Liêm không đổi sắc mặt, nói nhẹ tênh: "Ngươi muốn đứng về phía đối lập với ta sao?"

Minh Chúc khản giọng: "Ta chỉ là…"

Na Liêm ngắt lời hắn: "Nếu như ngươi muốn ngăn cản ta, ta sẽ không kiên trì dùng cách không liên lụy người vô tội nữa, đến chừng đó toàn bộ người của Ngũ Châu đều sẽ bị vướng vào vũng nước đục này, dù sao con người đều nói yêu tu Quỷ Phương làm chuyện ác vô số, vậy ta sẽ làm cho bọn họ xem."

Hắn sờ vào bên mặt Minh Chúc, giọng nói dịu dàng: "Ngươi thật sự muốn vì một người mà kéo bao nhiêu người vô tội vào hay sao?"

Minh Chúc vẫn do dự không quyết.

Na Liêm nhìn thấy vẻ tranh đấu trên khuôn mặt Minh Chúc, không biết nghĩ tới cái gì, hắn cười nhẹ, giọng nói mềm mại hẳn: "Ngàn vạn mạng người trong mắt ngươi cũng chẳng bằng một sợi lông của bất kỳ đứa nào trong đám sư đệ của ngươi cả. Minh Chúc ơi, rốt cuộc ta nên nói ngươi vô tình hay tình quá nhiều đây?"

Không, hắn chỉ có cảm tình với người mình quan tâm còn với chúng sinh thì lại vô tình.

Minh Chúc van nài: "Tha cho cho đệ ấy một mạng đi, cái gì ta cũng cho ngươi hết."

Na Liêm cười: "Ngươi có cái gì?"

Minh Chúc im lặng 

"Ngoan." Na Liêm nhẹ giọng, "Ngươi muốn tham gia thì tham gia, muốn khoanh tay ngồi nhìn thì khoanh tay. Ngươi biết đó, dù ta giết hết thảy cũng sẽ không động đến người của ngươi."

Na Liêm cười nói: "Ngươi có tư cách làm bất cứ điều gì ngươi muốn."

Minh Chúc chưa bao giờ thấy ánh mắt Na Liêm trấn tĩnh đến vậy, sững sờ nhìn hắn. 

Bấy giờ Na Liêm mới đứng dậy, hờ hững nói: "Chu Phụ Tuyết sẽ tới ngay, ta kêu hắn qua đây chơi với ngươi."

Minh Chúc vừa định kêu đứng lại thì Na Liêm đã đầy cửa đi ra ngoài rồi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng ảm đạm.

Chẳng mấy chốc, Chu Phụ Tuyết đã vội vã đi tới, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Minh Chúc thì lập tức mắng thầm mình là cầm thú một phen, hắn lên đón, nói: "Sư huynh, huynh vẫn ổn chứ?"

Hai bên thái dương của Minh Chúc đầy mồ hôi lạnh, không biết do bị dọa hay dò khó chịu mà chảy ra. Minh Chúc sững sờ nhìn Chu Phụ Tuyết, dường như nhớ lại thứ cảm giác bất lực năm đó khi tất cả mọi người đều nói với hắn Thẩm Hồng Xuyên phải chết.

"Uổng cho mình một thân linh lực kinh thiên hãi địa mà ngay cả một người mình để ý cũng chẳng cứu nổi." Hắn thầm nghĩ trong mịt mờ.