Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 110: Khẩu Thị Tâm Phi




Khẩu thị tâm phi: Lời nói và suy nghĩ không khớp nhau, nghĩ một đằng lại nói một nẻo.

Con ngươi của Chu Phụ Tuyết co lại, kế đó y là thả nhẹ hơi thở. 

Y đi chầm chậm về hướng chiếc đuôi rắn thu vào, còn chưa đi được hai bước, âm thanh xé không đột ngột truyền đến. Chu Phụ Tuyết chỉ kịp đưa tay thì bị thứ gì hung tợn đánh mạnh vào eo, cả người bị đánh thẳng vào giá sách.

Trúc giản, thư tịch trên giá sách đổ xuống ào ào. Chu Phụ Tuyết cũng loạng mấy bước mới đứng vững, eo bị trúng đòn đau nhức dữ dội.

Chu Phụ Tuyết không dám cử động nữa, sợ làm hắn nóng nảy hơn, y lờ mờ nhìn ra trạng thái của Minh Chúc không đúng, càng thêm cẩn thận.

Quanh mình là tiếng sột soạt như có thứ gì từ từ bò tới. 

Chu Phụ Tuyết đợi một khắc, cảm thấy hơi thở khiến người ta tim đập nhanh xung quanh thu lại dần mới thử mở miệng thăm dò: "Sư huynh?"

Tiếng sột soạt bỗng im bặt.

Chu Phụ Tuyết kiên nhẫn đợi một lát mới nghe thấy âm thanh vang lên từ trong góc.

"Thập… Tam?"

Trong góc dần hiện lên đôi mắt lóe ánh vàng rực, trong bóng tối càng hiện lên vẻ quỷ dị. 

Nhưng Chu Phụ Tuyết không bị dọa, y hít nhẹ vào, ra sức buông nhẹ giọng nói như sợ dọa Minh Chúc: "Là ta."

Con mắt vàng rực hơi chớp chớp, kế đó Minh Chúc bỗng thét lên: "Ra ngoài!"

Chu Phụ Tuyết: "Sư huynh!"

"Đệ ra ngoài!!!"

Có thể cảm nhận được khí tức xung quanh lại biến về bất ổn lần nữa, ngay cả kết giới che phủ bên ngoài cũng có chút hỗn loạn, một tia sáng từ bên ngoài tản vào, hơi hơi soi sáng căn phòng tối tăm. Chu Phụ Tuyết lờ mờ nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, con ngươi co lại dữ dội, ngay cả hít thở cũng dừng lại.

Minh Chúc vẫn mặc tấm áo xanh đêm qua khoác vội, mái tóc trắng rải ngổn ngang trên người, lúc này đôi tay hắn đang bưng kín tai co lại trong góc, run rẩy dữ dội.

Áo xanh trên người hắn lộn xộn, nơi lộ ra ngoài vạt áo hốt nhiên lại là chiếc đuôi rắn màu trắng. 

Hốc mắt Chu Phụ Tuyết đau xót cả, y do dự đưa tay về phía Minh Chúc, lòng bàn hướng lên tỏ ý bản thân không có ác ý, mềm giọng: "Sư huynh, đừng sợ, xin huynh đừng sợ ta."

Minh Chúc nhắm chặt mắt, cả người run đến không còn gì, đuôi rắn thật dài như chẳng chịu sự điều khiển của hắn nhè nhẹ đong đưa trên mặt đất, âm thanh ma sát sột soạt càng làm Minh Chúc sợ hãi. 

Chu Phụ Tuyết thấy Minh Chúc không có phản ứng gì thì thử đi tới trước hai bước, Minh Chúc lại có chút không nhận ra người nào nhưng bản năng lại kiềm chế không cho ra tay với người trước mặt này, chỉ là đuôi rắn đong đưa càng dữ dội.

Rất nhanh, Chu Phụ Tuyết đã từ từ di chuyển đến cách Minh Chúc ba bước chân, y hốt hoảng nhìn thấy trên chiếc đuôi rắn cạnh chân đầy vết thương, trên mặt đất là một vũng máu tươi.

Chu Phụ Tuyết nhẹ nhàng quỳ xuống một chân, vươn một tay về phía Minh Chúc, buông nhẹ giọng: "Sư huynh, ta tới rồi."

Lúc tay y vừa chạm đến bả vai của Minh Chúc, Minh Chúc vẫn luôn yên ắng như bị giật mình ngẩng phắt lên, xà đồng máu lạnh hung ác nhìn y.

Chu Phụ Tuyết hít thở không thông chỉ đành rút tay lại, y để lộ lòng bàn tay trước mặt mình, nói khẽ: "Nhìn ta, ta sẽ không làm huynh bị thương, ta mãi mãi cũng không làm huynh bị thương." 

Minh Chúc lạnh lùng nhìn y, không biết nhìn nhau bao lâu, đến khi trên mặt Chu Phụ Tuyết đã đổ tầng mồ hôi lạnh Minh Chúc mới nhẹ nhàng nhô người ra, mặt không cảm xúc cọ cọ lên lòng bàn tay y, khẽ khàng: "Thập Tam."

Cuối cùng Chu Phụ Tuyết cũng thở phào một hơi, lại nhích tới trước một bước, thử đưa tay thăm dò ôm lấy thân thể đơn bạc của Minh Chúc. Mà lần này, Minh Chúc không còn lộ ra tư thế công kích, hoàn toàn hiền ngoan dựa trong lòng y, cả người như chẳng có xương mềm nhũn ra.

Chu Phụ Tuyết dịu dàng nâng đôi tay máu me đầm đìa của Minh Chúc lên lại chẳng thấy chút vết thương nào, chỉ là trong kẽ giữa ngón tay bén nhọn đều là máu tươi, lại liên tưởng đến những vết thương kỳ quái trên đuôi rắn, y mới hiểu rõ, hóa ra những vết thương đó là do Minh Chúc cào ra. 

Vừa nghĩ đến đây, Chu Phụ Tuyết lập tức đau lòng tột độ, đại sư huynh nhà y chỉ bị một vết thương đã không chịu được, tình huống nào mà lại dùng móng tay khoét máu thịt của mình ra kia chứ? 

Chu Phụ Tuyết mềm giọng: "Đau không?"

Hắn vừa hỏi vừa đưa tay phủ linh lực ra chạm vào vết thương, nhưng dường như động tác này dọa tới Minh Chúc. Hắn bỗng kêu thảm lên, lật người ra khỏi lòng Chu Phụ Tuyết, nằm sấp xuống đất, gác trán lên mu bàn tay, cơ thể run càng thêm dữ dội.

Chu Phụ Tuyết bị dọa, vội vã tới gần phía trước thì nghe thấy tiếng nghẹn ngào phát ra từ cổ họng của Minh Chúc, vừa thê lương lại tuyệt vọng.

"Sư huynh!"

Minh Chúc run giọng: "Đệ… Đệ ra ngoài… Đệ đi…"

Từ sau khi Chu Phụ Tuyết đến, điều duy nhất Minh Chúc nói lại là bảo y đi, Chu Phụ Tuyết nhìn thấy dáng vẻ này của hắn đời nào chịu đi. Y hít sâu một hơi, đưa tay nắm lấy bả vai Minh Chúc để khuôn mặt của hắn đối diện với mình, đè xuống cơn giận không biết tên, lạnh giọng hỏi: "Đi? Huynh định để ta đi đâu?"

Minh Chúc chỉ lắc đầu nghẹn ngào. 

Trong mắt Chu Phụ Tuyết lóe lên một tia giận dữ, y lập tức làm bộ đứng dậy, nói: "Được, ta sẽ làm như huynh muốn, bây giờ đi ngay."

Đầu óc không mấy tỉnh táo của Minh Chúc phản ứng lại, kế đó cả người có chút kinh hoảng, tuyệt vọng nghĩ thầm: "Đệ ấy… Đệ ấy cũng đi rồi, đệ ấy cũng muốn rời xa mình."

Đau khổ và tuyệt vọng khiến cho cả người hắn không ổn, mê mang sợ hãi nhìn Chu Phụ Tuyết.

Động tác muốn đứng dậy của Chu Phụ Tuyết khựng lại, kế đó cúi đầu nhìn hắn, thấp giọng nói: "Thả tay ra."

… Hai tay của Minh Chúc đang nắm chặt vạt áo của Chu Phụ Tuyết, khớp tay trắng xanh cả.

Minh Chúc không biết ý thức của mình làm ra chuyện gì, nước mắt rơi xuống ào ào, trong cơn hoảng hốt, miệng vẫn thầm thì: "Đệ đi ra…"

Chu Phụ Tuyết cúi đầu ngừng lại động tác.

Minh Chúc vừa khóc nức nở vừa ra sức lắc đầu: "Đệ đi ra đi, đi nhanh đi…"

Tay vẫn nắm chặt vạt áo của Chu Phụ Tuyết không chịu buông.

Trong lòng Chu Phụ Tuyết thở dài, chua chát đến khó chịu nhưng vẫn bất chấp mà mở lời: "Kêu đệ đi, vậy huynh buông tay ra đi."

Tay?

Buông tay?

Dường như Minh Chúc không hiểu được ý nghĩa của từ này, ngơ ngác hồi lâu mới phát hiện ra tay mình đang nắm lấy Chu Phụ Tuyết, hắn muốn thả tay ra nhưng bản nắng lại quấy phá khiến ngón tay hắn chẳng thể động đậy.

Nếu Chu Phụ Tuyết muốn đi thật, bằng chút sức lực này của Minh Chúc thì vung ra là được, nhưng y lại chẳng hành động thế, từ trên cao nhìn xuống Minh Chúc phía dưới, muốn để hắn tự thả ra.

"Nếu huynh ấy khăng khăng chẳng buông tay, dù cho có chết mình cũng sẽ chẳng rời đi nửa bước." Chu Phụ Tuyết nghĩ, "Nhưng nếu huynh ấy buông tay…"

Y sững người trong chốc lát. 

Nếu Minh Chúc buông tay thật, y... y phải làm sao đây?

Ngay khi Chu Phụ Tuyết cũng có chút mê mang, Minh Chúc vẫn luôn sợ hãi đột nhiên phát ra tiếng khóc khe khẽ, kế đó buông tay dần.

Chu Phụ Tuyết ngây ra, còn chưa kịp phản ứng Minh Chúc bỗng nhào tới, hay tay quấn chặt vào eo y, vùi vào lòng y, cuối cùng buông tiếng khóc khổ đau. 

"Đệ đừng đi…" Minh Chúc kéo y thật chặt, nghẹn ngào nói: "Ta nói sai rồi, đệ đừng đi… ta sai rồi, là ta sai rồi."

Đây là lần đầu tiên hắn khóc thành tiếng đầy khổ đau trước mặt Chu Phụ Tuyết. Chu Phụ Tuyết sững sờ hồi lâu mới đưa tay kéo hắn ôm vào lòng, dịu dàng nói: "Ta sẽ không đi, cho dù huynh đuổi ta cũng ta cũng quyết không đi."

Trong cái ôm này, rốt cuộc, Minh Chúc cũng bày ra trước mặt Chu Phụ Tuyết hết thảy về bản thân mình: "Ta… Ta là quái vật, ta không phải Minh Chúc trong kí ức của đệ, Thập Tam… Huynh muốn trả hắn lại cho đệ nhưng không được rồi, hắn không còn nữa, huynh có cố gắng sống tiếp cũng không giống hắn nữa…"

Lời hắn nói lộn xộn cả lên, Chu Phụ Tuyết gần như rơi nước mắt rồi: "Ta không để ý, chỉ cần là huynh, ta không để ý gì hết."

Minh Chúc như bắt được cọng rơm sau cùng, nắm chặt lấy y, run giọng: "Đệ… Đệ đừng gạt ta, đừng gạt ta."

Chu Phụ Tuyết nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn: "Ta sẽ không bao giờ gạt huynh, cũng sẽ không rời xa huynh."

Có lẽ Minh Chúc đã được Chu Phụ Tuyết vỗ về hoàn toàn rồi, kết giới xung quanh cũng chậm rãi mất đi, ánh sáng rọi vào trong, soi sáng gian phòng lộn xộn. 

Chu Phụ Tuyết nhẹ nhàng ôm Minh Chúc đã ngủ, khi có khi không vỗ vào lưng hắn, bấy giờ mới chầm chậm thở phào một hơi.

Lúc này, Na Liêm đẩy cửa đi vào, trong tay còn bê bát thuốc, hắn đi tới giao cho Chu Phụ Tuyết: "Đây là thuốc sắc bằng cỏ Chướng Mục, đút hắn uống là có thể khôi phục nguyên dạng."

Chu Phụ Tuyết không nói gì cả, nhận lấy, nhẹ nhàng đút cho Minh Chúc.

Trong cơn mơ ngủ, Minh Chúc mơ màng được đút thuốc cho, đuôi rắn không thể thu về do linh lực bạo phát lúc bị kích động mới dần biến lại thành đôi chân dài: trên đó toàn là vết thương đầm đìa máu.

Chu Phụ Tuyết chặn lưng ôm hắn lên, gian phòng này bị phá hoại tạm thời không ở được nữa y bèn ôm Minh Chúc đến phòng cách vách mình ở lúc trước.

Na Liêm ở bên cạnh chậc chậc kêu lạ: "Mỗi lần linh lực hắn mất không chế ta dùng hết cách cũng không làm hắn hồi phục được, người thì hay rồi, hôn mấy cái, ôm mấy cái là được, chẹp, chẹp, bội phục nha."

Chu Phụ Tuyết hờ hững liếc nhìn, Na Liêm bèn nở nụ cười đầy ám muội với hắn: "Tên tiểu tử này, ngươi có tiền đồ lắm đó."

Đối với ân nhân cứu mạng của Minh Chúc, Chu Phụ Tuyết cũng không tiện tung lời cay độc ra đành quay đầu không nhìn hắn, nói khẽ: "Cám ơn ngươi nhiều lắm."

Na Liêm xua tay, nói: "Cám cái gì mà cám, dù sao hắn cũng là người ở rừng Bất Húy của ta."

Chu Phụ Tuyết hờ hững đáp: "Sau này không còn nữa."

Na Liêm: "Hửm?"

Chu Phụ Tuyết không giải thích thêm, khách khí mời Na Liêm ra ngoài, bảo hắn đừng làm phiền nữa.

Minh Chúc đại thương nguyên khí, ngủ đến tối ngày thứ hai mới mờ mịt tỉnh lại.

Hai ngày này, Chu Phụ Tuyết không rời một tấc, cảm giác lông mi màu trắng của Minh Chúc khẽ động thì vội vã nắm tay hắn.

"Sư huynh, huynh tỉnh rồi?"

Minh Chúc từ từ mở mắt ra, thuận mắt nhìn, hàm hồ kêu: "Nước."

Chu Phụ Tuyết đỡ hắn dậy, đút cho hắn ly nước, bấy giờ Minh Chúc mới dần dần hồi phục lại thần trí, nhớ lại kí ức tối qua, cả người hắn cứng đờ, ngạc nhiên lại sợ hãi nhìn Chu Phụ Tuyết.

Chu Phụ Tuyết cố ý làm như không biết: "Đói rồi sao? Trên người còn khó chịu không?"

Minh Chúc vén chăn, phát giác ra vết thương trên hai chân mình không còn nữa, bắt đầu có chút mờ mịt, hôm qua là mơ hay là thật? Hắn hít nhẹ một hơi, cẩn thận thăm dò thử: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"

Chu Phụ Tuyết đáp: "Lược Nguyệt Lâu."

Minh Chúc hít trúng ngụm khí lạnh.

Đúng ngay lúc này, cửa phóng bỗng dưng bị người ta mở ra, Na Liêm gấp gáp vội vã vọt vào, vừa mở miệng là nói: "Bất Húy, ta biết cách dùng đèn Trấn Linh rồi, người nhanh ngồi dậy xem giúp ta xem."

Ngay lập tức, mặt Minh Chúc như tro tàn, hắn kinh sợ nhìn vẻ mặt của Chu Phụ Tuyết. 

Chu Phụ Tuyết không thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu  liếc nhìn Na Liêm, cười như không cười, nói: "Muốn biết cách dùng đèn Trấn Linh sao không đo hỏi thẳng Dạ Vị Ương đấy?"

Na Liêm nhún vai, đáp: "Ta nghĩ tới rồi, nhưng lúc ta đi tìm hắn hắn đã vào một phương bí cảnh, sống chết không rõ, cái bóng cũng tìm không ra nên chỉ có thể tự mày mò… ề, Bất Húy, người ngây ra đó làm gì, quay đây nhanh lên."

Minh Chúc mê mang mù tịt nhìn hai người đối đáp trôi chảy, nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc "hả" một tiếng.