Hạ Nghiệt cau chặt mày nhìn Văn Khải, ánh mắt chứa đầy dục vọng của hắn, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, bản thân lúc này lại không ngừng nghĩ ngợi, hắn có phải hay không sẽ bên cạnh cậu mãi mãi chứ, không đúng, phải là cậu có thể bên cạnh hắn không.
Phía dưới bị vật kia nóng ran xuyên xỏ, mà Hạ Nghiệt phần lớn trong lòng vô cùng lo sợ, lo sợ một ngày nào đó chuyện gì cũng sắp xảy đến, lo sợ một ngày phải rời xa người này, lo sợ thứ tình cảm của mình đối với hắn ngày càng mãnh liệt đến mức không thể giữ vững được.
Nghĩ đến đây Hạ Nghiệt không nhịn được sống mũi cay cay, lập tức ngẩng người dậy ôm lấy Văn Khải, thanh âm run rẩy van xin hắn.
– Tiểu Khải… làm ơn… chiếm lấy anh đi.
Văn Khải chớp chớp mắt đầy kinh ngạc, sau đó vẫn là ôn nhu mỉm cười, vươn tay xoa xoa lấy tóc Hạ Nghiệt, rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cậu, hỏi.
– Hạ Nghiệt, anh sẽ chọn em, có phải không?
– Ân. – Hạ Nghiệt kịch liệt gật đầu, lại tiếp tục ôm chầm lấy hắn, tình cảnh chẳng khác gì sợ người kia sẽ không còn bên cạnh mình nữa vậy.
Văn Khải cười thầm trong lòng, lúc này hắn cảm thấy thực hạnh phúc, hắn tin cậu sẽ chọn hắn, sẽ bên cạnh hắn, bất quá… cũng giống như Hạ Nghiệt, hắn cũng một chút lo lắng, lo lắng liệu cậu còn tình cảm với Sở Mặc không, lo lắng hơn chính là đến một ngày, cậu một lần nữa rời xa hắn, đến với y.
Suy nghĩ tiêu cực càng khiến Văn Khải vừa sợ hãi vừa tức giận, nhịn không được liền hung hăng đè Hạ Nghiệt xuống giường, thở hồng hộc nhìn cậu, sau đó giữ lấy thắt lưng cậu, dương v*t lại một lần trừu sáp hậu huyệt nhanh hơn.
– A… a a.. ha… – Hạ Nghiệt vô pháp vươn tay loạn xạ tứ phía, cảm giác vừa đau đớn lẫn vui sướng chiếm khắp cơ thể, hai mắt cứ thế nhắm nghiền, há miệng thở dốc, rồi thét lớn một tiếng.
Cảm thấy trụ thịt người kia từ nãy đến giờ vẫn chung thủy ngẩng đầu, thỉnh thoảng lúc hắn thao lộng mà không ngừng lay động lên xuống, quy đầu trơn mượt cọ trên bụng hắn. Văn Khải một bên hồng hộc di chuyển thắt lưng, sau đó đưa tay cầm lấy trụ thịt kia, động tác cao thấp mà an ủi giúp Hạ Nghiệt.
– Ân… không.. không cần.. làm việc của em đi. – Cảm nhận vật kia của mình chạm phải bàn tay to lớn của Văn Khải, Hạ Nghiệt khẩn trương bắt lấy cổ tay hắn, lắc đầu cự tuyệt.
– Nơi này không giải quyết sẽ rất đau.
– Không sao, chính là… hiện tại anh rất thoải mái. – Hạ Nghiệt ngập ngừng cười ngượng, hai gò má ửng hồng giải thích.
– Hạ Nghiệt. – Văn Khải trong lòng kích động không thôi, đem cả thân thể Hạ Nghiệt chôn vào lồng ngực hắn, hai tay còn thuận lợi đi xuống hai cánh mông cậu xoa nắn, rốt cuộc nhịn không được liền đưa tay bấu một cái.
– A! – Hạ Nghiệt giật mình đến hai vai run rẩy, xấu hổ nhìn hắn, qua một lúc liền tự động đưa hai chân bám lên thắt lưng hắn, ngẩng cao đầu mút lấy đôi môi hắn.
Văn Khải lén lút nhếch miệng cười tà, hơi hé mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của người kia. Hắn đem hai cánh mông cậu nhấc lên, hướng về phía trước, dương v*t lúc này lại đi sát vào bên trong hậu huyệt Hạ Nghiệt hơn, hắn vừa lòng ôm lấy eo cậu, chưa chờ cậu buông ra đã hung hăng cắm dương v*t đâm sâu vào tận bên trọng hậu huyệt.
– Ân… ngô… a a.
Hiện tại bị cuốn hút đến mê muội này, trong đầu Hạ Nghiệt cũng vứt hết toàn bộ lo lắng về phía sau, nghĩ muốn cùng người này ân ái thật cuồng nhiệt, thật thân mật mà mãnh liệt, Hạ Nghiệt há miệng hô hấp tán loạn, trước mắt lu mờ chứa đầy sắc dục, ngón chân bất tri bất giác co chặt lại, ôm lấy thắt lưng Văn Khải không rời.
Cảm thấy có chút vướng bận, Văn Khải liền bắt lấy hai cổ chân cậu đặt lên bả vai hắn, mỗi một lần động lại điên cuồng trừu sáp, cơ thể hai người tiếp nhận nhau, vang lên tiếng ba ba dữ dội.
Hạ Nghiệt tựa hồ bị mất hết lý trí, hai tay run rẩy muốn chạm nơi kia mà an ủi, thế nhưng còn chưa kịp động, trụ thịt đã bắt đầu có cảm giác, từng giọt chất lỏng trong suốt bắn tứ phía.
– Tiểu Khải…
Hạ Nghiệt vừa bắn tinh, tiểu huyệt kịch liệt co rút, kẹp chặt côn th*t trướng to của Văn Khải, làm hắn cũng không nhịn được liền đem tinh dịch phóng thích bên trong.
Hắn ngã người xuống ôm lấy Hạ Nghiệt, dồn hết khí lực thở dốc, đem hai chân cậu buông xuống, rồi ôn nhu hôn môi cậu, cười cười tựa như trẻ con lên ba.
– Tiểu Khải.
– Ân?
– Cái kia… bất luận có chuyện gì xảy ra đi nữa… anh vẫn yêu em.
Văn Khải bật cười thành tiếng, quan sát biểu tình khẩn trương của Hạ Nghiệt, lại còn mở miệng tỏ tình thế này, quả thực không quen chút nào, bất quá, không thể phủ nhận lời nói của cậu rất đáng yêu nha.
– Vậy anh cũng cần phải biết rằng, em vẫn một mực chung thủy với anh. Sau này, dù em có phải học đại học, rời xa anh một khoảng thời gian, hay trở thành một nhà doanh nhân, có công ăn việc làm, Hạ Nghiệt anh vẫn luôn ở đây. – Hắn đặt bàn tay cậu lên ngực trái của mình, nghiêm nghị nói.
– Chỉ là lời nói… làm sao anh dám khẳng định? – Hạ Nghiệt đỏ mặt, ấp a ấp úng hỏi.
– Vậy thì anh chỉ cần quan tâm đến hiện tại thôi, giống như bây giờ vậy, chúng ta không phải rất hạnh phúc sao? – Văn Khải vuốt lấy mái tóc cậu, ôn nhu mỉm cười.
Nghe từng câu từng chữ phát ra từ Văn Khải, Hạ Nghiệt trong lòng cảm thấy ấm áp hơn phần nào, chủ động nhấc người sát vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, đầu dụi vào hõm cổ hắn, cơ thể hai người lúc này dán chặt vào nhau, không một khoảng cách.
Lúc Hạ Nghiệt tỉnh dậy, phát hiện người đã không còn bên cạnh mà ôm lấy mình nữa, cậu mệt mỏi ngồi dậy, tầm mắt lập tức bắt gặp một chiếc hộp vuông màu xanh đặt trên đùi cậu, phía trên còn có tờ giấy ghi chú.
– Xin lỗi anh vì chuyện hôm qua, tặng anh cái này, từ giờ chúng ta sẽ dễ liên lạc với nhau hơn. Yêu anh, Tiểu Khải.
Hạ Nghiệt tò mò mở nắp hộp ra, bên trong cư nhiên là chiếc điện thoại di động cảm ứng rất mới, bên ngoài còn bọc một vải da màu xanh, xung quanh được đính vài hạt cườm nhìn rất bắt mắt.
Hạ Nghiệt cầm nó lên trau chuốt quan sát, lại phát hiện dưới đáy hộp có quyển sổ nhỏ ghi hướng dẫn sử dụng.
Cậu bắt đầu nổi tính tò mò cùng thích thú, chăm chăm lật từng trang hướng dẫn, đầu tiên là cách bật nguồn điện thoại.
Hạ Nghiệt làm theo hướng dẫn, bấm nút ngay trên đầu điện thoại, lập tức trên màn hình lại xuất hiện một trái táo đang quay mòng mòng.
Trái táo rất nhanh liền biến mất, hiện trên màn hình lúc này cư nhiên là gương mặt của Văn Khải, Hạ Nghiệt không nhịn được liền bật cười thành tiếng, chính là ngay trước mắt cậu không phải là bộ dạng kiêu ngạo tự tin trưởng thành của hắn, ngược lại là hắn đang đưa bàn tay nắm chặt đặt trên gò má, cái mỏ bĩu ra, còn vẽ biểu tượng nước mắt ròng ròng trên gương mặt hắn, nhìn qua rất giống một tiểu hài tử đang khóc nhè vậy.
Phía trên còn có một khung nói chuyện “Nhớ anh Hạ Nghiệt quá, làm sao đây, hu hu”.
– Tiểu tử ngốc. – Hạ Nghiệt bật cười, thầm trêu chọc hắn.
Còn chưa kịp xem tiếp trang hướng dẫn tiếp theo, điện thoại trên tay đột nhiên run lên, màn hình đột nhiên xuất hiện dòng chữ “Người yêu đang gọi”, Hạ Nghiệt một bên vừa nhìn chăm chăm khó hiểu, một bên vừa khẩn trương không biết phải làm thế nào, rốt cuộc vẫn là thử chạm vào biểu tượng phone màu xanh phía dưới màn hình, bắt máy.
– Ai da, anh bắt máy thật chậm nha. – Đầu dây đương nhiên chính là Văn Khải.
– Tiểu… Tiểu Khải? Em đang ở trường sao?
– Phải a, hôm nay đến phiên tổ em lao động nên phải đi sớm.
– Ồ. Phải rồi, cái này….
– Anh cứ đọc hướng dẫn, nếu không hiểu thì tối em sẽ chỉ cho anh.
– Hảo….. Tiểu Khải này?
– Ân?
– Cảm ơn em, và còn, anh…. cũng rất nhớ em, làm sao đây?
Văn Khải kinh ngạc đến mở to hai mắt, hai vành tai đỏ như cà chua. Hắn ho nhẹ một tiếng, lúng túng mở miệng.
– Em phải học rồi, tạm biệt anh, em yêu anh. – Hắn khẽ đặt nụ hôn lên điện thoại, sau đó khẩn trương tắt máy, mỉm cười hạnh phúc.
===========
Hạ Nghiệt bước vào phòng tắm thay y phục, tim vẫn còn đập thình thịch không dứt, lúc này cậu mới nhận ra rằng, bản thân yêu người kia đến mức nào. Cậu rốt cuộc không còn quan tâm đến nỗi lo sợ kia nữa rồi, chính là nghe theo những lời nói của hắn, chỉ quan tâm đến hiện tại, cậu và hắn đang rất hạnh phúc.
Hạ Nghiệt sau một hồi đắn đo suy nghĩ bên bàn ăn, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định nên ra ngoài tìm việc làm, sau này nếu Văn Khải có học đại học, cậu còn có thể dựa vào công việc mà ít phải cô đơn khi không có hắn bên cạnh đi.
Cậu quyết định rời khỏi nhà, đi ra phố tìm một việc làm ổn định, đến tối hẳn kể cho Văn Khải sau. Tuy nhiên, với một người không có bằng học gì của cậu, đương nhiên sẽ rất khó kiếm việc làm, trải qua hơn 6 tiếng đồng hồ, Hạ Nghiệt đi được 10 nơi, trong đó có 7 nơi là không chấp nhận cậu, còn lại là thời gian làm việc rất chênh lệch, Hạ Nghiệt e rằng sẽ không có thời gian làm bữa tối cho Văn Khải, xem như vẫn chưa tìm được nơi nào phù hợp.
Cậu bước đến hoa viên gần đó nghỉ chân, thở dài trong lòng, nghỉ được một lát, Hạ Nghiệt phát hiện phía trước thân ảnh một người nào đó rất quen thuộc, người kia bề ngoài cao ráo, ăn vận không chỉnh tề, lại còn đội mũ lưỡi trai, cậu chính là không suy nghĩ nhiều, sốt ruột bước đến gọi người kia.
– Sở Mặc?
Người kia vừa xoay người, biểu tình khó hiểu nhìn cậu. Hạ Nghiệt thất vọng trầm mặc,cúi đầu mở miệng.
– Xin lỗi.
– Gì vậy a? Hừ! – Người nọ khinh miệt nhìn cậu, xoay lưng bước đi.
Hạ Nghiệt bất lực ngồi xuống băng ghế, đưa tay xoa xoa vầng thái dương, trong đầu lúc này lại không ngừng trách mắng bản thân, tại sao phải suốt rột khi nhìn thấy một người giống Sở Mặc như vậy, tại sao vẫn quan tâm đến y, tại sao phải để ý đến y. Cậu chỉ mong rằng đây chỉ là sự thương hại, không phải cậu rất hận y sao.
Cậu thở dài, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Một lát, một nam nhân bước tới ngồi bên cạnh cậu, tay cầm tờ báo đang đọc rất chăm chú, Hạ Nghiệt cũng không để ý đến, trầm mặc im lặng.
– Ba ba, bên kia có kem! Con muốn ăn kem! – Một tiểu hài tử từ phía xa chạy tới phía nam nhân, đưa tay kéo kéo góc áo nam nhân, chỉ chỉ về phía gian hàng bán kem phía trước.
– Hảo, hảo. – Nam nhân đặt tờ báo trên ghế, đứng dậy dẫn tiểu hài tử kia rời khỏi.
Hạ Nghiệt ngồi một hồi lâu, tầm mắt bất giác hướng đến tờ báo trên ghế, bộ dạng lén lút cầm lấy đọc nó. Toàn bộ đều là những tin tức liên quan đến công ty thị trường, hay những biện pháp chăm sóc sức khỏe gì đó.
Cậu lật đến trang đầu, cư nhiên trên mặt báo là gương mặt của Dư Thiên Mỹ, phía trên ghi một dòng chữ rất lớn: “Chồng sắp cưới của bác sĩ Dư Thiên Mỹ – tổng giám đốc công ty X – không đến dự lễ cưới, từ chức chức vị tổng giám đốc, mất tích gây xôn xao.”
Hạ Nghiệt kinh ngạc đến hai mắt mở lớn, cậu nhìn lại thời gian, cư nhiên tờ báo này phát hành vào nửa năm trước. Có nghĩa là, Sở Mặc đã lẩn quẩn ở thành phố Đài Loan suốt nửa năm nay mà không một ai hay biết. Phải rồi, với bộ dạng túng quẫn hiện tại của y, mọi người đương nhiên không thể nhận ra anh.
– Hạ Nghiệt, tôi rất nhớ em.
– Không còn nhìn thấy em khóc, em cực khổ như trước đây, tôi đã yên tâm rồi.
“Sở Mặc, anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”
HẾT CHƯƠNG 33