Hạ Nghiệt chạy đến cửa sảnh, đưa mắt nhìn quanh muốn tìm kiếm thân ảnh kia, cậu thở hồng hộc, rẽ sang khuôn viên của căn hộ. Cậu vừa kịp đến, tầm mắt đã bắt gặp Văn Khải đang ngồi trên băng ghế, hắn cúi đầu trầm mặc, bộ dạng tựa hồ rất thống khổ. Hạ Nghiệt thở dài, chậm rãi bước đến đứng trước mặt Văn Khải, vươn tay đặt lên vai hắn.
– Tiểu Khải.
Văn Khải hung hăng gạt tay Hạ Nghiệt ra, ngẩng đầu nhìn cậu, tức giận nói.
– Sở Mặc quay lại, anh vui lắm sao? Anh có phải hay không muốn tiếp tục quan hệ với anh ta?!!
– Tiểu Khải, em nói vậy là có ý gì? – Hạ Nghiệt cau mày hỏi.
– Em biết, trước đây anh có tình cảm với Sở Mặc, em đã cố gắng lắm mới có thể đưa chúng ta đến ngày hôm nay. Em… em xin lỗi. – Văn Khải nghiến chặt răng, rốt cuộc vẫn là bất lực cúi thấp đầu, xoay người bỏ đi.
Hạ Nghiệt nắm chặt nắm tay, không tự chủ liền chạy đến ôm lấy Văn Khải từ đằng sau, đặt cằm lên vai hắn.
– Anh không đồng ý, anh yêu em.
Văn Khải kinh ngạc mở lớn mắt, cúi đầu nhìn bàn tay Hạ Nghiệt đang níu chặt lấy áo mình.
– Hạ… Hạ Nghiệt.
– Tiểu Khải, đừng rời bỏ anh, có được không? – Hạ Nghiệt ghé môi hôn lên cổ hắn, nhắm chặt hai mắt nói.
Văn Khải khẩn trương đến mức không biết phải làm sao, tim không ngừng đập nhanh. Hắn xoay lưng lại, vươn tay vuốt vuốt gương mặt Hạ Nghiệt, khẽ hạ một nụ hôn lên vầng trán cậu, cười nhẹ.
– Em yêu anh, Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt vòng tay qua cổ Văn Khải ôm chặt, ngẩng cao đầu, môi liền hôn lên đôi môi của Văn Khải. Cậu chủ động hé miệng hắn, đầu lưỡi đưa vào bên trong xâm nhập, cuốn lấy lưỡi hắn dao động một vòng, rồi hai vòng, ba vòng.
Văn Khải tâm tình hiện tại trở nên tốt hẳn lên, bám lấy thắt lưng thanh mảnh của Hạ Nghiệt kéo sát vào bụng mình, bàn tay theo bản năng đưa xuống mông cậu, vuốt ve một hồi, động tác vẫn là tiếp tục hôn môi cậu.
Đằng sau gốc cây kia, Sở Mặc trầm tĩnh đứng yên đó, đôi mắt nhắm thẳng đến tình cảnh thân mật của Văn Khải và Hạ Nghiệt, tim bỗng nhói lên một trận đau đớn.
Y nhếch miệng cười khổ, đưa lòng bàn tay lên, tự khi nào hơi ấm ấy đã lạnh nhạt, Hạ Nghiệt, cái tên ấn tượng ngay từ đầu khi hai người gặp nhau, Sở Mặc không thể quên được, giây phút cả hai cùng nhau một chỗ, hôn nhau, làm tình, sau đó là lời hẹn ước cùng nhau trở thành cặp đôi xấu xa nhất.
Hiện tại trước mắt mình là gì cơ chứ, chỉ đem lại đau khổ cùng tuyệt vọng, rõ ràng người đến trước là y, rõ ràng là y thích cậu, ánh mắt ướm lệ của cậu, cái ôm của cậu, đôi môi cậu khi hôn y, quả thực nhìn qua đã hiểu rõ, không phải cậu cũng có tình cảm với y sao?
Sở Mặc trong đầu chính là tự cười nhạo bản thân mình, cảm thấy ở đây chỉ càng vướng bận bọn họ. Y đưa mũ lưỡi trai đội lên đầu, lướt mắt nhìn qua Văn Khải và Hạ Nghiệt vẫn còn đang thân thiết hôn môi, lặng lẽ xoay người rời đi.
“Được gặp lại em, được nhìn thấy em vẫn sống hạnh phúc, không còn nhìn thấy em khóc, em cực khổ như trước, em còn được cậu ta yêu thương, tôi đã cảm thấy trong lòng được một chút thông cảm. Hạ Nghiệt.”
Hạ Nghiệt hai tay run rẩy cầm tờ giấy trên tay, ngẩng đầu nhìn Văn Khải đang trầm mặc ngồi bên cạnh mình, cậu thở sâu, tâm tình nặng nề kể lại sự tình.
– Tiểu Khải, anh cũng không giấu gì em, hôm nay đi chợ, anh đã gặp Sở Mặc. Anh ấy bộ dạng tàn tạ lắm, trên người không có tài sản gì, ngay cả mua bánh bao cũng không đủ tiền.
– Sao? Anh đùa em sao? Sở Mặc anh ta là tổng giám đốc kia mà, như thế nào lại không có tiền chứ. – Văn Khải than nặng than nhẹ, một phen giành lấy tờ giấy trên tay Hạ Nghiệt, hung hăng vò nát ném xuống đất.
– Anh và Sở Mặc cũng đã nói chuyện, nhưng anh ấy không nói vì sao lại thành bộ dạng này, chỉ nói là vài ngày trước bị cướp lấy mất bóp tiền và đồng hồ, hiện tại mới như vậy.
Văn Khải hừ lạnh, khoanh tay khoanh chân tỏ vẻ khinh miệt, cao giọng nói.
– Anh ta không về nhà sao, còn vợ anh ta, mẹ anh ta? Hạ Nghiệt, anh là quá ngây thơ rồi đấy, Sở Mặc chỉ muốn gặp anh, có biết không?
Hạ Nghiệt thở dài, đứng dậy xuống nhà bếp bắt đầu làm bữa tối. Văn Khải đưa mắt nhìn tấm lưng gầy của cậu, miệng lẩm bẩm thầm mắng cậu là quá ngây thơ, vừa nhìn qua bức thư đã thừa biết Sở Mặc yêu cậu rồi đi, cậu rõ ràng là không cảnh giác điều đó mà.
Thế nhưng hắn lại không để ý, Hạ Nghiệt tâm tình hiện tại cực kì phức tạp, cậu thờ thẫn nhớ lại những dòng chữ kia, Sở Mặc, y như thế nào lại quay lại tìm cậu chứ, không phải cả hai đã chấm dứt rồi sao, không phải y đã cưới vợ rồi sao, tại sao lại xuất hiện trước mặt cậu, tại sao lại để nỗi đau ngày ấy kéo đến.
Mãi thơ thẩn suy nghĩ, Hạ Nghiệt bất cẩn để lưỡi dao chạm lên ngón tay, cậu khẩn trương đưa lên miệng liếm lên những giọt máu đỏ thẫm kia, sau đó liền lắc lắc đầu cho qua những suy nghĩ kia, nghiêm túc làm việc.
Bữa tối lên mâm, Văn Khải hớn ha hớn hở ngồi xuống bàn ăn, miệng còn tấm tắc khen Hạ Nghiệt, còn không quên xới cho cậu một bát cớm, gắp rất nhiều mỹ thực vào bát cậu.
– Được rồi, em lo phần em đi, ăn mau chóng lớn. – Cậu hất cằm chỉ chỉ phần ăn của hắn, nhoẽn miệng cười trêu chọc.
– Gì a? Em cao hơn anh đó a, anh mới là ăn nhanh chóng lớn.
Hạ Nghiệt không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn bộ dạng như trẻ con đang ăn cơm của hắn, sau đó lại là trầm tư một lúc, trong đầu đột nhiên nghĩ đến thân ảnh tiều tụy của người kia.
Văn Khải nhìn biểu tình kia của cậu, thừa biết cậu là đang suy nghĩ cái gì, hắn im lặng hạ đũa xuống, nghiêm nghị lên tiếng.
– Hạ Nghiệt.
– Ân?
– Anh… vẫn không quên Sở Mặc sao? – Hắn hỏi.
– Không có, sao đột nhiên lại hỏi vậy?
– Em biết rõ anh, Hạ Nghiệt, ngày đó là em ép anh rời xa Sở Mặc, em biết lúc đó anh đã khóc, anh thích anh ta. – Văn Khải cười khổ, nhìn thẳng vào mắt Hạ Nghiệt, miễn cưỡng nói.
– Đã là quá khứ, anh chỉ quan tâm đến hiện tại mà thôi, ăn cơm đi. – Hạ Nghiệt thở dài trong lòng, bỏ qua những lời nói của hắn, tiếp tục cúi đầu dùng bữa.
– Em no rồi, lên phòng đây. – Văn Khải trầm mặc nhìn biểu tình không được tự nhiên của Hạ Nghiệt, không thể kiên nhẫn thêm, đành đứng dậy rời khỏi bàn ăn, lạnh lùng bước lên phòng.
Hạ Nghiệt tròn mắt nhìn hắn, cũng vội vã đặt bát cơm xuống, đứng dậy theo sau Văn Khải vào phòng.
– Tiểu Khải, rốt cuộc em có chuyện gì?
– Không có. – Hắn qua loa trả lời.
Hạ Nghiệt bước tới đứng trước mặt Văn Khải, thẳng thắn hỏi.
– Thôi được rồi, là anh trước đây có tình cảm với Sở Mặc, nhưng mà…
– Nhưng mà hiện tại anh đã yêu em, Sở Mặc trở về, anh có phải hay không trong lòng đang day dứt? – Văn Khải thanh âm run rẩy gằn từng chữ.
Hạ Nghiệt vừa nghe lập tức khó xử, tựa hồ bản thân bị dồn vào bức tường bế tắc, im lặng rất lâu.
– Anh im lặng, có nghĩa là em nói đúng. – Văn Khải cười nhạt tuyên bố.
Hạ Nghiệt bất lực nhìn Văn Khải bước qua mình, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Cậu hít thở sâu, một phen bước tới đẩy hắn vào tường, điên cuồng hôn lên môi hắn.
Văn Khải chính là cả kinh trước hành động đột ngột của cậu, còn chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Nghiệt cầm lấy tay hắn chạm lên hạ khố cậu, chỉ cảm nhận được nơi kia dường như đã căng cứng cả đáy quần rồi đi.
Hắn buông cậu ra, quát lớn một tiếng.
– Anh làm cái gì?!
– Không gì cả, làm những việc mà những người yêu hay làm mà thôi.
– Đến mức này anh còn nghĩ đến việc này sao?!
– Phải đó, chúng ta yêu nhau, làm việc này là có gì sai. – Hạ Nghiệt cao đầu nhìn hắn, nước mắt trực rơi xuống.
Văn Khải kinh ngạc, bất lực quan sát đôi mắt ngấn đầy lệ của cậu, trong lòng khẽ nhói đau. Hắn ôm chầm lấy cậu, không ngừng nói.
– Em xin lỗi, em không cố ý. Em chỉ là lo sợ… một ngày nào đó anh sẽ rời xa em mà thôi.
Hạ Nghiệt nhắm chặt hai mắt, vươn tay nắm chặt áo hắn, mặc cho nước mắt không ngừng rơi, trong đầu lại chỉ có ý định rằng: không nghĩ đến ai khác, chỉ một mình Văn Khải hắn.
Văn Khải ôm cậu đến bên giường, bàn tay mò mẫm xuống áo Hạ Nghiệt vén lên, trực tiếp dùng ngón tay xoa nắn hai đầu v* của cậu.
– Hạ Nghiệt. – Hắn đẩy cậu ngã xuống giường, áp xuống một nụ hôn sâu, đầu lưỡi điên cuồng vẽ loạn bên trong khoang miệng cậu.
Hạ Nghiệt nhắm mắt tận hưởng vị ngọt hôn môi, hai tay vẫn không quên thuận theo Văn Khải cởi áo giúp hắn, rồi kéo khóa quần hắn, đưa tay vói vào bên trong quần lót, xoa nắn cự vật đang trướng to.
Văn Khải hôn đến mất lý trí, vụng về làm cả hai đánh rơi sợi chỉ bạc bên mép miệng, thanh âm nhóp nhép đầy dâm đãng phát ra.
Hắn ngừng lại, di chuyển môi xuống hai đầu v* hồng nhạt hấp dẫn, vươn lưỡi liếm lộng xung quanh, bàn tay thuận theo cơ thể Hạ Nghiệt vuốt ve bụng cậu, rồi cởi bỏ quần lẫn quần lót cậu, chỉ còn sót lại hạ thân dựng đứng, không ngừng cọ xát trên bụng hắn.
Một lát, Hạ Nghiệt đưa tay đẩy Văn Khải ra, nuốt nước bọt, nói.
– Anh giúp em khẩu giao.
Còn chưa kịp chờ hắn mở miệng, Hạ Nghiệt rất nhanh đem Văn Khải nằm xuống, cúi đầu đối mặt với cự vật to lớn nổi gân hung tợn kia, đầu tiên là dùng môi nhẹ nhàng hôn lên quy đầu trơn mượt ấy, sau đó mới hé miệng ngậm vào, dùng toàn bộ khoang miệng vây trụ toàn bộ của hắn, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm quanh.
– A… Hạ Nghiệt… – Văn Khải từ đó đến giờ vẫn là quan sát từng động tác thành thạo của Hạ Nghiệt, nhịn không được làm nơi kia bắt đầu rỉ ra nước, tựa hồ suýt bắn đến nơi.
Hạ Nghiệt cảm nhận mùi vị tanh tưởi xông lên mũi, lập tức ngừng lại, nhả ra, dùng dương v*t của mình chạm lên nó, nhướn eo ma sát lên xuống, đồng thời còn hạ môi hôn lên môi hắn.
Bị nơi kia ma sát làm dương v*t một lúc trướng càng lớn, đau đớn cùng khoái cảm kéo đến, Văn Khải rốt cuộc không thể kiềm chế dục vọng mãnh liệt, nắm lấy bả vai Hạ Nghiệt, một phen đem cậu áp đảo xuống, không tự chủ được liền đem nơi kia nhét vào hậu huyệt cậu.
Bị trụ vật to lớn kia đột ngột tiến vào, quy đầu nóng bỏng lại đỉnh đến bên trong mình, Hạ Nghiệt cư nhiên rất đau, nhất thời bấu chặt vào vai Văn Khải, thở dốc một lúc.
– Chậm một lát, đợi anh. – Hạ Nghiệt nhấn vai hắn dặn dò, đợi Văn Khải gật đầu nghe lời mà ngừng động tác, cậu liền nhấc mông tiến về phía trước, đợi hậu huyệt thích nghi với vật kia, mới chủ động uốn éo thắt lưng, làm dương v*t Văn Khải cứ thế trừu sáp bên trong mình.
– Ổn rồi, nhanh tiến vào.
Văn Khải thở hồng hộc gật đầu, không thể khống chế tốc độ của mình, được động huyệt chặt hẹp nuốt lấy, quy đầu lập tức vươn về phía trước, điên cuồng tăng nhanh tốc độ trừu sáp.
HẾT CHƯƠNG 32