Đại Quốc Tặc

Chương 316: Vò đã mẻ lại sứt




Đường sông đào móc thuận lợi, dẫn nước thành công, ý nghĩa thật sự rất to lớn!

Có thể nói làm kinh hãi vô số người!

Mặc dù Hà Hoán là võ tướng, nhưng lần đầu nghe thấy tin tức cũng há hốc mồm giống mọi người.

Hà Hoán nói, chiến công của Giang Long, đã là đủ để vượt qua những đại tướng năm đó Khai Nguyên lập quốc chinh chiến xung quanh, vì Đại Tề mở rộng biên cương lãnh thổ rồi, lời này tuyệt không khoa trương.

Mà lúc này ở kinh thành, lão Hoàng thượng cũng bởi vì phần công trạng này rất lớn, đang cân nhắc cẩn thận.

Từ lúc thu được báo cáo mà Bàng Thành An đưa lên, Hoàng thượng cảm thấy thật sự không có biện pháp, muốn cho Đại Tề tăng thêm mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt, nhưng lại không muốn cho Giang Long lợi ích gì, chỉ có thể vào lúc trước khi sắp cải tiến đất hoang dã thành đồng ruộng, điều Giang Long đi chỗ khác.

Đề bạt thăng một bậc hoặc là điều chuyển ngang cấp, cũng đều được.

Nhưng sau khi tự hỏi cẩn thận liền nghĩ đến còn có một biện pháp khác.

Trước khi Cảnh Hiền chết trận, bởi vì lúc đó chém hơn vạn đầu người của bình dân, cho nên tuy rằng một hồi chiến dịch quy mô lớn kia cuối cùng Đại Tề đã lấy được thắng lợi, lão Hoàng thượng cũng nhân cơ hội đa số quan lại trong triều lấy cái chết can gián, liền bắt hầu tước của Cảnh phủ.

Đặt ở địa phương như Bắc Cương, này thường xuyên thấy người chết, thường xuyên có thể nhìn thấy chiến tranh, hơn nữa dưới tình huống mấy chục vạn đại quân dị tộc tiếp cận, Cảnh Hiền thực hiện, sử dụng mưu kế đó, đại đa số người, bao gồm dân chúng, binh lính cùng với tướng lĩnh, đều là có thể lý giải.

Nhưng ở trong mắt đám quan văn, đó cũng là không từ thủ đoạn.

Đa số quan lại liên tục chỉ trích, điều này rất hợp với ý muốn của lão Hoàng thượng.

Chỉ có điều không nghĩ tới là trong tay Cảnh phủ nắm giữ miễn tử kim bài so với những hầu tước trước đó có nó còn cường thế hơn rất nhiều.

Liên tiếp đánh chết rất nhiều người tới cửa gây sự, hoặc là đám ăn chơi trác táng nhà quyền quý chọc tới Cảnh phủ, cuối cùng đưa mấy người hộ vệ ra đền mạng thay.

Mà đám hào môn thế gia này cân nhắc từ các phương diện, tuy rằng hận nghiến răng nghiến lợi Cảnh phủ, nhưng cũng không dám lập tức trả thù.

Bàn về nguyên nhân thì chính là do cái khối miễn tử kim bài kia.

Bắt hầu tước Cảnh phủ, là chủ ý của lão hoàng thượng.

Còn việc cho khối miễn tử kim bài, thì là dùng để trấn an tướng lĩnh trong quân ở Bắc Cương.

Dù nói thế nào, Cảnh Hiền cũng là vì Đại Tề mới chết trận sa trường, mặc dù không đúng phương pháp, nhưng cũng không thể đoạt đi tước vị làm con cháu sau này không có chỗ dựa.

Một khi mất đi chỗ dựa, Cảnh Phủ trước đó lại có rất nhiều kẻ thù, như vậy kết cục cuối cùng khẳng định rất thê thảm.

Cảnh Phủ nếu rơi vào kết cục như vậy, đám tướng lĩnh trong quân nhất định sẽ không đồng ý.

Võ tướng dẫn quân lên trên chiến trường, bảo vệ quốc gia cùng kẻ thù liều mạng chém giết, xả thân vì nghĩa, da ngựa bọc thây, hung hãn không sợ chết tranh giành từng tấc đất, làm như vậy là vì cái gì?

Ngoại trừ cảm giác tự hào dân tộc ra, không phải là muốn công thành danh toại vinh hoa phú quý, vì con cháu đời sau có tương lai sáng lạn hay sao?

Nếu Cảnh Phủ vì vậy mà suy bại xuống dốc, con cháu đời sau gặp nạn, thậm chí còn bị chặt đứt hương hỏa kế thừa, như vậy không biết sẽ có bao nhiêu tướng lĩnh trong quân thất vọng đau khổ.

Nói như vậy, về sau khi các tướng lĩnh chinh chiến cố kỵ cái này e dè cái kia, ai còn dám phấn đấu quên mình, không từ thủ đoạn vì Đại Tề bảo vệ giang sơn?

Đừng nhìn lúc ấy quan văn làm ồn ào rất lớn, nhưng kỳ thật lão Hoàng thượng cũng không có để ở trong lòng.

Lấy lại hầu tước của Cảnh Phủ, là có dụng tâm kín đáo.

Chỉ có điều lão tuyệt đối không nghĩ tới, thủ đoạn của Cảnh lão phu nhân lại rất cao, hơn nữa còn vô cùng quyết đoán.

Mắt thấy có người bắt nạt lên cửa, biết rằng hậu quả nếu lùi bước nghĩ tới cũng không thể chịu nổi, đến lúc đó nhiều kẻ thù như vậy còn không nuốt sống Cảnh phủ sao?

Vì thế trực tiếp sai hộ vệ Cảnh phủ chém giết đám thiếu gia ăn chơi này ngay bên đường.

Hoàn toàn mặc kệ đối phương có thân phận gì.

Quan viên nào muốn truy cứu trách nhiệm, tra án thẩm vấn, được, Cảnh lão phu nhân trực tiếp đưa miễn tử kim bài ra.

Mệnh lệnh là ta ra, Cảnh lão phu nhân cũng không phủ nhận, ngươi tới bắt ta về huyện nha a.

Quan viên sau khi nhìn thấy miễn tử kim bài, chỉ có nước quỳ xuống, làm sao còn dám đối phó với Cảnh lão phu nhân như thế nào?

Cuối cùng chỉ có thể là bắt giữ những hộ vệ động thủ chém người, coi như có cái bàn giao với gia tộc có người chết.

Đây quả thực là vô lại!

Lúc trước lão Hoàng thượng thật sự không nghĩ tới, Cảnh lão phu nhân còn có bổn sự như vậy.

Kỳ thật Cảnh lão phu nhân chẳng qua chỉ là vò đã mẻ lại sứt thôi.

Đã bị buộc đến đường cùng, không làm như vậy, Cảnh Phủ sẽ xong đời.

Lão Hoàng thượng đã sớm hối hận rồi, Cảnh gia trong tay cầm miễn tử kim bài, rõ ràng cho thấy so với hầu tước khác có nó còn manh mẽ cường thế hơn rất nhiều.

Chỉ cần cầm trong tay miễn tử kim bài, trừ phi lão Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, bằng không bất cứ ai cũng không dám làm gì Cảnh phủ, quan viên nha môn hoàn toàn không dám goi Cảnh Phủ lên thăng đường xét xử, còn nếu chỉ là hầu tước, như vậy đám quan viên cho dù có kiêng kị thì mọi việc cũng không trở thành như vậy.

Vì thế lão Hoàng thượng có suy nghĩ khác, không bằng để cho Giang Long hoàn thành công trình thuận lợi, nhận được công lao đến lúc đó sắc phong tước vị cho Cảnh phủ, sau đó tìm cớ thu hồi miễn tử kim bài.

Như vậy có thể vượt qua chiến tích khai quốc công thần, trao tặng tước vị rất bình thường.

Chỉ có điều Giang Long gần nhất mấy tháng việc buôn bán, làm báo chí, còn đào nhân công đường sông, những việc này đều nằm ngoài ngoài ý liệu của lão Hoàng thượng, thậm chí có thể nói là bỗng nhiên nổi tiếng, việc làm báo chí khiến cho lão Hoàng thượng trận này có chút bị động.

Cho nên mới do dự tính toán, cũng không quyết định nóng nảy.

Sau khi Lâm Nhã trở lại Cảnh Phủ, tiếp nhận công việc nội bộ của Cảnh phủ, một bên làm việc, một bên học tập.

Từng nhận được Giang Long gửi về nhà mấy phong thư, bây giờ bận rộn hơn rất nhiều, nàng ngoài việc chú ý Lâm gia bên kia có động tĩnh gì không, còn lại chính là ngóng trông Giang Long sẽ gửi tiếp thư về nhà.

Mỗi lần nhìn thấy những hàng chữ quan tâm và an ủi của Giang Long, Lâm Nhã đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Bởi vì nàng biết, Giang Long đã thật sự đặt nàng ở trong lòng.

Bằng không đệ đệ làm sao có thể dễ dàng cứu ra như vậy, hơn nữa còn có thể ngồi trên vị trí gia chủ của Lâm gia?

Đây đều là công lao Giang Long âm thầm lưu ý, xuất ra mưu kế mà thành.

Ở trên một phong thư, Giang Long còn cố ý viết ra một câu chuyện xưa nhỏ.

Sở dĩ nói về chuyện xưa này, là bởi vì thời điểm nông trang thu hoạch vụ thu của vườn trái cây, kết ra trái cây không giống với lúc trước, cho nên Lâm Nhã muốn phái người đưa đến huyện Linh Thông cho Giang Long nếm thử.

Cuối cùng bị Cảnh lão phu nhân ngăn cản, nói làm việc này không đáng giá, đưa chút trái cây, lại cần tiêu phí nhiều nhân lực cùng vật lực.

Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai!

Cuối cùng câu chuyện, còn có kèm theo hai câu thơ trên.

Điệp Hương phu nhân cũng vẫn còn duy trì liên hệ với Giang Long, và cô ta đã chân chính trở mặt cùng Mục Vũ Hầu.

Mục Vũ Hầu lần trước rời kinh, chấp hành nhiệm vụ bí mật rồi quay lại, tính tình vẫn gã như trước, tuy rằng lúc trước bị Điệp Hương phu nhân lợi dụng Đại Hoàng tử giáo huấn cho một trận, nhưng hiển nhiên cũng không có nhớ kỹ lần giáo huấn này, không ngờ lại muốn ra tay đánh đập Điệp Hương phu nhân.

Lần này Điệp Hương phu nhân không có nương tay.

Nàng thừa dịp Đại Hoàng tử đến quý phủ làm khách, không cẩn thận để Đại Hoàng tử nhìn thấy thương thế trên cánh tay mình.

Đại Hoàng tử lập tức giận dữ, chẳng những phái người hung hăng đánh Mục Vũ Hầu một trận, hơn nữa còn đem vài cái người hầu nam trẻ tuổi trong tiểu viện Mục Vũ Hầu tươi sống đánh chết.

Vài tên người hầu nam trẻ tuổi này ở mặt ngoài thân phận là tôi tớ, kì thực là luyến đồng mà Mục Vũ Hầu nuôi dưỡng.

Lúc ấy thiếu chút nữa Mục Vũ Hầu không nhịn được nhảy dựng lên ngăn cản.

Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, trơ mắt nhìn người trong lòng của mình, bị hộ vệ Vương phủ dùng loạn côn đánh chết.

Điệp Hương phu nhân vô cùng hả giận, lúc ấy lấy thái độ từ trên cao nhìn xuống, nhìn Mục Vũ Hầu bò trên mặt đất quần áo cả người xốc xếch bẩn thỉu, tóc dính đầy tro bụi, vô cùng chật vật.

Nhỏ giọng cảnh cáo, nếu như tái phạm lần nữa, Điệp Hương phu nhân sẽ mời Đại Hoàng tử ra tay độc ác, đến lúc đó thực sự sẽ đem Mục Vũ Hầu đánh thành tàn phế.

Mục Vũ Hầu giận dữ, nhưng cũng chỉ có thể nhịn nhục, Đại Hoàng tử là người trong hoàng tộc, là chủ nhân, gã làm thần tử chỉ có thể thần phục, không có khả năng bất kính, cũng không thể phản kháng.

Hơn nữa gã là người làm đại sự, nếu là ngay cả điểm ủy khuất này đều chịu không được, tương lai làm sao có thể có thành tựu sự nghiệp to lớn?

Phong Vương!

Gã nhất định phải trở thành một vị Vương khác họ đầu tiên của Đại Tề từ trước tới nay!

Có bao nhiêu tham vọng, liền muốn thừa nhận bấy nhiêu áp lực, chịu được từng đó khuất nhục!

Lần trước tuy rằng hợp tác cùng Hà Hoán, bao vây tiêu diệt một lần mã phỉ, lần đó Hà Hoán cũng là tương đối hào sảng, nhưng Giang Long có thể cảm giác được rõ ràng, Hà Hoán đối với mình, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

Lần đó Hà Hoán xuất binh, một là xem ở bạn tốt Phàn Nhân nhờ tới cửa; thứ hai là xem trên mặt mũi của Cảnh Hiền đã mất nhiều năm.

Thân phận của Giang Long, là con của Cảnh Hiền!

Còn chính hắn không có bao nhiêu sức nặng.

Nhưng lần này Hà Hoán vô cùng nhiệt tình, rõ ràng đã gần gũi hơn rất nhiều, hơn nữa khi nói chuyện với Giang Long, cũng đã xem Giang Long như một người bạn đồng lứa với mình.

Trong lời nói không hề ẩn hàm ý nghĩa gì khác, có vẻ rất tùy ý tự nhiên, khoảng cách xa lạ khi lần trước gặp mặt cũng đã không còn.

Lúc trước Giang Long đã cảm thấy Hà Hoán người này không tệ, cũng rất muốn có quan hệ tốt, hơn nữa Hà Hoán mở miệng một tiếng lão ca xem nhẹ ngươi, như vậy cũng là do lúc trước không quen với Giang Long, mà Giang Long cũng không phải người có lòng dạ nhỏ mọn, lập tức nhiệt tình bắt chuyện với Hà Hoán.

Hai người đều có ý tứ kết giao, quan hệ tất nhiên nháy mắt liền kéo gần lại rất nhiều.

Sự tích tiêu diệt phỉ tặc ở Đoạn Tử Lương, Giang Long còn viết thành câu chuyện, đăng tải ở báoCường Thịnh, vì thế Hà Hoán còn được bên trên ngợi khen, lúc nói chuyện Hà Hoán nhắc cũng tới rồi liên tục nói lời cảm tạ.

Tuy rằng bên trên ngợi khen xuống nhưng Hà Hoán lại vẫn chưa thể thăng chức, việc tiêu diệt phỉ tặc đích thật là một cái công lớn, nhưng đó cũng là công việc của Hà Hoán.

Nếu tiêu diệt mã phỉ có thể thăng quan mà nói..., như vậy thể chế cửu phẩm mười tám cấp của quan viên triều đình, còn chưa đủ cho nhóm võ tướng thăng cấp trong ba đến năm năm.

Sau khi nói chuyện cảm tình một phen, liền đề cập tới chính sự, lúc này Giang Long kêu Hà Bất Tại đến, giới thiệu với Hà Hoán.

Lần trước ở Đoạn Tử Lương, Hà Hoán chỉ thấy qua Hà Bất Tại, nhưng khi đó cũng không có để ý, lần đó nhiệm vụ của Hà Bất Tại là phòng thủ ở phía sau núi, kết quả không có một tên mã phỉ nào chạy trốn tới phía sau núi, cho nên Hà Bất Tại không có cơ hội thi triển bản lĩnh.

Lần này Hà Hoán nghe thấy Hà Bất Tại lại cùng Giang Long từ Cảnh phủ tới đây, hơn nữa năm đó còn đi theo làm việc bên người Cảnh Hiền, lập tức biến thành cung kính.

- Hà Tướng quân, hai người chúng ta đều họ Hà, nói không chừng năm trăm năm trước chúng ta vẫn là một nhà đâu.

Hà Bất Tại ở trước mặt vị tướng quân du kích Hà Hoán này, nói nói cười cười, không có nửa điểm khẩn trương.

- Đúng, đúng, đúng.

Ngược lại Hà Hoán lại có vẻ câu nệ rất nhiều.

Hà Bất Tại đem kết quả trao đổi giữa mình và Giang Long, nói cho Hà Hoán.

Hà Hoán không ngờ còn có thể mai phục, hai mắt không khỏi sáng lên.

Chỉ giúp đỡ bảo vệ thành trì, cũng không coi là công lớn, còn nếu có thể đánh bại tám ngàn binh lính dị tộc kia, như vậy đó chính là một trận đại thắng.

Số lượng Tám ngàn binh lính dị tộc cũng đã không ít, tính ra cũng là một hồi chiến dịch quy mô bậc trung rồi.

- Hà tiên sinh cứ trực tiếp sai bảo, ta sẽ tuyệt đối phục tùng!

Hà Hoán tỏ rõ thái độ.

Năm đó Hà Bất Tại là mưu sĩ của Cảnh Hiền, tuy rằng làm việc âm thầm nửa ẩn nửa hiện, nhưng vẫn có không ít người biết thanh danh của y.

Sở dĩ làm việc một cách âm thầm, là do không muốn giành lấy danh tiếng của Cảnh Hiền, muốn đem công lao tất cả dành cho Cảnh phủ.

Mưu sĩ nổi danh cùng quân sư, chỉ có thể nằm trong tay của hoàng tộc, do Hoàng thượng trọng dụng, và sẽ được phong một chức quan.

Nương thân ở bên trong Cảnh phủ, đi theo bên người Cảnh Hiền, đây là phụ tá tư nhân.

Rất nổi danh, sẽ làm cho Hoàng thượng bất mãn.

Đồng thời sinh lòng nghi kỵ, ngươi một thần tử, nuôi dưỡng phụ tá thông minh như vậy làm cái gì, còn không phải là muốn tạo phản?

Đương nhiên, đây là muốn duy trì hài hòa bên ngoài, còn trong tối Cảnh phủ súc tích thế lực khổng lồ, lão Hoàng thượng vẫn muốn diệt trừ nhưng không được.

---------oOo----------