Đại Quốc Tặc

Chương 266: Ân Huệ




Khi đó bà mụ giọng gào thét, sau khi lớn tiếng chúc mừng nói sinh ra cái thiên kim tiểu thư, Phan Văn Trường nghe được, thiếu chút nữa trước mặt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Ông ta ba mươi mấy tuổi mới rốt cục có con.

Nhưng lại không nghĩ, không ngờ là tên nha đầu không đáng giá tiền.

Lúc ấy bà mụ còn cố tình, ôm nha đầu ánh mắt còn một chút không nhìn được tiến đến gần ông ta, nói lời cát lợi muốn lấy tiền mừng.

Lúc ấy ông ta thiếu chút nữa nhịn không được, một tay cầm ném đi rồi.

Tuy rằng ông ta trúng cử nhân, nhưng gia thế bần hàn, ngoại trừ đọc sách ra, căn bản không hiểu được kiếm tiền.

Năm đó là thê tử dựa vào may vá, nuôi dưỡng toàn gia đình.

Mặc dù sau này lại làm thầy giáo trường huyện, nhưng cuộc sống vẫn quá gian nan.

Nuôi dưỡng một đứa bé cũng đã rất khó khăn, làm sao còn dám muốn nhiều?

Cứ như vậy dây dưa mãi, không dám lại muốn có con.

Đến giờ trong nhà chỉ có một đứa con gái.

Mà Phan Văn Trường trọng nam khinh nữ, thời điểm năm đó thê tử có mang, ông ta còn tìm đạo sĩ tính qua quẻ, nói cái bầu kia nhất định là nam hài.

Nhà có thể vui mừng nghênh đón con trai!

Nhưng cuối cùng, khách tới chỉ là vui mừng chúc mừng sinh con gái.

Ngọc chương, ngọc khí, hơn nữa là mỹ ngọc tốt nhất.

Ngói, thì chỉ là đồ gốm.

Nãi sinh nam tử, tái tẩm chi sàng, tái y chi thường, tái lộng chi chương; nãi sinh nữ tử, tái tẩm chi địa, tái y chi tích, tái lộng chi ngõa.

Đại ý chính là sinh ra con trai, để con trai trên giường.

Sinh ra con gái, thì để con gái trên mặt đất.

Đây là biểu hiện trọng nam khinh nữ của thời cổ đại.

Cũng có một cách nói khác, nói là sinh ra con trai, cầm lấy khối mỹ ngọc, dấu hiệu về sau làm quan có thể trở thành chính nhân quân tử.

Sinh ra con gái, thì là đưa khối ngói, ngói ở đây là chỉ linh kiện bên trên guồng quay tơ, dấu hiệu tương lai dịu dàng ngây thơ thiện ở ẩm thực nội vụ.

Có ý nghĩa chúc phúc cho nam quý nữ hiền.

Nhưng Phan Văn Trường, hiển nhiên sẽ không làm loại ý kiến thứ hai.

Cho nên tổng hợp toàn bộ các loại nguyên nhân trên lại, làm cho Phan Văn Trường đối với nữ nhi này hết sức không mừng,

Ngày bình thường tuy rằng không đánh không mắng, nhưng thấy không vừa mắt liền dùng ánh mắt trừng lên lạnh nhạt liếc mắt qua một cái, quan hệ xa cách như người xa lạ, ở thời hiện đại là giống như làm bạo lực lạnh, làm cho con gái vô cùng sợ ông ta.

- Đừng giễu cợt lão phu nữa.

Chỉ cần người bên ngoài đề cập đến con gái, Phan Văn Trường liền nghĩ chung quy đối phương đang cười nhạo mình.

Cho nên nghe được Hồ Bảo nói như thế, Phan Văn Trường có chút mất hứng phất ống tay áo nói.

Có thể nhậm chức Công tào chủ quản quận Vọng Sa, không riêng gì Bành Hỉ bởi vì có học vấn, có năng lực.

Còn một điều, chính là ánh mắt vô cùng sắc bén.

Phan Văn Trường là từ phía nam mà đến, thê tử cũng là người phương Nam.

Năm đó Phan Văn Trường tuy rằng gia cảnh bần hàn, nhưng cũng là người có học thức, thi trúng tú tài sau đó cưới lấy thê tử.

Có thể thi trúng tú tài, chứng minh rằng ông ta có tài năng và học vấn đấy.

Bà mối làm mai, tự nhiên sẽ không kém.

Cho nên vợ của Phan Văn Trường lúc còn trẻ, cũng là rất đẹp đấy.

Con gái rượu, vóc dáng mềm mại, nhỏ nhắn đáng yêu nhanh nhẹn.

Mà trước mắt tiểu nha đầu, kỳ thật tướng mạo cũng không tồi, chẳng qua gió thổi nắng phơi, làm việc nhiều năm, hơn nữa thường xuyên ăn không đủ no, dậy thì không tốt lắm, mới hiển nhiên như một nha hoàn vẩy nước quét nhà.

Nhưng chỉ cần nuôi dưỡng tốt vài năm, tất nhiên có thể hóa thành một tiểu giai nhân xinh đẹp.

Ở phương bắc, con gái rượu giống như thế, vậy là cực kỳ được hoan nghênh đấy.

Bành Hỉ liền âm thầm chủ ý ra động tác.

Triệu Bình con trai nhiều, hiếm con gái, không thể nhìn bộ dáng Phan Văn Trường như vậy, không kìm nổi liền cùng Phan Văn Trường oang oang lên.

Đám người Vệ Dũng tự nhiên là giúp đỡ đồng bạn của mình.

Phan Văn Trường há miệng, làm sao nói được với mấy người đối diện?

Hơn nữa ông ta chỉ là chi hồ giả dã thôi, nói có sách, mách có chứng, nhưng đối với đối phương cũng không cùng người so học thức yên bác.

Mặc người nói như thế nào, người ta cũng chỉ nói là con gái cũng là con ruột đấy, kết thân sinh con cũng không tốt, cũng có thể gọi là người sao?

Làm cho Phan Văn Trường khuôn mặt nghẹn đỏ lên.

Ông ta biết rằng mấy tên nha dịch căn bản cũng không phải là cùng loại người, cho nên giận giữ im lặng.

Nhưng con gái hại ông ta mất mặt, cho nên ông ta không kìm nổi liền liên tục quăng mắt hình lưỡi dao qua.

Bị hù tiểu nha đầu thân hình gầy nhỏ xinh nhẹ nhàng run rẩy.

Nước mắt lưng tròng!

Bành Hỉ lúc này ho nhẹ một tiếng, đột nhiên nói xen vào.

- Vệ Dũng bọn họ nói có đạo lý, nữ tử không so được với nam tử, nhưng thân phận nữ tử quý hay ti tiện cũng phải nhìn xuất thân nhà ai, tỷ như Công Chúa Đại Tề chúng ta, thì phải là cành vàng lá ngọc!

Ai dám nửa phần khinh thị?

Nha đầu kia có thể có duyên trở thành nữ nhân của Phan tiên sinh, là phúc phận cùa nàng, tự nhiên cũng là tiểu thư quan gia.

- Bành đại nhân nói rất đúng!

Triệu Bình phụ họa đầu tiên.

Phan Văn Trường ngẫm nghĩ một chút, lời này không phải không có lý.

Tuy rằng ông ta khinh thị nữ tử, nhưng cũng không dám coi thường Công Chúa hoàng thất.

Đừng nói Công Chúa hoàng thất, ngay cả thiên kim tiểu thư nhà quyền quý ông ta cũng không dám đắc tội đấy.

- Phan tiên sinh, nha đầu kia bản quan nhìn thuận mắt, có tâm muốn nhận làm con gái nuôi, không biết ý của tiên sinh như thế nào?

Âm thanh Bành Hỉ vừa rơi xuống, Phan văn Trường liền lập tức trừng to mắt.

Trước mắt vị Công tào chủ sự này, người tâm phúc bên cạnh Bàng Quận Thủ, lại có ý tưởng muốn thu nữ nhi của mình làm con gái nuôi?

Phan Văn Trường đối với nữ nhi của mình, đó là trăm phần chướng mắt.

Năm đó thời niên thiếu, nữ nhi da trắng hồng hào đấy, ông ta đến cả liếc mắt ngắm còn lười.

Chơ nói chi là hiện tại vừa đen vừa gầy, bộ dáng ợ hãi rụt rè.

Có phần không dám tin.

Đám người Triệu Bình, Vệ Dũng, Hồ Bảo cũng có chút không ngờ, không nghĩ ra Bành Hỉ vì sao đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn nhận con gái nuôi.

Để mượn sức ở Phan Văn Trường, sắp xếp một tai mắt ở huyện Linh Thông?

Hồ Bảo khôn khéo luân chuyển suy nghĩ, trong bụng đoán.

Càng nghĩ, cảm thấy khả năng này càng lớn.

Liền ra tiếng phụ họa.

- Phan đại nhân, người còn không khẩn trương đáp ứng?

- À?

Phan Văn Trường lại chóng mặt thẫn thờ.

- Như thế nào, Phan tiên sinh không bằng lòng?

Bành Hỉ lắc nhẹ ống tay áo.

- Không, không phải, hạ quan đương nhiên đồng ý.

Phan Văn Trường rốt cục cũng kịp phản ứng, vội vàng nói:

- Nha đầu kia có thể lọt vào được mắt của Bành đại nhân, là phúc phận của nó, về sau tất nhiên sẽ giống như con gái ruột cũng hiếu kính người!

Dứt lời, Phan Văn Trường trừng mắt hướng tới con gái, ra hiệu con gái tiến lên nói chuyện.

Tiểu nha đầu e ngại phụ thân, thấy thế bản năng lui về phía sau mấy bước.

Quả nhiên là bùn lầy không trát nổi tường!

Phan Văn Trường vừa suốt ruột vừa giận.

Ông ta đương nhiên hy vọng có thể nương nhờ cơ hội lần này, cũng Bành Hỉ tạo nên quan hệ!

Có quan hệ, có chỗ dựa mới làm quan tốt, từng bước thăng chức đi.

Mặc dù tuổi của ông ta đã lớn, nhưng cũng không có suy nghĩ nghỉ ngơi sinh con, thê tử đã già, ông ta tính toán trong khoảng thời gian này liền nạp thêm một tiểu thiếp.

Có một đứa con thứ xuất cũng luôn tốt hơn so với sau này bị đứt hương hỏa.

Sở dĩ gần đây lại nảy sinh suy nghĩ này, đơn giản là có thể lấy hết toàn bộ ngạch bổng lộc, và Giang Long bên kia còn có thể cấp cho trợ cấp nhất định, thời kì sống khá giả, trên đầu không hề sống nghèo túng.

Đặt ở trước kia mà nói, ông ta còn muốn dựa vào thê tử may vá kiếm tiền mới có thể ăn no bụng.

Căn bản cũng không có năng lực nạp tiểu thiếp!

- Ngươi tên là gì?

Lúc này Bành Hỉ tiến lên trước một bước, chặn ánh mắt lửa giận sung mãn của Phan Văn Trường, thanh âm ôn hòa, trên mặt mang thiện ý tươi cười.

- Bản quan cũng có một con gái, ngày bình thường nghịch ngợm bướng bỉnh, thậm chí được bà nội của nó yêu mến, chỉ có điều nhà được một mình nó, có chút quá mức cô đơn rồi.

Cho nên bản quan muốn thu ngươi làm con gái nuôi, sau đó đưa ngươi đi thành Vọng Sa ở một thời gian, đi cùng đứa con gái không hiểu chuyện kia của Bản quan.

Tiểu nha đầu ngẩng đầu, gặp Bành Hỉ đang cười tủm tỉm, rất hiền lành, lập tức đối với Bành Hỉ sinh thiện cảm lớn.

Tuy nhiên sau đó há miệng thở dốc, cũng là xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, nắm ống tay áo ấp úng trả lời:

- Ta, ta không có tên, cha mẹ chỉ gọi ta là nha đầu.

Ngay cả một cái tên cũng không có?

Cái này không riêng gì mấy tên nha dịch, ngay cả Bành Hỉ đều cũng giật mình kinh hãi.

Đây thật sự là thân sinh sao…

Lão thê Phan Văn Trường vẫn muốn đặt tên cho con gái, nhưng mỗi khi nhắc tới, Phan Văn Trường đều vẻ mặt thờ ơ, vì thế cứ kéo dài mãi, vẫn kéo đến hiện tại.

- Khụ.

Thấy mọi người đều nhìn sang, Phan Văn Trường liền có một chút xấu hổ.

Trong lòng liền nghĩ, không phải cùng có đặt tên rồi sao, có gì to tát đâu?

Tuy nhiên trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không thể nói như vậy.

- Là hạ quan nhất thời sơ sẩy.

Bành Hỉ âm thầm lắc đầu, nhất thời sơ sẩy?

Tiểu nha đầu trước mặt đã qua mười tuổi rồi à?

Cái nhất thời này, cũng quá lâu rồi.

Hồ Bảo, Triệu Bình, còn có đám người Vệ Dũng cũng nghĩ như vậy đấy.

- Ta bằng lòng làm con gái nuôi thúc thúc đại nhân.

Lúc này tiểu nha đầu lại nói.

- Được!

Bành Hỉ cười to, tiếp theo xoay lời nói.

- Tuy nhiên con gái nuôi bản quan, ngay cả một cái tên cũng không thể không có.

Khi nói chuyện, ánh mắt liền chuyển đến trên mặt Phan Văn Trường.

Tên của hài tử, tự nhiên là do cha mẹ thân sinh đặt tên thì không còn gì tốt hơn rồi.

Phan Văn Trường liên tục đồng ý, sau đó lấy tay vuốt râu, bộ trầm ngâm, liền nói:

- Nó có thể được Bành đại nhân yêu mến nhận làm con gái nuôi, là phúc duyên của nó, là đại nhân ngài đã cho nó một ân huệ, một khi đã như vậy, không bằng gọi nó là Ân Huệ đi.

Ông ta ở nơi đây tùy tiện ngẫm nghĩ một chút, liền lấy cái tên.

Nhưng lại không nhìn thấy, tiểu nha đầu ở một bên, trong ánh mắt nhìn vềphía ông ta, tràn đầy sự quấn quýt và sùng bái.

Thuở nhỏ mẫu thân nói cho nó biết một lần, phụ thân của nó có học vấn, có bản lĩnh lớn.

Cho nên tiểu nha đầu, cũng là Phan Ân Huệ luôn coi phụ thân là thần tượng.

Ân Huệ?

Tiểu nha đầu nghiêng cái đầu, cảm giác cực kỳ dễ nghe, trên mặt nở rộ tươi cười, trong lòng lại vừa mừng vừa sợ, từ hôm nay trở đi, nó cũng có tên rồi.

Hơn nữa tên này, là tự phụ thân tiêu phí tâm tư đặt cho nó đấy.

- Phan Ân Huệ?

Bành Hỉ lẩm nhẩm mấy lần, sau đó cười nói:

- Tên này không tệ, du tai dễ nghe, được, về sau con gái nuôi bản quan, thì gọi tên này được rồi.

- Chúc mừng Bành đại nhân mừng được thiên kim!

Mấy tên nha dịch đều cười ha hả chúc mừng.

Bành Hỉ vung tay lên,

- Đích thật là một chuyện đại sự, đợi trở lại quận thành, bản quan mời mấy người các ngươi đi quán rượu một bữa no nê.

- Cảm ơn Bành đại nhân1

Mấy người lại nói.

Tiếp theo, mấy người lại chúc Phan Văn Trường.

Phan Văn Trường cười cũng rất vui vẻ, bởi vì nương nhờ con gái, ông ta cùng với Bành Hỉ tạo nên được quan hệ.

- Đợi đi Sơn Vị Lâu, mấy vị cứ việc gọi, đến lúc đó lại muốn vò rượu ngon thượng nhất! Mọi người uống thoải mái!

- Một vò làm sao đủ?

- Đúng vậy ạ, ít nhất ba hũ!

- Không say không về!

Sáu tên nha dịch cười ha hả nói.

Phan Văn Trường nghe vậy liền cảm thấy đau lòng một trận, ông ta uống rượu cho đến bây giờ đều dùng chén rượu nhỏ, nói như vậy một vò rượu chỉ là nghiêng đổ, cũng được có một hồi.

Mà mấy tên nha dịch uống rượu, toàn là dùng bát, và đều tửu lượng cao.

Nếu như là mua trà, thích khoe khoang văn nhã Phan Văn Trường còn không biết nữa là.

Nhưng uống rượu, ông ta liền cảm thấy không đáng giá làm.

- Bản quan ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó lại về quận thành.

Bành Hỉ giương mắt cao thấp đánh giá Phan Ân Huệ vài lần rồi nói:

- Đến lúc đó Ân Huệ cũng không thể mặc quần áo này trên người cùng bản quan trở về, nếu không khiến người chê cười, Hồ Bảo ngươi đi trên đường mua vài tấm tơ lụa tốt nhất trở về, để may cho Ân Huệ mấy bộ quần áo xinh đẹp.

- Vâng!

Hồ Bảo cung kính lên tiếng trả lời liền đi.

----------oOo----------