Mấy tên nam tử này tên nào cũng tuấn tú, thân hình mảnh dẻ, trên gương mặt còn điểm tô son phấn.
Nam tử ngả trên người Mục Vũ Hầu càng ỏng ẹo ẻo lã tức giận.
Là một tên ẻo lả.
- Không trách Tương Vương điện hạ, muốn trách, thì chỉ trách tiện nhân kia!
Khuôn mặt Mục Vũ Hầu cau lại, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng quát:
- Sau này ta nhất định khiến ả muốn sống không được, muốn chết không xong, nếm hết tất cả sự lăng nhục và cực hình trên thế gian!
- Chi bằng để ta đi giết ả!
Một nam tử hất ống tay áo xuống nói.
- Không được.
Mục Vũ Hầu vội vàng ngăn lại:
- Hiện nay ả còn có chỗ hoàng thượng dùng được.
- Nhưng ngài bị thương…
Mấy nam tử khóc hu hu.
- Đúng lúc hoàng thượng muốn phái ta ra ngoài làm nhiệm vụ, lần này bị đánh, ngược lại lấy được một cái cớ hay.
Mục Vũ Hầu phó mặc cho mấy tên nam tử lấy thuốc rượu lại xoa bóp cho mình, gượng đau nói:
- Bổn hầu có thể truyền ra ngoài nói là bị Tương Vương đánh, thương thế rất nặng, trong thời gian ngắn không thể tiếp khách.
- Hầu gia nhẫn nhục chịu đựng, sau này nhất định thành đại sự!
- Không sai!
- Từ xưa đến nay, có ai được mấy thần tử trung quân ái quốc như hầu gia?
- Hầu gia chẳng phải người thường!
Mấy tên nam tử xúm xít lại khen ngợi liên tục.
Sắc mặt Mục Vũ Hầu mới dần dần tốt lên.
Đồng thời tin tưởng kiên định, tất cả những gì mình làm, đều là đúng!
Làm thần tử của hoàng thất Đại Tề, thì phải nghe theo lệnh hoàng thượng, cho dù hoàng thượng bảo đi chết, thì mình cũng không thể kháng thánh lệnh.
Mình có một trái tim trung quân.
Tin rằng hoàng thượng sẽ sớm hiểu rõ, đợi đại sự thành công, chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa, phong mình làm vương khác họ đầu tiên của Đại Tề.
Nghĩ đến huy hoàng của ngày sau, thì đối với lăng nhục phải chịu ngày hôm nay, Mục Vũ Hầu dần dần nhìn thoáng hơn.
Về đến phòng ngủ, Điệp Hương phu nhân rơi lệ không thôi, Tương Vương thấy tâm tình nàng thật không tốt, sau cùng chỉ có thể thở nhẹ một hơi chủ động cáo từ ra về.
Điệp Hương phu nhân bất chấp lệnh ngăn cản của Tương Vương, vẫn cứ tiễn đến cửa phủ.
- Hôm nay may mắn có Tương Vương điện hạ tương trợ, nếu không, nếu không…huhu!
Điệp Hương phu nhân lại khóc một trận nữa.
Trên gương mặt anh tuấn của Tương Vương, đầy vẻ thương xót và dịu dàng:
- Đó là điều bổn vương nên làm, sau này nếu như Mục Vũ Hầu lại dám ức hiếp nàng, nàng cứ phái người đến Vương phủ báo tin, bổn vương tự nhiên sẽ dẫn người tới đây giáo huấn tên phế vật đó thay cho nàng.
- Tạ ơn điện hạ.
Điệp Hương phu nhân hành lễ tạ ơn vạn phúc.
Vờ nâng dậy, rồi lại an ủi Điệp Hương phu nhân mấy câu, Tương Vương đi vào trong đội xe, rời khỏi.
Đội xe của Tương Vương có chừng trăm người hộ vệ, hơn nữa sau khi đi được một đoạn, thì phân thành ba đội xe chia ra rời khỏi.
Vừa nãy khi Tương Vương đi về hướng đội xe, một toán hộ vệ nghênh đón, vây lấy Tương Vương vào giữa.
Người xung quanh nhìn không thấy Tương Vương rốt cuộc đã lên cỗ xe ngựa nào.
Sở dĩ như vậy, là vì phải cẩn thận, sợ lại đi vào con đường bị nổ chết như Hoài Vương.
Đội xe tiến lên, còn có người phân tán ở bốn phía xa xa, vừa dọn đường giải tán các đám đông, vừa quan sát bốn phía có thể có điều bất thường.
- Vương gia, hôm nay ngài đã đánh Mục Vũ Hầu…
Bên trong một chiếc xe ngựa hào hoa, Tương Vương khép hờ hai mắt ngồi trên chiếc giường cẩm, một đới đao hộ vệ ngồi bên cạnh nhíu mày nói khẽ.
Tương Vương nhẹ nhàng xua tay:
- Mục Vũ Hầu điên rồi, thật tưởng rằng có thể trở thành vương khác họ đầu tiên từ khi Đại Tề khai quốc đến nay ư?
Trong giọng nói chứa đầy sự khinh miệt.
Đại Tề sở dĩ không phong vương khác họ, đơn giản là vì lo lắng vương khác họ sẽ mưu phản!
Có thể làm được vương khác họ, nhất định phải thuộc hàng chiến công hiển hách, người như thế tay nắm trọng binh, trong quân đội cũng có uy danh cực kỳ cao, một khi thụ phong rồi, thì cho dù là hoàng thượng cũng khó mà áp chế, phải phân chia quyền lực ho y, chỉ có thể phong tiếp một vị vương gia thứ hai.
Cứ như thế sẽ đi vào một vòng tuần hoàn xấu.
Từng vị từng vị vương khác họ sẽ lần lượt ra đời.
Chỉ có một vương khác họ, thì chư hầu chư công địa vị thấp hơn, sẽ ngấm ngầm lấy y làm đầu.
Vương gia, có được thân phận địa vị vương gia.
Hoàng thượng ngoài mặt không thể áp chế, phong y làm vương gia, đây là một loại ân sủng và tưởng thưởng chiến công đối với thần tử, còn phải ở khắp nơi bảo vệ uy nghiêm của vương gia trước mặt bá quan.
Dưới hoàn cảnh lớn như vậy, danh vọng của vương gia không phải những quan viên khác có thể đối kháng được.
- Hoàng thượng cũng đã hứa rồi.
Tên hộ vệ ấy lại nói.
Ai cũng không thể ngờ tới, đại hoàng tử Triệu Dương luôn luôn khiêm nhường, nội tình không đầy đủ, mà làm sao lại biết được giữa hoàng thượng và Mục Vũ Hầu đã đạt thành thỏa hiệp.
- Phụ hoàng đã hứa rồi, nhưng có mấy người biết?
Tương Vương vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón cái tay phải, chiếc nhẫn bóng sáng, làm ra từ loại ngọc thạch tốt nhất:
- Cũng chỉ có tên ngốc Mục Vũ Hầu này mới tin tưởng không nghi ngờ, hơn nữa muốn Mục Vũ Hầu không thể trở thành vương khác họ thì có rất nhiều cách.ZN5qFS0RKjo1gf9ksepiILMmc - Chẳng hạn như trước khi đại sự sắp thành, thì diệt trừ y!
- Nhưng Mục Vũ Hầu hiện nay đang được hoàng thượng trọng dụng, ngài đánh y…
- Đánh y, vừa hay có thể chứng tỏ đối với việc hoàng thượng và y đạt thành thỏa hiệp chúng ta không hề biết.
- Điện hạ cao minh!
Tương Vương nhíu mày trầm ngâm.
Cao minh sao?
Có cao minh hơn nữa thì cũng không sánh được với ưu thế của thái tử chính thống và thế lực to lớn bên dòng họ mẹ của nhị đệ!
Trong ngày hôm đó, việc Tương Vương chống lưng cho Điệp Hương phu nhân, sai hộ vệ đánh Mục Vũ Hầu, đã truyền đi khắp giới quý tộc kinh thành.
- Tương Vương quả nhiên bị Điệp Hương phu nhân mê hoặc rồi.
- Mục Vũ Hầu thật đúng là mệnh khổ!
Điệp Hương phu nhân ả tiện nhân đó đúng là nhan sắc hại nước hại dân mà!
Cái gì cũng có nói.
Nhưng không ai biết, buổi chiều hôm đó, một bóng người lén lút đi vào phủ Mục Vũ Hầu.
Lúc chạng vạng, mới âm thầm rời khỏi.
Điệp Hương phu nhân tựa vào giường, như bức thạch điêu động mà không động.
Hồi lâu sau mặt trời xuống núi, trong phòng dần dần chìm vào bóng tối, gương mặt Điệp Hương phu nhân mới hiện nét khổ sở, từ từ thở nhẹ một tiếng:
- Tiểu oan gia, thiếp nên hay không nên tin ngươi?
Ngày hôm sau, báo Cường Thịnh lại bán đắt như điên.
- Bạt!
Trong đại điện hoàng cung, lão hoàng thượng tức đến hất rơi bể chiếc chén ngọc ngày thường thích nhất ở trên long án, chòm râu bạc phơ run run không ngừng.
Thật to gan!
Cảnh gia và Sài gia này thật dám nhìn trẫm như vật vô hình?
Lại dám đem những việc như thế này đăng lên báo.
Thì ra ngày hôm qua người vào phủ Mục Vũ Hầu, là Sài Thế Vinh phái đi, trước đây Giang Long từng đưa ra nhiều chủ ý với Sài Thế Vinh, loan tin chuyện xấu nam nữ, đăng bí mật của nội bộ các thế gia quyền cao chức trọng Giang Long đều có nói, Sài Thế Vinh biết Giang Long và Điệp Hương phu nhân có chút giao tình, sau khi nghe chuyện Tương Vương vì Điệp Hương phu nhân mà đánh Mục Vũ Hầu, liền phái người đi tìm Điệp Hương phu nhân.
Nói là muốn đăng chuyện này lên báo.
Đồng thời mượn danh Giang Long, nói rằng Giang Long từng có dặn dò.
Điệp Hương phu nhân do dự hồi lâu, cuối cùng đồng ý, và kể lại sự việc đã xảy ra.
Đương nhiên, câu chuyện chắc chắn là có sửa đổi.
Loan tin xấu, việc này là thu hút hiếu kỳ của con người nhất, hơn nữa là lần đầu tiên xuất hiện trên báo chí.
Bách tính bình thường vốn rất hiếu kỳ chuyện của các nhà quyền quý triều đình và chuyện trong hoàng tộc, mắt thấy bên trên có đăng tin này, đương nhiên là móc tiền ra tranh nhau mua rồi.
Thế là báo Cường Thịnh bán đắt như điên rồi.
Hết hàng thiếu bán.
- Cũng không biết Điệp Hương phu nhân diện mạo như thế nào, có thật đẹp như tiên không?
- Đương nhiên, nếu không Tương Vương điện hạ sao lại vì hồng nhan đại nộ chứ?
- Lả lơi ong bướm, hại tướng công nhà mình bị đánh, không đẹp như tiên, thì là hồng nhan họa thủy!
- Mục Vũ Hầu thật là mệnh khổ mà!
- Người đáng thương tất có chỗ đáng hận!
- Thì ra Tương Vương lại là phường háo sắc!
- Ham mê sắc đẹp, khó thành đại sự.
- Uổng cho Tương Vương còn là xuất thân hoàng tộc.
Ở giữa chợ phường, nói lời nào cũng có, đương nhiên, trong đó cũng không ít người có dụng tâm khác đổ thêm dầu vào lửa.
Sự việc đã làm lớn đến như vậy, lão hoàng thượng đương nhiên là giận dữ.
Điều này đã ảnh hưởng đến danh dự hoàng gia.
Nhưng, đây lại là sự thật.
Lão hoàng thượng nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Thực sự là không có kinh nghiệm.
Vả lại có chút ném chuột sợ vỡ đồ, không thể làm cứng mà xử lý Sài gia và Cảnh gia.
Mà chính vì lão hoàng thượng dây dưa, do dự như vậy, ngày hôm sau, ngoài những tờ báo bị lão hoàng thượng khống chế trong tay ra, những tờ báo khác đều nhộn nhịp truyền tải tin tức này, thế là sự việc lại càng làm to thêm, hơn nữa rất nhiều tờ báo đều ầm ầm bắt chước, khai thác những chuyện khó nói khác trong giới quyền cao chức trọng.
Mục đích đương nhiên là đả kích đối phương.
Mà người bị nhắm vào, đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói, cũng sẽ moi móc chỗ hở của đối phương, để đánh trả lại.
Thế là kinh thành náo nhiệt tung cả trời.
Lão hoàng thượng nhìn từng xấp từng xấp báo trên long án, tức đến đỏ bừng hai mắt, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên.
Cảnh gia và Sài gia hết lần này đến lần khác đụng đến giới hạn của ông ta!
Lần này, càng khiến lão hoàng thượng suýt chút nữa tức đến vỡ phổi.
Trong lòng cũng đang thầm mắng Tương Vương, nếu Tương Vương không phải bị sắc đẹp mê hoặc, cũng sẽ không xảy ra chuyện rối tung này.
- Mật truyền Mục Vũ Hầu yết kiến!
Lão hoàng thượng hạ chỉ.
Lão thái giám tiếp chỉ lui ra.
Khi tiếp kiến Mục Vũ Hầu, đương nhiên lão hoàng thượng trấn an trước, sau đó mới phái Mục Vũ Hầu đi Bắc Cương chấp hành nhiệm vụ.
Mục Vũ Hầu vết thương còn chưa khỏi âm thầm dẫn theo mấy tên Kim Y Vệ rời khỏi kinh thành.
Tương Vương phủ.
Một lão thái giám dương cằm lên, diễu võ dương oai rời khỏi.
Tương Vương quỳ trên mặt đất, vịn vào tay nha hoàn vừa chạy tới, từ từ đứng dậy, nhìn bộ dạng có vẻ là đã biết lỗi.
Lúc nãy, lão thái giám phụng chỉ đến quở trách y.
Mắng y không nghĩ đến thể diện hoàng thất, lại để mỹ sắc mê hoặc, còn đi đánh tướng công nhà người ta.
Một trận thóa mạ, ngôn từ cay nghiệt ác độc, đổi là người khác e rằng trực tiếp bị mắng khóc rồi, tức đến ngất đi.
Nhưng Tương Vương ở trong cung, vì mẫu thân thân phận thấp hèn, cho nên luôn chịu ức hiếp, cho đến khi trưởng thành mới không có mấy người dám gây chuyện với y, cho nên chút lời ác độc này, y còn có thể nghe lọt tai, chỉ là một cái biết sai nhận tội rành mạch thôi.
Vương phi nét mặt đầy lo lắng, tiến đến gần:
-Vương gia.
Tương Vương nhẹ nhàng khoát tay:
- Phụ hoàng trách mắng rất đúng, lần này là bổn vương lỗ mãng, cũng liên lụy vương phi mất thể diện, chịu ấm ức rồi.
Phu thê đồng thể, lúc nãy lão thái giám cũng mắng vương phi một trận, nói nàng không hầu hạ Tương Vương chu đáo.
- Vương gia nói gì vậy?
Tương Vương phi lắc đầu:
- Chút ấm ức này thì có là gì.
Tương Vương không để ý bên cạnh còn có hạ nhân đang đứng, nhẹ nhàng nắm lấy tay thê tử.
Trên gương mặt đẹp của vương phi, lập tức ửng đỏ lên.
Nhưng nàng không ngờ tới, lúc này nét mặt Tương Vương dịu dàng quan tâm nàng, nhưng trong lòng lại nghĩ đến sự hệ trọng của lần bị quở mắng này.
Thái tử và nhị đệ, thế này chắc là vui lắm đây?
Đúng như y suy đoán, thái tử và nhị hoàng tử lúc này đương nhiên rất vui.
Thái tử tuy là địa vị hiện nay tương đối củng cố, nhưng đại hoàng tử lớn tuổi hơn, đối với y vẫn có mối uy hiếp.
Nhìn thấy Tương Vương bị khuất phục, thái tử đương nhiên trong lòng sảng khoái.
Nhị hoàng tử năng lực bình thường, nhưng thế lực bên dòng họ mẹ rất lớn, lại có Trình quý phi trong hoàng cung giúp nói tốt.
Vẫn luôn xem thái tử và Tương Vương là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Bây giờ một trong những đối thủ bị hoàng thượng trách mắng thậm tệ, đương nhiên là vô cùng vui sướng.
---------oOo----------