Đại Quốc Tặc

Chương 126: Chấn nhiếp




Tuy trong lòng Sài Thế Vinh rất vội vàng, nhưng thấy Giang Long tự tin nói như vậy, hơn nữa y mới nhớ tới kỹ thuật cưỡi ngựa của Giang Long thật sự không tốt lắm, cuối cùng do dự một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý, nhưng vẫn nói:

- Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ lên đường.

- Không thành vấn đề.

Giang Long sảng khoái đáp ứng.

Sau đó chớp chớp mắt, mở miệng nói:

- Đi, tiểu đệ dẫn huynh đi xem đồ tốt.

- Cái gì vậy?

Sài Thế Vinh bị bộ dạng thần bí của Giang Long gợi lên tâm lý tò mò.

Giang Long cũng không trả lời câu hỏi, trực tiếp dắt ống tay áo của y đi về phía trước.

Trong lòng Sài Thế Vinh thật giống như bị con mèo nhẹ nhàng quấy một chút, nóng lòng muốn biết Giang Long dẫn mình đi xem cái gì, mọi lo lắng lúc trước trong thời gian ngắn liền vứt ra sau đầu.

Giang Long lập tức mang theo Sài Thế Vinh đi tới chỗ làm việc của Ngọc Sai và Bảo Bình.

Sài Thế Vinh bước vào cửa phòng, liếc mắt liền thấy được trên bàn có rất nhiều thú bông lớn lẫn nhỏ.

Hai mắt nháy mắt sáng choang!

Vội vã bước vào, vượt lên trước Giang Long, đem các loại thú bông cầm trong tay lật qua lật lại xem.

- Quá thần kỳ, thật là đáng yêu, quá đẹp!

Sài Thế Vinh liên tục khen ngợi.

Ngọc Sai và Bảo Bình nghe vậy đều là kiêu ngạo hất lên cái cằm trắng như tuyết, giống như đám thú bông do các nàng phát minh ra.

- Đoán xem, thú bông này là của ai?

Giang Long tiến lên nhéo cái lỗ tai của một con thú bông, đem nó nhấc lên, còn tay kia thì cong lại gõ cái mũi nhỏ của nó, ngoài miệng khẽ cười nói.

Nhưng hành động thô bạo này của hắn lại chọc cho Ngọc Sai mất hứng.

Con dê xinh đẹp bằng rối đầu tiên, là đưa tặng cho Ngọc Sai đấy.

Ngọc Sai cũng rất thích chuyện xưa nói về chú dê xinh đẹp.

Cho nên nàng lập tức giơ tay cứu lấy chú dê nhỏ đáng thương từ trên tay Giang Long đang nắm lấy lỗ tai nó.

Giang Long bất đắc dĩ nhún vai.

Sài Thế Vinh cũng không phải đồ ngốc, trong đầu lóe lên một ý tưởng, liền đoán được:

- Những thứ này là đám tiểu động vật trong chuyện xưa sói xám và dê vui vẻ sao?

- Không sai.

Giang Long cười hì hì gật đầu:

- Vậy huynh nói sau khi tiểu thuyết bán ra thành công, ta đem những con thú bông và hàng thêu này đưa lên thị trường, có thể hay không lại trên kiếm được một khoản?

- Có thể, rất có thể!

Sài Thế Vinh đối với Giang Long liên tục dựng thẳng ngón tay cái:

- Chẳng những kiếm được lợi nhuận, hơn nữa còn lại là lợi nhuận lớn!

- Vậy Sài huynh có ý tứ muốn chen vào một tay?

sau khi Giang Long hỏi, Sài Thế Vinh lộ ra vẻ sửng sốt:

- Hiền đệ nguyện ý chia một chén canh với vi huynh?

- Chúng ta là huynh đệ mà!

Giang Long khoanh hai tay ở trước ngực nói.

Nhưng Sài Thế Vinh cũng vẫn không quá tin tưởng:

- Đệ nói thật?

- Huynh hôm nay như thế nào lại biến thành bộ dạng lề mề như vậy? Một chút cũng không giống đàn ông.

Giang Long tức giận đẩy Sài Thế Vinh một phen.

Sài Thế Vinh lảo đảo lui về phía sau một chút:

- Ta đương nhiên là đàn ông, nhưng nhà ta không có cửa hàng bán thú bông và hàng thêu, cùng đệ hợp tác, căn bản không giúp được đệ cái gì.

Mặc dù là huynh đệ có quan hệ tốt, chiếu ứng lẫn nhau, nhưng nếu có thể ra phần lực mới được. Làm sao có thể không công lấy tiền bạc của huynh đệ được?

Sài Thế Vinh cũng là người có nguyên tắc.

- Cái này còn không đơn giản sao?

Giang Long cũng liền mở miệng nói:

- Chỉ cần đem tập trung toàn bộ nhân viên quản lý đường dây tiêu thụ trong nhà máy in của huynh lại, để cho bọn họ tìm một địa phương âm thầm mở cửa hàng thêu, không phải là được sao?

- Này, điều này có thể được sao?

Sài Thế Vinh không xác định nói.

- Huynh cũng xem trọng những thú bông và hàng thêu này, vì sao không được?

Giang Long tuyệt đối tự tin:

- Tuy nhiên trước khi tập trung những người đó, phải đem bọn họ thu phục, không thể để lọt tin tức.

Sài Thế Vinh nghe vậy lại lo lắng một hồi, lúc này y mới là lần đầu tiên giao tiếp với những người đó, nói không chừng những người đó trước kia còn trung thành với người khác:

- Việc này rất khó làm được.

- Chỉ cần huynh đồng ý nghe lời ta, cũng không có gì khó khăn.

Như thế nào thu phục tôi tớ?

Rất đơn giản.

Đơn giản là chính sách cây gậy cùng củ cà rốt.

- Tốt, ta nghe lời đệ.

- Sau khi sách được bán thành công thì ta sẽ đưa con rối cùng hàng thêu lên thị trường, thời gian xem như cũng dư dả, chúng ta từ từ thu phục đám quản sự này.

Giang Long nói:

- Tuy nhiên đến lúc đó đệ xuất tiền mở cửa hàng, số định mức huynh chiếm sẽ thấp đi rất nhiều.

Sài Thế Vinh cũng muốn xuất tiền nhập chút cổ phần vào trong cửa hàng, nhưng lúc này trong túi y căn bản không có tiền.

Chỉ có thể gật đầu, nói:

- Đây là tất nhiên, nói đi, cho vi huynh được bao nhiêu phần? Vi huynh cũng không tham, trong hai mươi phần có thể chiếm một phần vi huynh đã biết đủ.

Kinh doanh thú bông và hàng thêu, Sài Thế Vinh đích thật không xuất ra được bao nhiêu lực.

Nhưng Giang Long cũng có điểm yếu của mình, đó là trong tay không có người.

Thủ hạ vừa trung thành lại có năng lực cũng không dễ tìm như thế.

Giang Long chỉ có thể dần dần tiếp thu đại quyền của Cảnh phủ, sau đó tìm kiếm cùng bồi dưỡng nhân tài ở trong đám tôi tớ Cảnh phủ, hoặc là trong đám con cháu đời sau của những tôi tớ đó.

Từ bên ngoài mua về, cho dù nắm giữ văn tự bán mình, cũng không thể tin được!

Dù sao nam nhân và nữ nhân là không cùng một dạng.

Nữ nhân yểu điệu, nhát gan, sau khi chủ nhân mua về, có thể có một nơi ăn mặc không lo, có rất ít người trong các nàng sẽ nảy sinh ý niệm chạy trốn trong đầu.

Nhưng nam nhân liền không giống, nhất là đám người có bản lĩnh, bình thường đều khá lớn gan, thậm chí có người trực tiếp trộm tiền bạc của chủ nhân rồi chạy trốn.

Chỉ có những tôi tớ sinh ra ở trong phủ mới càng đáng giá tín nhiệm.

Giang Long cũng không có cò kè mặc cả:

- Vậy thì nghe theo Sài huynh.

- Tốt!

Sài Thế Vinh liền mỉm cười, không nghĩ tới đến nông trang một chuyến, không ngờ lại nhiều ra một đường tài lộ.

Mặc dù chỉ chiếm một phần hai mươi, nhưng thú bông và hàng thêu rõ ràng cho thấy sẽ bán rất chạy, chỉ một phần này số lượng cũng sẽ không ít là một khoản con số.

Thấy hai người nói xong chính sự, Bảo Bình đó lanh mồm lanh miệng giới thiệu cho Sài Thế Vinh.

- Đây là con sói xám.

Sài Thế Vinh nhìn lại, không khỏi mỉm cười:

- Trên mặt của nó như thế nào có vết sẹo? Tuy nhiên nhìn qua thì cũng không có dọa người.

Bảo Bình cười hì hì ôm lấy một con rối:

- Đây là con sói đỏ.

- Trong tay nó cầm đúng là cái chảo sao?

Sài Thế Vinh tò mò.

- Ừ.

Bảo Bình gật đầu, tiếp theo lại giới thiệu cho Sài Thế Vinh, chú dê vui vẻ, chú dê xinh đẹp, chú dê lười biếng các loại.

Trực tiếp làm cho Sài Thế Vinh vô cùng ngạc nhiên tán thưởng.

Cũng rất khâm phục đối với việc Giang Long thiết kế ra các loại hình tượng thú bông.

Ở trong mắt người bình thường, sói cùng sói đều giống nhau, dê cũng thế, nhiều nhất cũng chỉ là thân thể khác nhau, có cao có thấp, có béo có gầy thôi.

Nhưng hiện tại đám dê nhồi bông này đều có đặc điểm căn bản không giống nhau, cũng như người bình thường có tướng mạo riêng biệt vậy.

Con sói xám cùng sói đỏ cũng thế, hơn nữa rõ ràng là những con sói hung ác, nhưng lại cho người ta cảm thấy nó vô cùng đáng yêu.

Cầm từng con thú bông lên thật cẩn thận thưởng thức, quan sát, Sài Thế Vinh thật lòng cảm thán:

- Hiền đệ thật sự là đại nhân tài!

- Chẳng qua là một chút ý tưởng mới mà thôi.

Giang Long khiêm tốn.

- Nhưng chính là dựa vào điểm ý tưởng đó mới có thể kiếm được nhiều tiền!

Sài Thế Vinh đột nhiên nghĩ đến cái gì, tò mò hỏi:

- Những nhân vật trong truyện Tây Du Ký, đệ có thể thiết kế ra được hay không?

- Chắc là có thể.

- Thật sự?

Hai mắt mấy người Sài Thế Vinh, Bảo Bình và Ngọc Sai liền sáng rực lên.

Giang Long lấy ra bút than mang theo bên mình ra, lập tức vẽ một bức hình lên trang giấy.

Chỉ chốc lát, đầu đội Tử kim quan, tay cầm Kim cô bổng Tôn Ngộ Không, liền đập vào trong mắt mọi người.

- Thật là uy phong!

Bảo Bình tán dương.

Này hoàn toàn bất đồng phong cách với con sói xám và chú dê vui vẻ.

Sài Thế Vinh cũng liên tục gật đầu, ngoài miệng thì hỏi:

- Hiền đệ không có ý định đem các nhân vật trong truyện Tây Du Ký, cũng làm ra rồi bán cùng một thể?

- Tốt, đó là một ý kiến hay.

Bảo Bình đồng ý, tiến lên ôm lấy cánh tay của Giang Long.

Giang Long lại lắc đầu nói:

- Nếu ta làm ra các nhân vật trong truyện Tây Du Ký, đem đi bán, như vậy dân chúng sẽ có chọn lựa so sánh, mua con này rồi sẽ không tiếp tục mua con khác.

Sài Thế Vinh, Ngọc Sai và Bảo Bình nghe vậy đều sửng sốt.

- Nói trắng ra, ta đem hai loại thú bông bất đồng phong cách bày ra bán một thể, chẳng khác gì tự đập bãi của chính mình, có người thích con sói xám, tự nhiên sẽ không tiếp tục mua Tôn Ngộ Không, mà có người thích Tôn Ngộ Không, sẽ không mua con sói xám, vô hình trung sẽ mất đi rất nhiều khách hàng.

Giang Long rất nghiêm túc giải thích:

- Cho nên ta muốn đem chúng nó bán ra luân phiên, trước bán đám thú bông và hàng thêu loại con sói xám và chú dê vui vẻ, đợi khi sinh ý giảm xuống, sẽ đem loại thú bông và hàng thêu Tôn Ngộ Không lấy ra tiếp tục bán.

Nói như vậy, trước kia những người khách hàng đã mua con sói xám và chú dê vui vẻ thấy loại thú bông và hàng thêu Tôn Ngộ Không cũng rất thú vị, liền vẫn sẽ tiêu tiền mua.

Bảo Bình, Ngọc Sai cùng với Sài Thế Vinh còn thật suy nghĩ một hồi, sau đó mới giật mình hiểu ra.

- Xem ra hiền đệ chẳng những có thể tự ý sáng tác chuyện xưa, hơn nữa còn tinh thông đạo mua bán.

Sài Thế Vinh cảm thấy thời gian tiếp xúc với Giang Long càng dài thì lại càng không hiểu rõ về Giang Long.

- Không có biện pháp, không có tiền, nửa bước cũng khó đi a!

Giang Long giang tay ra nói.

Sài Thế Vinh tràn đầy đồng cảm gật đầu.

Địa vị của y ở trong nhà cũng không cao, khi ông nội trở thành Thành Quốc Công thì đối xử không công bằng với một nhà đại bá, y cũng sớm nhận thức được nguy cơ, lo lắng về sau ông nội không còn nữa, lúc ấy đại bá sẽ kế thừa tước vị Quốc công, chính mình một không tiền hai không quyền, về sau sinh sống như thế nào đây.

Hiện tại gia gia vẫn còn, đại bá đã không thèm quan tâm đến y rồi, cho đến lúc đó, rất có thể tùy tiện tạo cho y một lỗi lầm nào đó, đem y đuổi đi.

Đương nhiên, đói chết là không thể, nhưng cả đời này cũng chỉ có thể vượt qua như một tiểu địa chủ mà thôi.

Mà có đôi khi của cải, tiền bạc có thể trực tiếp tạo nên địa vị một người.

Trong phủ có rất nhiều vị trí tốt, chỉ có tiền thì cho dù là vị trí tộc lão, cũng có thể mua được tới tay.

Tới thời gian ăn cơm, trở lại biệt viện, Giang Long và Sài Thế Vinh ngồi cùng bàn ăn cơm còn uống thêm chút rượu.

Thân thể của Giang Long đã bình phục, hiện tại uống chút rượu cũng không ngại.

……………



Bảo Bình và Ngọc Sai đi thông báo cho Lâm Nhã một tiếng hôm nay Giang Long không ăn cơm chiều ở đây, kết quả hai nữ bị Lâm Nhã giữ lại cùng nhau ăn cơm.

Đỗ Quyên thì lại lặng lẽ lui xuống, không có chút uy phong nào như trước.

Phương Tình cũng lui ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đỗ Quyên.

Đừng nhìn Lâm Nhã không nói rõ ràng với nàng cái gì, nhưng nàng biết rằng một ngày nào đó, Lâm Nhã sẽ ngả bài với nàng.

Nhưng trước khi ngả bài, khẳng định phải tiến hành khảo sát, xem nàng có đủ tư cách để trọng dụng hay không.

Đối với Cảnh gia huyện Ninh Viễn, Phương Tình sớm đã nghe được, bằng không nàng không phải cô nương trong tay đám người môi giới vì sao có thể tới quán rượu chứ?

Nếu Lâm Nhã thật sự muốn nàng nguyện ý trung thành, đi theo, nhất định phải phải đáp ứng một điều kiện.

Nàng nên báo thù cho nữ tử đã ho ra máu mà chết ở trong ngực mình!

Qua nhiều năm như vậy, hình ảnh trước khi chết của cô gái mặt tròn đó vẫn thường xuyên hiện lên ở trong óc nàng.

Thời gian dần qua, không ngờ tạo thành một loại chấp niệm.

Nếu không thể báo thù cho cô gái mặt tròn này, lương tâm của nàng sẽ bất an, sợ rằng trong tương lai sẽ vướng mắc cả đời.

Bảo Chi Bảo Hoàn cùng vài cái nha hoàn rất nghe lời Phương Tình, hôm nay lúc đối mặt với Đỗ Quyên, vẫn rất biết vâng lời nén giận lại.