Đại Phách Quan

Chương 34




Hạ Mẫn Chi không nhìn hắn, dị thường bình tĩnh nói: “Lên Thiếu Lâm, nếu Niếp Thập Tam đã chết, ta đi nhặt xác cho hắn.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi đi?”

“Ngươi có chặt chân ta, ta cũng sẽ bò đi. Đàn Khinh Trần, chúng ta không ngại cứ thử xem.”

——–

Đàn Khinh Trần mỉm cười kéo tay hắn đặt vào lòng bàn tay mình, từng ngón tay chậm rãi duỗi ra vuốt ve, Hạ Mẫn Chi không chút kháng cự, chỉ cụp mắt.

“Chuyện đã đến nước này, ta cũng không muốn giấu ngươi nữa, mưu sĩ sát thủ bên cạnh Thái tử hơn phân nửa xuất thân từ trong phủ ta.”

“Điệp lâu, là do ta thao túng.”

“Niếp Thập Tam có một bằng hữu, thần y Trình Tốn, cũng theo lên Thiếu Lâm, mấy hôm trước ta sai người tập kích dược lư, đả thương phu nhân hắn, dụ hắn đi.”

“Tô Khuyết theo Niếp Thập Tam đi Thiếu Lâm, là để khơi mào trận tử chiến giữa Thiếu Lâm và hắn, thừa cơ lấy mạng hắn.”

Hạ Mẫn Chi toàn thân chấn động, ngước mắt, tràn ngập oán độc căm hận không chút nào che đậy.

Đột nhiên xốc chăn lên, đứng dậy rời giường, chân trần đi ra ngoài.

Đàn Khinh Trần trong lòng nổi giận, thân hình chớp động, đã chắn trước cửa, ôn nhu hỏi: “Định đi đâu?”

Hạ Mẫn Chi không nhìn hắn, dị thường bình tĩnh nói: “Lên Thiếu Lâm, nếu Niếp Thập Tam đã chết, ta đi nhặt xác cho hắn.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi đi?”

“Ngươi có chặt chân ta, ta cũng sẽ bò đi. Đàn Khinh Trần, chúng ta không ngại cứ thử xem.”

Đàn Khinh Trần nhìn ra được thần sắc điên cuồng lạnh lùng từ đôi mắt trong ngần của hắn, ảm đạm nói: “Là ta nhất thời nóng vội, khéo quá hóa vụng. Giết Niếp Thập Tam, chẳng phải sẽ khiến ngươi hận ta cả đời, không còn đường xoay chuyển?”

“Đàn Khinh Trần ta, há lại học theo hành động của bọn cường đạo hạ lưu? Chuyện Tô Khuyết, là ta nhất thời tâm loạn thất sách, cũng may chưa gây ra sai lầm lớn.”

Ngón tay vuốt ve bên má hắn, lập tức bị gạt ra, cười khổ một tiếng, ôn nhu nói: “Niếp Thập Tam trọng thương, nhưng chưa chết. Ta cũng sẽ không phái thêm người của Điệp lâu truy sát hắn. Ngươi yên tâm đi.”

Lại nói: “Hoàng huynh ba ngày trước đã băng hà, Thái tử bị phế làm Thọ vương. Ta đã lệnh Phó Toán Thao hạ chỉ phong ngươi làm Thiếu khanh Đại Lý Tự.”

Hạ Mẫn Chi sững sờ, nửa ngày, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng băng hà?”

Văn Đế trước giờ luôn hậu đãi mình, những lúc riêng tư chỉ có tình cữu sanh, hoàn toàn không có khoảng cách đế vương thần tử. Cho dù mình lật lại vụ án của Đàn Khinh Trần, người cũng chỉ âm thầm giận mình mấy tháng, chứ không nỡ khiển trách mình, càng không cần nói tới bao nhiêu quan tâm che chở thường ngày, lần đó mình độc phát sinh bệnh, người còn nửa đêm đích thân đến thăm. Tuy không thể nhận nhau, đối với Văn Đế mình cũng đã ẩn chứa tâm tư yêu kính. Nghĩ tới những chuyện người đã làm vì mình, trong lòng nhịn không được đau xót.

Đàn Khinh Trần khẽ mỉm cười, nói: “Phật gia xem sống là khổ, cái chết vốn không thể tránh khỏi, đừng quá đau lòng.”

Dứt lời mở cửa, trước khi đi quay đầu lại nói: “Nhớ mang hài vào, tuy là mùa hạ, nhưng cứ chân trần đứng trên nền gạch vẫn rất dễ bị lạnh.”

Hạ Mẫn Chi đóng cửa viện, chỉ cảm thấy cả người đau đớn khó chịu, trong lòng tràn ngập khuất nhục phẫn hận không chỗ phát tiết, hận đến cắn rách cả môi, khoang miệng đầy vị tanh nồng của máu.

Bao nhiêu đồng cảm về thân thế, tình thân, cùng lòng kính nể tài hoa dành cho Đàn Khinh Trần trong dĩ vãng đã triệt để tan biến, chỉ còn hận ý cùng nỗi sợ hãi cường liệt.

Đến bên giếng kéo một thùng nước lên, cởi y phục, liền thấy trên ngực bụng lẫn thắt lưng toàn những dấu xanh tím chưa phai, rải rác loang lổ, thê thảm mà ái muội. Phía dưới ngực trái bị cắn bị thương, đã kết thành vảy, vết thương quá sâu, cho dù sẹo tróc vảy có lẽ cũng sẽ để lại dấu răng, Hạ Mẫn Chi suy nghĩ một hồi, về phòng rút ra một thanh chủy thủ, rạch một đường thật sâu lên miệng vết thương, sẽ không còn nhìn ra ấn tích bị cắn nữa, đau đến toàn thân run rẩy, nhìn máu tươi chảy xuống, lại cắn răng mỉm cười.

Lúc thùng nước dội xuống, không khỏi nhớ lại trời đông rét buốt, Niếp Thập Tam nửa đêm lặng lẽ đứng dậy ra viện xối nước lạnh, lúc đó mình còn nghe “ào” một tiếng, vừa đau lòng vừa buồn cười, giữa đêm đông hàn lãnh nhưng lại ấm áp từng tia tình thâm ý ngọt miên man không dứt.

Hạ Mẫn Chi từ từ ngồi bệt xuống bên thành giếng, ôm vai, dưới ánh trăng rụt người thành một bóng đen bé nhỏ cô đơn, rốt cuộc không kiềm nén được nữa, vùi đầu vào hai cánh tay, run nhẹ, khóc không ra tiếng.

Từ mái tóc đến da thịt đều lưu lại ký ức về từng động chạm tinh tế khi giao hòa cùng Niếp Thập Tam, không hề khơi gợi, nhưng một điểm cũng không quên.

Chỉ cần hắn còn sống, cái gì cũng có thể từ bỏ.

Mấy ngày qua Văn Đế băng hà cả nước đại tang, lại thêm tân hoàng đăng cơ mọi sự phức tạp, Đàn Khinh Trần một tay xử lý, thuận lợi lưu loát ngăn nắp gọn gàng, tinh lực sung mãn cực điểm, cổ tay càng viên dung tuyệt diệu, không chút dấu tích phủi đi vài phần khí độ quân tử khiêm hòa trước kia, trong ôn nhã kín đáo lại thêm uy nghi quyết đoán.

Quan dân đều kính phục.

Hạ Mẫn Chi chỉ thủ ở nhà chờ Niếp Thập Tam.

Phó Lâm Ý tựa hồ đã biết được chút nội tình, thường xuyên đến trò chuyện giải khuây, nhưng Hạ Mẫn Chi lại lười mở miệng, thường cầm một quyển sách ngồi thẫn thờ, nửa ngày cũng không lật được một trang.

Phó Lâm Ý thấy hắn không còn lòng dạ nào ăn uống, bèn trách cứ Lưu thẩm nấu không ngon, mỗi ngày đều mang đồ ăn từ trong phủ đến.

Thấy Phó Lâm Ý dụng tâm lao lực như vậy, Hạ Mẫn Chi nhịn không được hỏi: “Sao không đi tìm Phương Khai Tạ? Cứ bám riết ở chỗ ta.”

Phó Lâm Ý cúi đầu ủ rũ: “Nàng không muốn gặp ta.”

Hạ Mẫn Chi lạnh lùng nói: “Thái tử bị phế rồi, không còn xứng với Phương Khai Tạ nữa. Đàn Khinh Trần quyền khuynh thiên hạ, bảo hắn làm chủ cho ngươi lấy Phương Khai Tạ không phải xong ngay sao?”

Phó Lâm Ý lắc đầu: “Ta thích Phương Khai Tạ, đương nhiên mong nàng hạnh phúc an vui cả đời, nếu dùng quyền thế cưỡng bức nàng lấy ta, nàng sẽ không vui, vậy ta còn mặt mũi nào nói thích nàng nữa? Vô cớ làm vấy bẩn chữ yêu.”

Hạ Mẫn Chi nghe xong, mục quang ấm áp, mỉm cười: “Ngươi quả nhiên khác hẳn Đàn Khinh Trần.”

Đang nói, chợt nghe ngoài cửa có động tĩnh, Hạ Mẫn Chi lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, đầu gối phách một tiếng va vào chân bàn, cũng không thấy đau, hai mắt sáng rực, cười nói: “Thập Tam về rồi!”

Chạy ra mở cửa nhìn, Niếp Thập Tam một thân hắc y, đang mỉm cười đứng ngoài cửa.

Thanh âm Niếp Thập Tam có chút khàn đặc: “Ta về rồi.”

Cũng không vào nhà, nói: “Không lấy được Bồ đề sinh diệt hoàn.”

Hạ Mẫn Chi cười xong cả giận nói: “Bồ đề sinh diệt hoàn chứ gì, chỗ hiệu dược của lão Vương Bồ đề hoàn năm văn tiền một viên, Sinh diệt hoàn càng rẻ hơn, ba văn tiền hai viên, mua hết hai thứ không phải thành Bồ đề sinh diệt hoàn rồi sao?”

Niếp Thập Tam cười to, vừa định nói chuyện, nhưng đã gục ngã.

Hạ Mẫn Chi nhìn Niếp Thập Tam ngã xuống, chỉ cảm thấy mặt trời chói lóa đến trước mắt một mảnh trống rỗng, cắn chót lưỡi, tự buộc mình phải tỉnh táo, mím môi đỡ hắn dậy, lảo đảo đi về phòng.

Phó Lâm Ý vội chạy tới, giúp hắn dìu Niếp Thập Tam lên giường.

Hạ Mẫn Chi nỗ lực bình tĩnh, nhưng thanh âm đã không giấu được run rẩy gần như vỡ òa: “Giúp ta tìm thái y đến đây… Hắn nhất định bị thương rất nặng.”

Phó Lâm Ý đáp ứng, đích thân đi mời thái y.

Niếp Thập Tam sắc mặt trắng bệch như người chết, hô hấp mong manh, có vài lần không thể nghe thấy, nhưng vẻ mặt bình tĩnh an tường.

Phó Lâm Ý dẫn theo Lộ Nhân Đỉnh phóng ngựa vội vàng chạy đến, đang thở hồng hộc, đột nhiên liếc mắt phát hiện Hạ Mẫn Chi sắc mặt còn khó coi hơn cả Niếp Thập Tam, nhịn không được đi qua kéo hắn tránh ra, nói: “Đừng cản trở Lộ thái y, chúng ta đứng xa một chút.”

Hạ Mẫn Chi ngước nhìn hắn, trong mắt không ngấn nước, nhưng lại khiến người nhìn đến chỉ chực rơi lệ.

Phó Lâm Ý hai mắt đỏ hoe, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu tử Niếp Thập Tam này thân thể khỏe mạnh như dã thú, lại một thân võ công, chút thương nhỏ nhoi này có tính là gì, nghỉ ngơi vài ngày, liền có thể đè đầu cưỡi cổ khi dễ ta rồi!”

Hạ Mẫn Chi lắc đầu, nhẹ giọng quả quyết: “Thập Tam chỉ cần còn một tia khí lực, sẽ không bao giờ ngã xuống trước mặt ta…”

Nhãn châu như lưu ly phủ một tầng ảm đạm màu tro, không ngừng lẩm bẩm: “Là ta quá tham lam, không muốn chết sớm như vậy, vọng tưởng được ở bên hắn, cùng hắn trường thọ bách niên, thật ra ta là kẻ đáng chết từ lâu, sống thêm một ngày cũng là nghịch thiên… Ông trời chướng mắt… muốn cướp hắn đi… Năm đó cứu hắn ta nên để hắn rời khỏi…”

Phó Lâm Ý thấy hắn thần chí mơ hồ có vẻ cuồng loạn, trong lòng kinh hãi, giơ tay cho hắn một cái tát.

Hạ Mẫn Chi đột nhiên im lặng trở lại, ngơ ngác vỗ vỗ mặt mình, dường như đã tỉnh táo hơn một chút.

Phó Lâm Ý thấp giọng quát: “Tiểu tử này còn chưa chết! Ngươi đã nôn nóng báo tang chiêu hồn?”

Chỉ vào Niếp Thập Tam không hề có chút sức sống: “Hiện tại hắn đã như vậy, nếu ngươi chỉ lo hồ ngôn loạn ngữ, khác nào bắt ta hầu hạ một tên bán sống bán chết, một tên nửa tỉnh nửa điên?”

Nhãn thần Hạ Mẫn Chi dần dần lắng đọng trấn định, nhanh chóng khôi phục vẻ lãnh tĩnh kiên cường.

Chỉ là vẻ kiên cường này như lớp băng mỏng phủ trên mặt hồ ngày xuân, dễ dàng tan vỡ.

Lộ Nhân Đỉnh bắt mạch xong, quay lại hồi bẩm: “Thập nhất vương gia, Hạ đại nhân, Niếp đại nhân thương thế nghiêm trọng, kinh mạch tạng phủ đều bị trọng thương, đã vậy đại khái do gấp rút trở về, một đường bôn ba lao lực, không được tĩnh dưỡng kịp thời, thương càng thêm thương. May là bản thân ngài ấy căn cơ thâm hậu, gân cốt cường kiện, còn có linh dược tương trợ, bằng không e rằng đã sớm trọng thương mà chết…”

Nhắc đến linh dược, không khỏi hứng trí bừng bừng, rất có khí thế thao thao bất tuyệt: “Lọ thuốc đó hạ quan đã xem qua, vô cùng có khả năng chính là Đại hoàn đan của Thiếu Lâm, Đại hoàn đan này luyện chế không dễ, chế pháp lại là bí mật bất truyền, theo hạ quan thấy, bên trong nhất định có nhiều vị thuốc quý hiếm như sừng linh dương, bát trân thảo, hồng cảnh thiên, nhục chi trăm năm…”

Phó Lâm Ý ngắt lời: “Ngươi còn dài dòng mấy câu nhảm nhí này nữa bổn vương sẽ đánh sập cả Thái y viện! Ngươi chỉ cần nói hắn bị có nặng lắm không, phải uống thuốc gì là được rồi.”

Lộ Nhân Đỉnh vội nói: “Vương gia đừng nóng, thương thế tuy hiểm, nhưng cũng may Niếp đại nhân căn cốt tuyệt hảo, trong lọ kia còn tám viên Đại hoàn đan, cứ dùng cách ngày sẽ rất có lợi cho thương thế, hạ quan lại kê thêm đơn dược khác, lát nữa Thái y viện sẽ đưa thuốc đến đây.”

Dặn đi dặn lại ba bốn lượt: “Trong hai tháng này, ngàn vạn lần không được động chân khí hay giao thủ với ai, bằng không thương thế nhất định tái phát, đến chừng đó chẳng những mất hết võ công, e rằng ngay cả tính mạng cũng bị đe dọa.”

Hạ Mẫn Chi như trút bỏ được tảng đá lớn trước ngực, gật đầu đáp ứng.

Lộ Nhân Đỉnh trước khi đi lưỡng lự một lát, mở miệng nói: “Lúc hạ quan xuất cung, trùng hợp gặp được Nhiếp chính vương, vương gia đặc biệt dặn ta phải tận tâm chẩn trị, còn nhờ ta chuyển một câu với Hạ đại nhân…”

“Bồ đề sinh diệt hoàn đang ở trong Nhiếp chính vương phủ, hôm nào đó Vương gia sẽ tự đến nhà đưa cho Hạ đại nhân.”

Hạ Mẫn Chi lòng như gương sáng, nói thẳng: “Đa tạ ý tốt của Nhiếp chính vương, Bồ đề sinh diệt hoàn này ta không cần.”

Ôm quyền nói: “Lộ đại nhân sau này nhất định từng bước thăng tiến, hạ quan xin chúc mừng trước.”

Một ngày sau, Niếp Thập Tam liền tỉnh lại, nói: “Bồ đề sinh diệt hoàn nằm trong tay Đàn sư huynh.”

Hạ Mẫn Chi đang cầm quyển Tạp A Hàm kinh xem thử, chỉ “ân” một tiếng, vứt sách qua một bên, trút một viên Đại hoàn đan ra nhét vào miệng hắn, lại đưa tới một chén nước.

Mới mắng: “Niếp Thập Tam ngươi đúng là tên đầu gỗ, trong Tạp A Hàm kinh có nói nên biết các loại chấp nhất đều là hư vọng, như thác cuồn cuộn chảy, cuốn đi thảo mộc, tích tụ tắc lộ, che đạo thánh hiền. Ngươi không khám phá ra thế, e rằng khó có thêm tiến cảnh trong võ học. Ta thấy ngươi đừng luyện kiếm nữa, chuyển sang dùng đao mổ heo dùng búa bổ củi đi.”

Niếp Thập Tam phản ứng cực nhanh, liền bác lời: “Chỉ khi cực với tình, mới có thể cực với kiếm. Ta lấy kiếm cầu đạo, mượn tình soi sáng, thuận theo tự nhiên, nghe theo tiếng lòng, cố chấp thì đã sao?”

Nói xong lập tức chuyển đề tài: “Điệp lâu cũng do Đàn sư huynh thao túng, ngày đó trong đại lao lời hắn nói chín phần thật một phần giả, nhưng lại qua mắt được ta.”

Hạ Mẫn Chi cười đến lãnh đạm: “Hắn bày mưu tính kế, khổ tâm gầy dựng nhiều năm, đừng nói Điệp lâu, ngay cả Lộ Nhân Đỉnh Thái y viện cũng là người của hắn, chuyện ta bị trúng độc Hoàng thượng không biết, e rằng Đàn Khinh Trần đã sớm hay tin.”

“Hắn đã lên Thiếu Lâm trước ngươi một bước, hòa thượng cũng là người, tiền triều vẫn còn lưu lại câu chuyện về Vương Bá bích sa lung (*). Đàn Khinh Trần là Duệ vương trên vạn người, xưa nay luôn được thanh danh, đại hòa thượng làm sao dám không nể mặt hắn? Tự nhiên sẽ ngoan ngoãn dâng viên thuốc.”

Nói xong, từng thìa từng thìa đút Niếp Thập Tam uống nước, thấy hắn sau khi trọng thương hốc mắt sâu hoắm, đôi môi nhợt nhạt khô nứt, không khỏi đau lòng, nhưng lại độc miệng: “Khăng khăng chạy tới Thiếu Lâm, sợ đám trọc kia không đủ mõ để gõ, hăng hái đưa đầu cho bọn họ gõ, phen này dở sống dở chết quay về, đáng kiếp!”

Niếp Thập Tam không tiếp lời, nửa ngày mới nói: “Tô Khuyết đã chết.”

——

(*) Vương Bá bích sa lung: Nhà Đường đời Kiên Nguyên, chùa Thạch Tháp ở Dương Châu gọi là Mộc Lan viện. Thi nhân Vương Bá thuở niên thiếu nghèo nàn, sống tạm bợ trong Mộc Lan viện. Trong chùa cứ đến bữa ăn là khua chuông báo hiệu, Vương Bá nghe tiếng chuông cũng xuống phạn đường. Đám nhà sư chán ghét y, có lần hùa nhau ăn xong mới gióng chuông, Vương Bá đến phạn đường thì sư sãi đều giải tán, cơm canh cũng hết sạch sành sanh. Vương Bá bi phẫn đề lên tường hai câu: “Xà lê ăn hết cơm canh, mới khua chuông gọi lữ hành.” Sau này Vương Bá làm quan to được triều đình phái đến trấn thủ Dương Châu, bèn ghé thăm Mộc Lan viện. Bọn sư sãi được nước nịnh nọt y. Vương Bá tìm xem hai câu thơ ngày trước còn hay mất, liền phát hiện nó được phủ lên một tấm sa quý để khỏi bị hư hại. Vương Bá không khỏi cảm khái đề thêm hai câu bên dưới: “Ba mươi năm qua đầy cát bụi, hôm nay lại đăng phủ sa xanh.”