Đại Phách Quan

Chương 32




Động tác người nọ đột nhiên dừng lại, Hạ Mẫn Chi đang thở phào nhẹ nhõm, bên ngực trái lại nhói lên, bị người nọ một phát cắn đến chảy máu, nhờ cơn đau, thần chí cũng thoáng thanh tỉnh, liền phát hiện không phải Niếp Thập Tam.

Không phải Niếp Thập Tam!

——–

Niếp Thập Tam dương mày, thanh âm như sấm xuân: “Phá!”

Khắp đình sáng như ban ngày, kiếm khí như vươn lên cả ngân hà ngoài mái tự, thẳng tiến Kim cang phục ma khuyên.

Đao quang trượng ảnh, kết thành tấm lưới dày đặc không thể cắt phá, kiếm của Thất Tình là gai nhọn trên lưới, Niếp Thập Tam là mãnh thú trong lưới.

Chuông đồng trong đại điện rền vang, dư âm trăm dặm. Trong màn đêm u tịch nghe nhưng không thấy tĩnh tâm, chỉ thấy kinh hãi, sát ý nơi cửa phật, bao trùm khắp đất trời, muốn tránh cũng không thể, cuộn lên cả ngàn núi tuyết, ập tới Niếp Thập Tam.

Niếp Thập Tam thân hình bất động, sừng sững như núi, kiếm thế một phần cũng không nhân nhượng, bên trong không gian nhỏ hẹp nhưng đầy nội lực, kiên định đối kháng thế công cường hãn của ba cao tăng.

Những người xung quanh nhìn đến hoa mắt chóng mặt.

Tô Khuyết gắt gao nhìn thân ảnh Niếp Thập Tam, nhãn thần ngưng trọng sắc bén lãnh khốc như ngân câu, tiến lên ba bước, do dự một hồi, lại lui về hai bước.

Mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt cả Nhật Nguyệt câu, sinh ra xúc cảm trơn nhẵn ấm nóng, như bị châm bị bỏng, đột nhiên buông chuôi câu, mục quang nhu hòa lại, mang theo một tia giải thoát thông suốt cùng tự giễu.

Mỗi một phần tiềm năng của Niếp Thập Tam đều được kích phát, Kim cang phục ma khuyên trở thành đá mài kiếm cho hắn.

Kiếm tùy tâm hành, khí theo ý động.

Như con thuyền nhỏ giữa sóng to gió lớn, lâm vào tuyệt cảnh hiểm ác nhưng lần lượt nghịch chuyển thế trận một cách không tưởng.

Bao nhiêu tinh vi ảo diệu trong Giang Hà kiếm, triệt để lĩnh ngộ phát huy, gặp mạnh càng mạnh, nhuần nhuyễn vô song.

Mà uy lực của Kim cang phục ma khuyên cũng tầng tầng lớp lớp, đã đạt đến cực hạn, những người đứng ngoài vòng đều cảm thấy sắp nghẹt thở.

Uy phong thần phật, vô thanh vô hình, tử vong cùng u tịch, như bóng đêm nặng nề phủ xuống, không thể kháng cự, không thể lay động.

Kiếm quang như tuyết, từ trời cao vạn dặm, như trút xuống sơn hà, nhưng không biết liệu có thể phá giải cơn thịnh nộ long trời lở đất nơi phật môn?

Niếp Thập Tam nếu có thể sống sót sau trận chiến này, e rằng từ nay đã đặt chân vào cảnh giới tối cao của võ học.

Nhưng Niếp Thập Tam chỉ muốn thắng, trận chiến này, cho dù chết cũng phải thắng.

Niếp Thập Tam ngộ tính kinh người, không bao lâu đã nhìn ra được mấu chốt tâm trận, “hây a” một tiếng, kiếm quang bành trướng, từ ngay chính giữa nơi gió mây cuồn cuộn xoay quanh đâm thẳng mà ra, như kinh hồng vọt về phía Thất Tình.

Thất Thích thiền trượng dang rộng rồi khép chặt, truy kích Niếp Thập Tam.

Thế trận lập tức không còn kín nữa, thời cơ ngàn vàng đã tới.

Niếp Thập Tam cắn răng, mặc kệ khoảng trống chết người sau lưng, kiếm thế không ngừng, càng thêm sắc bén kiên định, đã bức đến mi mắt Thất Tình.

Song kiếm nháy mắt va chạm.

Tô Khuyết vô thanh vô tức lướt tới bên cạnh Thất Thích, tay giơ câu, Thất Thích hơi lách người, nhưng cánh tay trái đã bị cắt đứt.

“Phách” một tiếng trầm đục, thiền trượng bằng sắt đã nặng nề giáng trên lưng Niếp Thập Tam.

Yết hầu Thất Tình cảm nhận được hàn khí của kiếm phong, từng tấc da thịt căng lên mà run rẩy, kiếm phong dừng lại nơi cổ họng, một giọt máu chậm rãi chảy ra, Thất Tình đã bị kiếm ý gắt gao chế ngự.

Thất Thích thét lên một tiếng, ném trượng, một chưởng đánh vào ngực Tô Khuyết, Tô Khuyết như bông phấn phiêu phiêu bay lên, nặng nề rơi xuống, vừa hé miệng, máu tuôn như thác.

Thất Thích mất một cánh tay, Niếp Thập Tam trọng thương, Thất Tình bị khống chế, Tô Khuyết ngã xuống, gần như đều xảy ra trong cùng một khoảnh khắc.

Nhanh như chớp, thế cục đã định. Kim cang phục ma khuyên bị phá. Máu nhuộm Thiếu Lâm.

Niếp Thập Tam mím chặt môi, tra kiếm vào vỏ, nhìn xoáy vào Thất Khổ đại sư.

Thất Khổ thở dài: “Đương kim Duệ vương.”

Niếp Thập Tam cúi đầu hành lễ cảm tạ, không nói không rằng, đỡ Tô Khuyết lên, xoay người bỏ đi.

Đệ tử Dược Vương viện đến băng bó cho Thất Thích, Thất Sân bi phẫn cực độ, nói: “Sư huynh, tại sao không giết chết bọn họ?”

Thất Khổ lắc đầu: “Niếp thiếu hiệp chưa đả thương Thất Tình sư đệ, đã là thủ hạ lưu tình.”

Nhẹ giọng thở dài: “Hai người họ đều đã bị thương trí mệnh, e rằng cho dù giữ được mạng, một thân võ công cũng bị phế mất.”

Niệm một câu: “A di đà phật.”

Trong mắt hàm ẩn ý thương tiếc.

Niếp Thập Tam kéo theo Tô Khuyết đã bán hôn mê, bước nhanh xuống núi.

Tô Khuyết mơ mơ hồ hồ cười nói: “Là ta hại ngươi, Niếp Thập Tam, ngươi thông minh như vậy, lẽ nào không nhìn ra được? Tại sao còn phải dẫn theo ta hạ sơn?”

Niếp Thập Tam không đáp, tới một gốc tùng thấp bé dưới chân núi, đột nhiên dừng bước, một búng máu phun ra trước ngực, ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt không còn lấy một tia huyết sắc.

Tô Khuyết cũng ngã xuống theo, lại chật vật mò lấy lọ thuốc từ trong ngực Niếp Thập Tam, đổ ra một viên Đại hoàn đan, dụng lực mở khớp hàm Niếp Thập Tam, nhét viên thuốc vào, ngón tay lướt trên đôi môi lạnh giá của hắn.

Dưới ánh sao thanh lãnh, khuôn mặt Niếp Thập Tam tuấn mỹ mà an tĩnh, như pho tượng điêu khắc từ ngọc thạch, mày kiếm xếch lên, sống mũi cao thẳng càng nổi bật ngạo khí cùng quật cường, hàng mi dài rợp thành bóng đen hình quạt nhu hòa dưới vành mắt.

Tô Khuyết lại ho ra máu, nội tạng như đã vỡ vụn, ý thức dần dần tan biến, dồn hết phần sinh lực sau cùng, định in một nụ hôn lên môi Niếp Thập Tam, thế nhưng ngay khoảnh khắc bốn cánh môi sắp chạm nhau, chợt lặng lẽ dừng lại, đột nhiên mỉm cười.

Sát thủ động tình, là đáng chết, nhưng chết không hối tiếc.

Trước khi chết chỉ hy vọng có thể cùng ngươi quang minh chính đại, lỗi lạc tương giao.

Nếu ngươi thanh tỉnh, có lẽ sẽ không đón nhận nụ hôn đó, Tô Khuyết ta tự có kiêu ngạo, không nguyện đánh cắp một nụ hôn không thuộc về mình.

Niếp Thập Tam, kiếp này vô duyên.

Hạ Mẫn Chi dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy dục hỏa đốt người, cổ họng khô kiệt đến đau đớn, mở mắt ra, nhìn thấy bên cạnh có một nữ tử đang nằm, y sam hoa lệ, hai mắt nhắm chặt.

Xung quanh tối đen, không thấy rõ diện mạo của nàng, mùi hương cơ thể cùng tư thái tuyệt diễm đặc biệt của nữ tử lại tràn ngập trong không gian giữa họ, như rót thêm một thìa dầu sôi vào dục hỏa đang thiêu đốt đến cả người đau đớn, Hạ Mẫn Chi liền như cá mắc cạn gặp nước, vô pháp tự khống chế nữa, trống ngực đập liên hồi, bàn tay run rẩy đã vô thức vuốt ve thân thể nữ tử.

Đột nhiên bên hông ấm lên, là một đôi tay nóng đến bỏng da sờ thắt lưng mình, thân thể nhẹ hẫng, đã bị người nọ bồng xuống giường, đặt trên mặt đất.

Lưng dán vào nền gạch lạnh lẽo, nhưng đôi tay kia lại linh hoạt không gì bằng, tận lực khiêu khích, những nơi bị chạm vào dấy lên từng tia lửa dục vọng vô pháp dập tắt, dày vò đến mức Hạ Mẫn Chi mơ mơ hồ hồ, không biết mình đang ở đâu, mỗi một tấc da thịt đều đang khát khao người nọ tiến thêm bước nữa mà vỗ về mà chà đạp, nháy mắt y sam đã bị cởi sạch sẽ.

Vừa hé môi khẽ thở dốc, lập tức bị một loạt nụ hôn triền miên chặn lại, khoang miệng người nọ đầy hương trà, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.

Đầu lưỡi bị mút đến tê dại, khuôn ngực, phần bụng và giữa hai đùi bị vuốt ve hỗn loạn không theo quy luật, toàn thân dị thường nhạy cảm, động tác người nọ có chút thô bạo, nhưng lại mang đến khoái cảm mãnh liệt xâm chiếm, kích thích Hạ Mẫn Chi thất thần, cơ hồ sắp sụp đổ.

Phân thân đã sớm dựng đứng, áp vào thân thể người nọ mà cọ xát, chợt nghe người nọ cười khẽ, phân thân liền sa vào một cõi mềm mại ẩm ướt, Hạ Mẫn Chi thoải mái đến nhẹ giọng rên rỉ, nhịn không được nâng thắt lưng lên, tống thẳng tới nơi sâu hơn nữa.

Da thịt như ngọc trên cả người đều nhuộm một tầng ửng hồng mong manh, ngửa cằm, để đầu lưỡi cùng khoang miệng người nọ tinh tế chiếu cố phân thân của mình, như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.

Không lâu sau, khoái cảm tích lũy đến đỉnh điểm, người nọ cắn nhẹ lên quy đầu non mềm, Hạ Mẫn Chi một mảnh trống rỗng, vô pháp ức chế rên thành tiếng, phóng ra.

Đang thả hồn theo mây cả người mềm nhũn, chợt cảm thấy hậu huyệt trướng đau, bị người chậm rãi khai thác mở rộng, chỉ thoáng chốc, một vật to lớn nóng bỏng xuyên thẳng vào, Hạ Mẫn Chi nhịn không được phát ra tiếng rên như khóc, nội bích vô thức đẩy phân thân đang cố tiến nhập kia ra, nhưng đồng thời lại khát khao cắn chặt nó, cả người run khẽ, bờ ngực kịch liệt phập phồng.

Hơi thở nóng rực của người nọ phả ngay bên tai, Hạ Mẫn Chi khóe mắt đỏ hoe, nhưng vẻ mặt vừa là mê loạn yếu đuối vừa là mị cốt phong tình triệt để hiển hiện.

Người nọ nhẹ nhàng thúc đẩy hai lần, rốt cuộc không kiềm nén dục vọng được nữa, luật động hung mãnh hẳn lên, tựa hồ muốn nghiền nát hắn nuốt chửng vào bụng, cuồng dã mà cấp bách.

Độ nóng cùng cơn choáng váng che trời lấp đất càn quét toàn thân, ý thức nháy mắt tan rã.

Vài tiếng rên dồn dập như sắp ngừng thở, thân thể nóng như đang ở trong lò, lại mềm nhũn hoàn toàn không có khí lực, cả ngón tay cũng vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể bất lực đón nhận từng trận xỏ xuyên như cuồng phong bạo vũ của đối phương.

Mỗi một lần càng hung hăng mãnh liệt hơn so với lần trước, Hạ Mẫn Chi bị bức đến chảy nước mắt, không rõ là vì đau đớn hay là vì khoái cảm, nhịn không được nức nở cầu xin: “Thập Tam… nhẹ chút… đau quá… ta chịu không nổi…”

Động tác người nọ đột nhiên dừng lại, Hạ Mẫn Chi đang thở phào nhẹ nhõm, bên ngực trái lại nhói lên, bị người nọ một phát cắn đến chảy máu, nhờ cơn đau, thần chí cũng thoáng thanh tỉnh, liền phát hiện không phải Niếp Thập Tam.

Không phải Niếp Thập Tam!

Huyết dịch gần như sôi trào lập tức nguội lạnh.

Đáy mắt sâu lắng ngời sáng của Đàn Khinh Trần lóe lên tơ máu tàn khốc, nhưng khóe miệng là một nụ cười thỏa mãn vì đạt được ý nguyện.

Dục vọng dằn nén đã lâu, hiện tại rốt cuộc cũng có thể phá kén phun trào, hắn đã hóa thân thành mãnh thú, Hạ Mẫn Chi chính là bữa tiệc thịnh soạn của hắn.

Hạ Mẫn Chi cuống cuồng run rẩy, lập tức một phen đẩy hắn ra, định trốn khỏi sự xâm nhập đáng sợ kia, xoay người bò lên phía trước, lại bị bắt lấy mắt cá chân kéo trở về, bị gắt gao bấm vào xương hông nơi thắt lưng, kêu đau một tiếng, Đàn Khinh Trần đã mạnh mẽ xuyên vào, hậu huyệt bị căng đến cực độ, thứ thô cứng như gậy sắt kia không chút lưu tình khi nhanh khi chậm mà thảo phạt, kỹ xảo thành thục, chuẩn xác cọ đúng điểm nhạy cảm trong nội bích, từ trong cơn đau như sắp nứt ra truyền đến khoái cảm vô pháp định hình, Hạ Mẫn Chi bị bức đến dục hỏa lên đỉnh, không còn đường lui, thậm chí không có nửa phần cơ hội để hít thở.

Thân hình như ngọc mài kịch liệt run rẩy, dưới xung kích quá mức cương mãnh kia, thắt lưng nâng lên, mồ hôi thấm ướt cả mái tóc, bết lại trên lưng, hắc bạch phân minh, trông càng thảm thiết thê tuyệt.

Đau đến chịu không nổi, thế nhưng khoái cảm chảy khắp xương cốt tứ chi lại như pháo hoa nở rộ, ầm ầm nổ vang bên tai, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy loạn, cơn run ngọt ngào từ thắt lưng một mạch lan đến ngón chân.

Rên khàn cả giọng, gian nan thở dốc, không rõ là nước mắt hay là mồ hôi từ hai má lăn dài.

Trong cơn kích thích cùng hổ thẹn cực điểm, tim đập cuồng loạn, ngay cả hô hấp dường như cũng bị đoạt mất, khoái cảm theo từng đợt sóng phá đê mà đến, nhưng trong lòng tuyệt vọng đau đớn như bị xé toạt vô biên vô hạn.

Hung khí trong cơ thể càng cương càng lớn hơn nữa, đột nhiên xuyên thẳng đến tận cùng như muốn đâm thủng cả nội tạng, toàn bộ dịch thể của dục vọng phun trào, không sót giọt nào bắn vào nơi sâu nhất.

Dũng đạo non mềm đau đớn như bị lửa thiêu, Hạ Mẫn Chi nhịn không được thấp giọng kêu thảm.

Đàn Khinh Trần tận hưởng khoái ý cùng hưng phấn trước giờ chưa từng có, hơn ba năm trước giọt lệ kia đã đong đầy trái tim mình, hiện tại rốt cuộc đã có thể cùng hắn triệt để dung hợp, hòa thành một thể, mang độ ấm khắc vào linh hồn hắn, để hắn ghi nhớ cho kỹ hắn thuộc về ai.

Một lần phóng thích làm sao có thể lấp đầy khát vọng suốt mấy năm qua, Đàn Khinh Trần gắt gao ôm hắn, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt đã trống rỗng vô hồn kia, nhẹ nhàng hôn lên hàng my đẫm nước của hắn, hôn lên chiếc cằm bị mồ hôi thấm ướt của hắn, liếm một vòng rồi cắn lấy vành tai hắn, ôn nhu mà cường hãn lần thứ hai khơi dậy dục hỏa của hai người.

Lăn qua lộn lại với đủ loại tư thế đón nhận, khoái cảm vô bờ bến do dược vật bức ra trong Hạ Mẫn Chi, đã dần dần bị đau đớn tràn ngập thay thế.

Theo từng động tác của Đàn Khinh Trần, cơn đau càng lúc càng khó chịu, mà tiếng rên thảm thiết yếu ớt đứt quãng của Hạ Mẫn Chi, chỉ càng khiến Đàn Khinh Trần thêm mất tự chủ, không hề tiếc thương không biết kiềm chế, dùng một loại nhiệt tình cùng tinh lực gần như kinh khủng thống khoái hưởng thụ.

Cũng không biết qua bao lâu, đau đớn như hỏa thiêu lăng trì sắp nhấn chìm Hạ Mẫn Chi, ngay cả rên cũng không thành tiếng, chỉ hấp hối theo từng luật động của Đàn Khinh Trần mà khẽ co ro run rẩy.

Bên ngoài Hải Đường quán có tiếng bước chân hỗn loạn, chợt nghe cửa “chi nha” một tiếng mở ra.

Đàn Khinh Trần dừng lại, do dự một lát, đứng lên.

Hạ Mẫn Chi chỉ cảm thấy một trận mát lạnh khoan khoái, như thể tỉnh lại từ trong cơn ác mộng sắp làm mình phát cuồng, thở phào nhẹ nhõm, lập tức lâm vào bóng tối ôn nhu.