“Câm miệng!” Hạ Mẫn Chi tức giận đến phát run: “Sau này đổi lại ta sẽ nhẹ hơn chậm hơn với ngươi.”
…
————
“Bởi vì đầu năm ngoái lũ lụt, hồi tháng mười một Hoàng Thượng lệnh cho ta cùng Thái tử đi Giang Nam tuần tra dân sinh, chính sự hoàn thành lại đến Lâm Châu ở vài ngày thăm lão Thập tứ. Ai ngờ có loạn đảng Giang Nam “Thanh Thần giáo” mượn thiên tai gây sự, chuyện này cũng chẳng là gì, vài trăm người làm ầm ĩ náo nhiệt không quá mười ngày, liền bị binh sĩ Giang Nam tiêu diệt. Thanh Thần giáo có Tề Vân Vĩnh bị bắt giữ, hắn khai Thập tứ đệ chính là thủ lĩnh Thanh Thần giáo, vốn không ai tin, bỗng dưng lại có thêm nghiệt dư của Thanh Thần giáo hành thích Thái tử, bắt sống thẩm tra, nhưng lại là tiểu thiếp lão Thập tứ vừa nạp cách đó nửa năm, Yên Dạ Lai.”
“Ngươi cũng biết Thái tử xưa nay đố kị lão Thập tứ, có được cơ hội này, lập tức lệnh tri phủ Lâm Châu bắt tất cả người trong phủ hắn, mười lăm tháng chạp giam vào đại lao, Thái tử đích thân thẩm vấn.”
Hắn luôn mang bộ dáng phong lưu không đứng đắn, lúc này vẻ mặt đầy lo âu, mới phát hiện nguyên lai ngũ quan anh lãng, còn có một đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh, khi ngưng thần lại toát lên nét trí tuệ, có chút ấm áp, chút thấu tình đạt lý, chút vô hại vô thương.
Nhìn về phía Hạ Mẫn Chi, Phó Lâm Ý thoáng do dự: “Mẫn Chi, ta vốn không định kéo ngươi xuống nước, dù sao hoàng huynh cũng rất xem trọng ngươi, tiền đồ vô lượng, không đáng vì vụ án này mà đắc tội với Thái tử, thậm chí làm phật lòng hoàng huynh, thế nhưng… ngoài ngươi ra, e rằng không ai có thể cứu được Thập tứ đệ.”
Hạ Mẫn Chi im lặng lắng nghe, ngón tay để ngang cằm, hai mắt khép hờ như đang suy nghĩ, chỉ đạm đạm nói: “Ân.”
Phó Lâm Ý cắn răng: “Vụ án này, ta vẫn luôn bị ngăn cách bên ngoài, chỉ có thể lén lút nghe ngóng. Hiện tại Thái tử đã khép lão Thập tứ vào tội danh mưu nghịch hành thích, nói hắn là thủ lĩnh Thanh Thần giáo, lệnh Lâm Châu phủ phong án chờ điều tra thêm, trình lên Đại Lý Tự, lại thúc giục Hàn Thoái Tư mau chóng xét duyệt kết án.”
Hạ Mẫn Chi khẽ cười nói: “Hàn đại nhân xưa nay cẩn thận chu đáo mọi bề, tuyệt không qua loa kết án, nhất định sẽ kéo dài chờ ý tứ của Hoàng thượng.” Trầm ngâm một lúc, cau mày nói: “Chỉ sợ Hoàng Thượng cũng muốn mượn cơ hội này… Nên trước mắt chỉ có thể đợi.”
Phó Lâm Ý trong mắt đã ngấn lệ: “E rằng lão Thập tứ đợi không kịp. Lúc ta đi, nghe nói Duệ vương phi đã chết trong ngục, Thái tử cũng đã dụng hình với Thập tứ đệ.”
Hạ Mẫn Chi cả kinh: “Thật sao?”
Nếu thật sự dụng hình, tình cảnh của Đàn Khinh Trần lúc này nhất định thập phần thê thảm.
Nên biết đại lao trọng ngục là nơi dơ bẩn nhất tối tăm nhất thiên hạ. Nơi đó không phải muốn người sống, cũng không phải muốn người chết, mà muốn người sống không bằng chết, sinh tử lưỡng nan.
Đàn Khinh Trần dựa vào thân phận Duệ vương, ngục tốt cũng không dám quá phận, nên dễ thở hơn một chút, nhưng Thái tử lại dụng hình với hắn, tức là rõ ràng nói cho Lâm Châu phủ lao biết, Duệ vương gia này cũng chỉ là một trọng phạm tầm thường.
Đã là phạm nhân tầm thường, vậy ngục tốt đều là đại gia. Tất cả những người trong phủ Đàn Khinh Trần đều vào ngục, tự nhiên không ai lo liệu.
Cho dù bá tính có lòng, cũng không được vào đại lao; quan lại có quyền, cũng không dám đắc tội với Thái tử. Ngục tốt như ruồi tiền như máu, không có máu tiền, vậy cũng chỉ có thể lấy máu người, tôn quý như Duệ vương, ước chừng cũng không chịu nổi lòng tham lam ngoan độc của bọn ngục tốt.
Ngay tức khắc Hạ Mẫn Chi chủ ý đã định: “Lát nữa ta sẽ đến Đại Lý Tự, xem trước văn thư Lâm Châu phủ trình lên, nếu có điểm khả nghi, ta sẽ đích thân đi Lâm Châu tra xét.”
Cười lạnh một tiếng: “Cho dù thật sự phạm vào đại tội mưu nghịch, phạm nhân tốt xấu gì cũng phải giao cho Đại Lý Tự chứ? Muốn để Đàn Khinh Trần ở Lâm Châu phủ chờ chết, Phó Thiếu Dương đúng là mơ mộng hão huyền.”
Khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc hiện lên một tia tàn nhẫn.
Phó Lâm Ý mừng rỡ: “Vậy phải làm phiền Mẫn Chi rồi!”
Suy nghĩ một lúc, nói: “Ngươi bệnh nặng mới khỏi, ai, để ngươi nhọc lòng như vậy, ta cũng không nỡ. Tất cả dược liệu thuốc bổ trong phủ ta, lát nữa sẽ đưa tới cho ngươi.”
Lại tiếp tục lải nhải: “Kiệu của ta cũng cho ngươi dùng, để ngươi đỡ phải chạy đi chạy lại, muốn chuẩn bị trong ngoài trên dưới, cứ việc tìm ta.”
Hạ Mẫn Chi mỉm cười: “Có thập nhất ca như ngươi lo cho hắn, Đàn Khinh Trần hạ ngục cũng xứng đáng.”
Mồng bốn tháng giêng, quan viên các bộ khác vẫn còn nghỉ tết, Đại Lý Tự chủ quản thẩm hạch hình danh theo thường lệ không hề được nghỉ ngơi, thậm chí còn bận rộn hơn, lúc Hạ Mẫn Chi dẫn Niếp Thập Tam tới, Dương Lục đang phán xét một vụ án mưu sát, trong chính điện tiếng da thịt bị hình trượng tàn phá nặng nề vang lên, một màn khóc la thảm thiết, át cả tiếng pháo trúc náo nhiệt bên kia đường.
Hạ Mẫn Chi trực tiếp tìm chánh khanh Đại Lý Tự Hàn Thoái Tư, khẩn xin tiếp nhận án mưu nghịch của Duệ vương.
Hàn Thoái Tư nheo mắt, ngón tay nhịp nhàng gõ lên đùi, nửa ngày vẫn chưa mở miệng.
Hạ Mẫn Chi khoanh tay đứng nhìn, cũng không thúc giục.
Một hồi lâu, Hàn Thoái Tư chậm rãi nói: “Chân trái của ta từng bị gãy.”
“Lúc tiên đế còn tại vị, Thất vương gia mưu nghịch, Đại Lý Tự thẩm xong, ta đi thỉnh chỉ ban chết cho Thất vương gia, bị tiên đế đình trượng đánh gãy một chân.”
Trút bỏ vẻ bình ổn, thanh âm có phần băng lãnh: “Hiền chất, nghe ta khuyên một câu, vụ án này, có thể xem là chuyện trong tộc của Hoàng thượng, chúng ta không thể xen vào. Thái tử là chủ thẩm, mà người bị thẩm cũng là Duệ vương Thập tứ thúc của hắn, hiện tại có quyền lên tiếng chỉ có Hoàng thượng, Đại Lý Tự chỉ đành chờ đến ngày Hoàng Thượng nghĩ thông, ban ý chỉ, những gì có thể làm, cũng đã làm rồi.”
“Ngươi là người thông minh, hôm nay ta nói thẳng như vậy, cũng là không muốn nhìn ngươi bước vào chỗ hiểm mà không tự biết.”
“Người trẻ tuổi thường nghĩ án tất phải tra rõ, không được xử oan kẻ vô tội, sau đó danh dương thiên hạ thậm chí phong hầu bái tướng, chuyện đó đương nhiên đúng, chỉ là phải xem cái giá kia ngươi trả nổi không? Có xứng đáng hay không?”
Đứng dậy, từ trên giá rút ra một xấp văn thư quyển tông, đặt lên bàn: “Lão phu đã nói hết những gì cần nói. Hạ đại nhân có nhúng tay vào hay không, hãy tự quyết định.”
Hạ Mẫn Chi không chút do dự, tiến lên một bước ôm xấp văn thư, đoạn lui ra sau cúi người hành lễ: “Tạ đại nhân hảo ý, tạ đại nhân ân chuẩn.”
Trong điện cực kỳ rét buốt, Niếp Thập Tam thắp lò sưởi, Hạ Mẫn Chi khoác một kiện áo choàng lông rộng rãi, nghiêng người tựa vào lưng ghế lật xem quyển tông, ánh nắng ảm đạm từ ô cửa xuyên vào, loang lổ đính trên người cả hai.
Quyển tông văn thư được làm rất chu toàn thỏa đáng, gần như không có sơ hở.
Bảy trang là khẩu cung của Thừa Thiên hộ pháp Thanh Thần giáo Tề Vân Vĩnh, khẩu cung của Yên Dạ Lai, quản gia Duệ vương phủ, Duệ vương phi, và Đàn Khinh Trần cũng bảy trang, đều có dấu tay ký tên làm chứng, sau khi định án các bộ cùng Đại Lý Tự đều lưu giữ một phần, ngoài ra còn có vài kiện mật hàm của Đàn Khinh Trần lui tới với Thanh Thần giáo.
Hạ Mẫn Chi nhìn sơ qua một lần, rồi tỉ mỉ xem lại từng phần từng phần một lần nữa, ngay cả dấu tay cũng cẩn thận đối chiếu dưới ánh mặt trời, nhất thời chống trán nhắm mắt suy tư.
Thoáng chốc đã là chính ngọ, Niếp Thập Tam đứng dậy ra ngoài mua đồ ăn về, lại thấy Hạ Mẫn Chi nằm gục trên bàn, hơi thở dồn dập, để lộ nửa bên mặt có chút đỏ ửng bất thường, lập tức cả kinh thất sắc, sờ trán hắn, nóng bỏng tay, quả thật đã phát sốt.
Định lay tỉnh hắn hỏi thăm, bất giác sực nhớ, hẳn là do tối qua điên cuồng đến nửa đêm. Không khỏi tự trách, nhưng vừa nghĩ tới Hạ Mẫn Chi hoàn toàn để lộ mị cốt phong tình, lúc ra vào quấn quýt càng dục tiên dục tử tiêu hồn thực cốt, lại nhịn không được mà động tình.
Ngây ngốc nửa ngày, tát cho mình một bạt tai, sắp xếp lại văn thư, ôm Hạ Mẫn Chi lên kiệu về nhà, lại mua vài thang thuốc hạ sốt.
Đến bữa tối Hạ Mẫn Chi tỉnh dậy, cảm thấy đã dễ chịu hơn nhiều, uống thuốc xong, liếc nhìn Niếp Thập Tam, ngạc nhiên hỏi: “Mặt ngươi bị sao vậy? Trông như nửa cái đầu heo trên thớt của Lưu tẩu.”
Khuôn mặt Niếp Thập Tam một trận trắng lại một trận hồng, chén thuốc trong tay cũng run lên, gắt gao mím môi.
Hạ Mẫn Chi mục quang lóe sáng, dường như đại ngộ, cười lạnh một tiếng: “Biết sai rồi sao?”
Niếp Thập Tam múc một thìa nước thuốc, đưa đến bên môi hắn: “Ân.”
Hạ Mẫn Chi vô cùng cao hứng, đôi nhãn châu lưu ly xoay chuyển êm như xuân thủy: “Vậy sau này…”
Niếp Thập Tam thành thành thật thật ngắt lời: “Sau này ta sẽ cố gắng nhẹ hơn chậm hơn một chút…”
“Câm miệng!” Hạ Mẫn Chi tức giận đến phát run: “Sau này đổi lại ta sẽ nhẹ hơn chậm hơn với ngươi.”
…
Niếp Thập Tam thần sắc bất động, không lên tiếng.
Hạ Mẫn Chi lấy ngón tay chọc chọc nửa bên mặt sưng vù của hắn: “Nói gì đi!”
Niếp Thập Tam mỉm cười, nửa bên mặt bị sưng cũng không giấu được khí thế tung hoành vốn có: “Thập Ngũ… hồ ly có giảo hoạt đến đâu cũng đấu không lại báo.”
Ghé sát vào, liếm sạch nước thuốc đọng trên trên môi hắn, vô cùng tự nhiên, không chút xấu hổ.
Hạ Mẫn Chi đỏ mặt thay hắn.
Tối đến, Hạ Mẫn Chi đọc lại khẩu cung của vụ án mưu nghịch, đột nhiên hỏi: “Thập Tam, ngươi cảm thấy Đàn Khinh Trần có mưu nghịch không?”
Niếp Thập Tam đang lật xem Đường luật sơ nghị, không chút nghĩ ngợi, quả quyết nói: “Không.”
“Đàn sư huynh lòng dạ tuy sâu, nhưng rất cao ngạo, chưa bao giờ đoạt thứ gì của người khác. Cho dù hắn rất muốn có, cũng phải để ngươi cung cung kính kính dâng cho hắn, hắn mới chịu nhận.”
“Tỷ như sư phụ muốn truyền hắn Già La đao, hắn không chịu học, sư phụ bèn kiên quyết đưa bí tịch Già La đao pháp cho hắn, hắn mới tự mình thâu luyện, nhưng chưa bao giờ dòm ngó tới Giang Hà kiếm của ta.”
“Cho nên giang sơn và hoàng vị, cho dù hắn muốn, cũng sẽ chờ hoàng đế hai tay dâng cho hắn, tuyệt không dùng thủ pháp vụng về như vậy đi chiếm đoạt.”
Hạ Mẫn Chi gật đầu: “Nói thế thì, Đàn Khinh Trần quả thật là diệu nhân. Kỳ thực Đàn Khinh Trần hôm nay không mưu nghịch, sau này nhất định cũng không khỏi soán vị, cho nên khép hắn vào tội mưu nghịch cũng không hẳn hoàn toàn oan uổng, coi như… là dự kiến trước vậy. Bất quá, hắn sẽ không mưu tính theo lối ngu xuẩn thế này.”
Cười lạnh: “Thái tử tự mình là heo, liền cho rằng người khác cũng là heo, mà không chịu nghĩ lại, cho dù cả Trữ quốc thật sự thành chuồng heo, hắn cũng chẳng phải một con heo xuất chúng.”
Niếp Thập Tam nghe hắn độc miệng, không khỏi bật cười, chỉ cảm thấy những lời hắn riêng với mình từng câu từng chữ đều tuyệt diệu thú vị, đúng là càng nghe càng yêu.
Bao năm qua tính cách Hạ Mẫn Chi vẫn không đổi, còn mình từng trải phong ba giang hồ, trái lại có vẻ tang thương trưởng thành hơn nhiều so với hắn.
Đang nói, Hạ Mẫn Chi lại nhìn chằm chằm vào lời khai của Duệ vương phi, nhíu mày suy nghĩ, tâm niệm chợt động, như có lĩnh ngộ, tra lại từng chữ trong khẩu cung của nàng, cẩn thận xem xét một lần nữa, lại nhìn khẩu cung Đàn Khinh Trần, cả giận nói: “Vô sỉ ngoan độc! Hành động lần này của Thái tử còn xứng làm Thái tử sao?”
Dừng một chút, nói: “Những gì Đàn Khinh Trần đã làm trong mấy năm qua, có thể xem là vì dân vì nước. Năm đó chinh phạt Tây Châu, hắn tận lực ngăn việc tàn sát thường dân trong thành, cả thành số người chết vì chiến loạn chỉ chiếm không tới một nửa; năm ngoái Giang Nam lũ lụt, hắn kịp thời trợ nạn, cứu được vô số tài sản tính mạng của bá tính. Đàn Khinh Trần cho dù có mưu đồ kiêu hùng, hiện tại vẫn là hiền thần trị quốc tế thế. Vạch trần âm mưu, hừ, ta há có thể để mặc Phó Thiếu Dương lộng quyền?”
Niếp Thập Tam biết hắn chủ ý đã định, trực tiếp hỏi: “Bao giờ chúng ta xuất phát đi Lâm Châu?”
“Ngày mai ta vào cung xin thánh chỉ, nếu thuận lợi, ngày mốt khởi hành.”
Văn Đế gầy đi đôi chút, ngồi trong noãn các ấm áp nhìn ra gốc mai phủ đầy tuyết bên ngoài, khẽ ho một tiếng, cười nói: “Mẫn Chi khỏe hẳn chưa? Ta thấy khí sắc vẫn còn yếu, lát nữa để Lộ Nhân Đỉnh bắt mạch lại cho ngươi.”
Hạ Mẫn Chi cười nói: “Ta đã sớm hồi phục rồi, chỉ là hơi lười, Hoàng Thượng sao lại bị ho? Có phải do cảm lạnh? Tuy đã vào xuân, nhưng khí trời vẫn còn rét buốt, quốc sự tuy gấp, nhưng người cũng phải bảo trọng.”
Một phen đối thoại trưởng từ ấu kính, hoà thuận vui vẻ.
Hạ Mẫn Chi mấy lần định nói về vụ Đàn Khinh Trần mưu nghịch, nhưng đều bị lái sang chuyện khác.
Thấy đã gần giữa trưa, Từ Diên xen vào cười nói: “Hôm nay mồng năm, vốn là tiểu niên (1), Hạ đại nhân không ngại ở lại trong cung cùng dùng bữa, trò chuyện với Hoàng thượng, Hoàng thượng hễ cao hứng, sẽ ăn nhiều hơn một chút.”
Văn Đế mỉm cười: “Phải đó, Mẫn Chi ở lại đi, tạm trú trong cung vài ngày, dù sao gần đây cũng không cần thượng triều, qua Nguyên tiêu hãy hồi phủ.”
Hạ Mẫn Chi khẽ nhướn mày, cằm nâng lên tạo thành một đường cong quật cường, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống: “Khẩn xin Hoàng thượng ân chuẩn vi thần nam hạ Lâm Châu, phúc thẩm án mưu nghịch của Duệ vương.”
Văn Đế trầm mặc, Từ Diên vội bước lên định đỡ Hạ Mẫn Chi dậy, cười nói: “Hạ đại nhân sao thế? Lễ nghi câu nệ, ngàn vạn lần đừng làm Hoàng Thượng phiền lòng.”
Hạ Mẫn Chi không chịu đứng lên: “Phụ tử là huyết mạch, huynh đệ cũng là thủ túc, Hoàng thượng lúc này tất nhiên khó xử, thần nguyện ý vì Hoàng thượng chia sẻ gánh nặng.”
Từ Diên miễn cưỡng mỉm cười, định nói sang chuyện khác, Văn Đế lạnh lùng phất tay: “Từ Diên ngươi lui xuống đi.”
Noãn các nhất thời chìm vào im lặng.
Đầu gối dần bị cơn đau châm chích mà chuyển sang tê dại, Hạ Mẫn Chi vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn, trên trán đã toát mồ hôi lạnh, từng giọt tí tách rơi xuống đất, đọng thành một vũng nước nhỏ trên nền gạch, thân hình cũng bắt đầu lảo đảo.
Thật lâu sau, Văn Đế khẽ thở dài một tiếng, ôn nhu nói: “Đứng lên đi.”
Hạ Mẫn Chi định đứng dậy, chật vật một hồi, lại ngã ngồi xuống đất, không khỏi bật cười, Văn Đế cũng mỉm cười, đưa tay dìu hắn: “Vì Đàn Khinh Trần như vậy, có đáng không?”
Hạ Mẫn Chi ngồi xuống xoa xoa đầu gối: “Vì một Đàn Khinh Trần nho nhỏ tự nhiên không đáng, nhưng vì Hoàng thượng thì hoàn toàn xứng đáng.”
“Đầu xuân năm trước vừa được phong làm Duệ Vương, cuối năm đã vào ngục, nói là mưu nghịch, một Thanh Thần giáo tính đi tính lại cũng không quá ba trăm người, nói là hành thích, Thái tử lông tóc vô thương, về phần định tội, lại là Thái tử đích thân phúc thẩm —— Hoàng thượng, quan viên cả triều Đại Trữ, không hề dễ gạt dễ qua mắt, chỉ e tâm không phục, khẩu cũng không phục.”
“Duệ vương có công với bách tính với xã tắc. Khoan nói tới bá quan trong triều đã có không ít người định khuyên gián bảo vệ Đàn Khinh Trần, nhìn đại môn Đại Lý Tự, ngày nào cũng có dân chúng Giang Nam Lâm Tương đến kêu oan, đã thành cảnh quen thuộc ở Tĩnh Phong, có lẽ tri phủ các châu không muốn dính líu vào đại sự, nên đều đùn đẩy cho Đại Lý Tự, vụ án này còn kéo dài nữa, nhất định sẽ khiến lòng dân sục sôi.”
“Hoàng Thượng, hành động lần này của Thái tử, quả thật vừa nóng vội vừa lỗ mãng…”
Văn Đế trầm ngâm nói: “Nếu là ngươi, sẽ xử thế nào?”
Hạ Mẫn Chi mỉm cười: “Ta không hiểu những chuyện này lắm. Bất quá Hoàng Thượng làm gì, ta đều vạn phần bội phục.”
Văn Đế bị khơi lên hứng thú, hỏi: “Ngươi cứ nói thật đi, ta nên làm thế nào?”
Hạ Mẫn Chi có chút choáng váng, chịu không nổi tựa lưng vào ghế, thấp giọng nói: “Trịnh Bá khắc Đoạn vu Yển.” (2)
Văn Đế nhãn thần ngưng trọng, thở dài: “Nhưng không biết có hiệu quả hay không?”
Hạ Mẫn Chi khẽ cười nói: “Hắn thân là Duệ vương, vô cùng tôn quý, khó mà bảo đảm không có ngày làm càn, hơn nữa phòng bị dày đặc đến đâu cũng có kẽ hở, ta chưa từng thấy qua con hổ nào không có lúc ngủ gật. Hoàng Thượng đang độ sung mãn, đừng nóng lòng, thuận theo tự nhiên sẽ hữu hiệu.”
Văn Đế cười to: “Mẫn Chi a, lời của ngươi chỉ có thể tin một nửa, nói cho cùng, vẫn là muốn cứu Đàn Khinh Trần một mạng, có đúng không?” Nghiêm mặt hỏi: “Tại sao?”
Thanh âm Hạ Mẫn Chi có chút bi thương: “Hoàng thượng muốn nghe lời thật lòng?”
“Đương nhiên.”
“Lúc ta còn ở Tây Châu, Mộ Dung Chi Khác đã luôn muốn giết ta… Nhưng trong lòng ta, vẫn muốn xem hắn là đại ca tốt nhất.”
Văn Đế im lặng.
Hạ Mẫn Chi lại sốt đến trước mắt một mảnh mơ hồ, nhịn không được tựa đầu vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau lại cảm thấy có một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán mình, thanh âm Văn Đế có chút khàn đặc: “Mẫn Chi, nếu ngươi là con của ta, thì tốt biết mấy!”
Gọi Từ Diên vào, phân phó: “Mang áo choàng lông ngân hồ tiến cống năm trước đến đây cho Mẫn Chi.”
Hạ chỉ dụ: “Trọng án Duệ vương mưu nghịch, Đại Lý Tự cần phúc thẩm, Tự thừa Hạ Mẫn Chi chọn ngày đi Lâm Châu điều tra lại án này.”
————
- Tiểu niên: (đưa ông Táo về trời) còn gọi là “tiểu tuế”, “tiểu niên dạ”. Ngày này khác nhau ở từng địa phương, phần lớn là hai ngày hai mươi ba và hai mươi bốn tháng chạp. Ở Hoài Bắc An Huy lại là ngày mồng năm hoặc mười lăm tháng giêng, ở Sơn Đông có nơi là ngày mồng một tháng sáu, còn có nơi là ngày mồng tám tháng chạp.
- Trịnh Bá khắc Đoạn vu Yển: điển cố, vua Trịnh diệt Cung Thúc Đoạn, đệ đệ ruột của mình, tại đất Yển. Vua Trịnh Trang Công giận mẹ, tiềm tâm giết em. Cho nên không phong cho ở ấp Chế, sợ khi em nổi loạn, khó lòng đánh dẹp, mà phong cho ở ấp Kinh, đất đai rất rộng để cho thành kiêu, lại không gọi là đại phu, hầu, bá, mà gọi là Thái Thúc để nuôi tính kiêu.Trịnh Bá diệt Đoạn tại ấp Yển, không nói là Trang Công mà nói ngay tên là Trịnh Bá, là anh không dạy em, chỉ muốn diệt. Đoạn không xử sự như một người em, cho nên ghi tên, mà không ghi là em. Nói là diệt, như hai nước đánh nhau. Chỉ mối quan hệ huynh đệ khắc chế nhau.