Đại Nịnh Thần

Quyển 4 - Chương 3: Nhóc con, ngươi nhận sai người rồi!




Chương thứ ba – Nhóc con, ngươi nhận sai người rồi!



Tiểu hồ ly hôm nay có điểm mất hứng, nó buổi sáng thời điểm còn nằm trong ngực phụ thân ngủ say liền bị Bắc Thần ba ba dựng đầu dậy, mơ mơ màng màng bị giao cho Thường Thiếu Điển.

Tiểu hồ ly ầm ĩ phải về phòng cùng hồ ly ba ba tiếp tục ngủ, chính là vừa chạy tới cửa phòng liền bị người bắt lại giãy cũng giãy không ra, ở bên ngoài nghe tiếng hô của hồ ly ba ba, cái gì mà, “Bắc Thần Diêu Quang ngươi làm gì đó?”, cái gì mà “Nhẹ… điểm nhẹ…”

Thời điểm nghe thấy âm thanh khả nghi, tiểu hồ ly nhanh chóng bị Thường Thiếu Điển vội vàng ôm đi, còn nói tiểu hài tử không nên nghe lén đại nhân nói chuyện.

“Phụ thân vì cái gì kêu điểm nhẹ một chút, cha đánh phụ thân sao?” Tiểu hồ ly tràn đầy căm phẫn xoắn tay áo, kích động lộ ra cái đuôi nhỏ, phẩy tới phẩy lui, chuẩn bị đi tìm cha chiến đấu bảo vệ phụ thân.

“Rất, rất đáng giận, ta muốn bảo hộ phụ thân.”

Mắt thấy lỗ tai tiểu hồ ly đều dựng lên cái đuôi nhỏ vung vẫy, Thường Thiếu Điển vội ngăn tiểu hồ ly lại, đỏ mặt lắp bắp nói: “Không, không phải! Cha ngươi yêu phụ thân ngươi như vậy, làm sao đánh phụ thân ngươi a?”

Tiểu hồ ly nghĩ lại, gật đầu nói: “Ờ, cũng đúng, nhưng vì sao phụ thân trong phòng kêu đau dữ vậy?”

“Đó là… Đó là bởi vì… ” Thường Thiếu Điển nhãn tình sáng lên, vội cười giải thích: “Đó là bởi vì thân thể phụ thân ngươi không thoải mái, cho nên Bắc Thần ba ba ở trong phòng mát xa cho phụ thân ngươi.”

“Thật sao?” Tiểu hồ ly nghiêng đầu, ngây ngô hỏi: “Nhưng vì sao không cho ta vào?”

“Là sợ Thiên Hữu cản trở cha và phụ thân ngươi nha…” Thường Thiếu Điển nói tới đây liền có cảm giác tội lỗi, hắn cư nhiên cùng tiểu hài tử nói dối, chẳng qua không thể nói ra sự thật.

Suy cho cùng loại chuyện này, tiểu bằng hữu khi trưởng thành sẽ hiểu được.

Thường Thiếu Điển một bên trong lòng mắng Bắc Thần Diêu Quang, người đó không phải hôm nay quay về Tử Vi thành sao, như thế nào sáng sớm liền chạy đi tìm Dạ đại nhân.

Ài, đáng thương Dạ đại nhân, vì đứa nhỏ mà chịu ủy khuất.

“Thì ra là như vậy a.”

Tiểu hồ ly bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, biết Bắc Thần ba ba không có khi dễ phụ thân, nó lập tức cao hứng, sau khi theo Thường Thiếu Điển dùng điểm tâm sáng liền một mình chạy tới hoa viên chơi.

Chơi chốc lát đột nhiên nghe thấy có người gọi nó, tiểu hồ ly xoay người nhìn thấy Bắc Thần ba ba đang nở nụ cười đứng cách đó không xa.

“Bắc Thần ba ba, người cấp ba ba mát xa xong rồi hả?” Tiểu hồ ly giống như chim nhỏ líu ríu, mở hai tay chạy tới, vững vàng rơi vào lòng ngực Bắc Thần Diêu Quang.

“Phụ thân có phải bệnh rồi không, con thật lo lắng.” Hai cánh tay nho nhỏ ôm lấy cổ Bắc Thần Diêu Quang, lỗ tai tiểu hồ ly giật giật, vẻ mặt thiên chân vô tà.

Lập tức nghe ra tiểu hồ ly muốn nói cái gì, Bắc Thần Diêu Quang dưới đáy mắt thâm thúy hiện lên tia giảo hoạt, mắt phượng khẽ nhướng.

“Ừm, mát xa tốt lắm.”

“Thế nhưng rất đau nha, con nghe phụ thân la quá trời.” Tiểu hồ ly mân miệng, đau lòng phụ thân hiện rõ lên mặt không sót chút gì, nó kéo ống tay áo Bắc Thần Diêu Quang đáng thương hề hề nói: “Bắc Thần ba ba, con không muốn phụ thân đau, phụ thân không cần sinh bệnh.”

“Phụ thân không có việc gì, phụ thân tuy rằng lúc đầu kêu đau, bất quá sau đó cảm thấy rất thoải mái.” Bắc Thần Diêu Quang cười nhẹ, thân thủ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn thịt hồ hồ tiểu hồ ly: “Ngươi hiện tại không cần đi quấy rầy phụ thân, để cho phụ thân hảo hảo ngủ một giấc, chờ hắn tỉnh lại, ngươi lại đi tìm hắn, được không?”

“Dạ!” Tiểu hồ ly dùng sức gật đầu, tay nhỏ nắm lại, “Ta sẽ không quấy rầy phụ thân.”

Ánh mắt chớp chớp, tiểu hồ ly liền hỏi một vấn đề khiến cho Bắc Thần Diêu Quang nhất thời sửng sốt: “Bắc Thần ba ba dạy con mát xa được không, con cũng muốn cấp phụ thân mát xa.”

Khóe miệng nhất thời giương lên, Bắc Thần Diêu Quang nhẹ giọng nói: “Được, chờ phụ thân ngươi tỉnh dậy, làm cho sư phó dạy ngươi hai chiêu, ngươi bình thường không có việc gì có thể ấn thắt lưng cho phụ thân.”

“Dạ!”

Tiểu hồ ly được đáp ứng cao hứng gật đầu, sau đó bị Bắc Thần Diêu Quang ôm đến đại sảnh, tiểu hồ ly vung cánh tay nhỏ ở đại sảnh cùng hai tiểu cẩu chung quanh náo loạn.

Tới thời điểm giữa trưa, tiểu hồ ly thấy hạ nhân trong nhà bận rộn, nghe nói có khách đến thăm.

Tiểu hồ ly suất lĩnh hai tiểu cẩu chạy ra phòng khách nhìn trộm, nhìn đến vài xe ngựa ngừng ở trước cửa, theo xe ngựa bước xuống hai nam nhân tuổi xấp xỉ.

Một người mặc huyền y ám sắc, một người mặc y phục thanh sắc.

Tiểu hồ ly mở to hai mắt đen tròn lay láy đánh giá hai nam nhân, nhìn trong chốc lát khóe miệng thoáng giương lên, tại thời điểm hai nam nhân còn chưa bước vào cửa liền chạy nhanh tới.

“Ta biết rồi nha! Các ngươi là cha ta!”

Lập tức nhảy ra, tiểu hồ ly ngón tay nhỏ chỉ vào hai nam nhân tựa hồ có chút sửng sốt.

,,,,,,

,,,,,,

Cha?

Vừa mới xuống ngựa, đang chuẩn bị vào nhà tìm Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Thương cùng Lưu Bá Hề đồng thời sửng sốt, bọn họ còn chưa nhìn rõ bộ dáng tiểu hài nhi, chỉ thấy tiểu hài nhi giống như con chim nhỏ bay thẳng đến trước mặt bọn họ.

Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Thương vội vàng ngồi xổm xuống vững vàng ôm lấy nhóc con bất ngờ xuất hiện này, hai người kỳ quái nhìn vẻ mặt hưng phấn của đứa nhỏ, tò mò hỏi: “Mẫu thân ngươi là ai?”

“Mẫu thân chính là phụ thân, phụ thân chính là mẫu thân, cha, các ngươi đến tìm phụ thân phải không?” Vật nhỏ trả lời khiến cho đầu hai người đều choáng váng.

“Nhóc con, ngươi nhận sai người rồi!” Lưu Bá Hề mỉm cười đưa tay xoa đầu tiểu bằng hữu, buông đứa nhỏ trong ngực, liền chuẩn bị cùng Tịch Thiên Thương vào nhà đi tìm Dạ Vị Ương.

Biết được Dạ Vị Ương gặp sóng thần sau đó còn bị Tịch Thiên Nguyên bắt, không cần nói bọn họ có bao nhiêu lo lắng cho nam nhân kia, tuy rằng biết Bắc Thần Diêu Quang sẽ không bạc đãi Dạ Vị Ương, nhưng vẫn là tận mắt nhìn thấy người mới yên tâm, tự mình ôm vào ngực mới an lòng.

Tiểu hài tử trước mặt tuy rằng có điểm quen mắt, chính là không ngăn được bọn họ đi gặp Dạ Vị Ương, cũng không quản đứa nhỏ vì sao xuất hiện ở đây, thầm nghĩ muốn chạy nhanh vào nhà tìm Dạ Vị Ương.

Nhìn thấy hai cha ôm mình xong liền bỏ chạy vào trong phòng, tiểu hồ ly mếu máo, hốc mắt ủy khuất liền đỏ lên, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Một bên nhỏ giọng khóc thúc thích, tiểu hồ ly một bên chạy theo sau lưng Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề, hai đại nam nhân phía trước là muốn đi gặp Dạ Vị Ương, tiểu hồ ly phía sau cũng muốn đi gặp Dạ Vị Ương, nhưng chính là để tố cáo.

Thường Thiếu Điển bên kia vừa chỉ đường cho Tịch Thiên Thương cùng Lưu Bá Hề, quay đầu nhìn thấy vành mắt ủy khuất của tiểu hồ ly.

“Tiểu thiếu gia, sao lại khóc?” Thường Thiếu Điển vội vàng chạy qua ngồi xổm trước mặt tiểu hồ ly.

“Ta, ta muốn tìm phụ thân.”

Vừa nói xong, tiểu hồ ly lau nước mắt chạy đi, Thường Thiếu Điển nhìn bóng dáng tiểu hồ ly sửng sốt hồi lâu, đột nhiên kêu một tiếng, “Không xong!”, nhanh chóng đuổi theo.

Thường Thiếu Điển như thế nào quên mất, Đại tướng quân và Hoàng thượng còn chưa biết Dạ đại nhân đã sinh, chẳng những đã sinh, đứa nhỏ kia đều lớn như vậy.

Phỏng chừng lúc nãy tiểu hồ ly nhìn thấy Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề, chính là hai nam nhân kia sao có thể nhận ra hài tử của mình.

Thường Thiếu Điển nghĩ muốn đuổi theo, nhưng nhất thời dừng cước bộ, hắn vẫn là đi chuẩn bị cơm trưa thôi, ngoại nhân dù sao cũng không nên xen vào việc nhà của Hoàng thượng, Dạ đại nhân thông minh như vậy, khẳng định có thể xử lý tốt.

,,,,,,

,,,,,,

Trong lúc đó, Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề vội vội vàng vàng chạy đến trước cửa phòng Dạ Vị Ương.

Nam nhân trong phòng vừa mới tỉnh dậy, Dạ Vị Ương một bên được người hầu hạ rửa mặt, một bên âm thầm mắng Bắc Thần Diêu Quang là tên hỗn đản.

Rõ ràng biết hôm nay hai người kia sẽ đến, cư nhiên sáng sớm liền tới tìm hắn gây sức ép, báo hại hắn ngủ thẳng đến bây giờ, cũng không biết Bá Hề và Hoàng thượng đã tới chưa.

Dạ Vị Ương đang nghĩ ngợi, chỉ thấy ngoài cửa hai nam nhân đã lâu không gặp đứng ở đó.

Loại cảm giác vui sướng cửu biệt trùng phùng này không có ngôn từ nào tả xiết, một thân ảnh nho nhỏ theo bên ngoài tiến nhanh vào, tiểu hồ ly nhịn không được khóc không thành tiếng nhào vào trong ngực Dạ Vị Ương.

“Sao vậy, Thiên Hữu?”

Nghe thấy thanh âm ôn nhu của phụ thân, ủy khuất nháy mắt bạo phát, tiểu hồ ly “Oa” một tiếng khóc lớn, chẳng những dọa tới Dạ Vị Ương, còn khiến Tịch Thiên Thương cùng Lưu Bá Hề hoảng sợ.

Này chẳng phải tiểu hài tử bọn họ gặp ngoài phòng khách sao? Như thế nào chạy vào ngực Vị Ương khóc? Nếu đụng trúng cục cưng của bọn họ thì phải làm sao bây giờ?

“Phụ thân! Cha, cha bọn họ không cần ta, bọn họ không cần ta!”

Tiểu hồ ly khóc đến thương tâm, một bên gào khóc, một bên chỉ vào hai nam nhân vẻ mặt vô tội ngoài cửa bắt đầu lên án.

“Đây là chuyện gì, đứa nhỏ này sao lại gọi ngươi là phụ thân?” Lưu Bá Hề tựa hồ đoán được một chút, chính là chưa dám chắc chắn, cho dù Vị Ương thật sự đã sinh, hài tử bất quá mới hơn một tháng, sẽ không phải đứa nhỏ bộ dáng sáu bảy tuổi này.

Tịch Thiên Thương bị tiếng khóc kia dọa không nhẹ, không khí cửu biệt trùng phùng đang tốt đẹp như thế nào lại nháo thành như vậy.

“Vị Ương, ngươi không sao chứ?” Tịch Thiên Thương không khỏi lo lắng hỏi.

Nhìn hài tử òa khóc trong lòng mình, lại nhìn hai nam nhân bộ dáng hoàn toàn không hiểu sự tình, Dạ Vị Ương thở dài, xoa thái dương có chút đau nhức.

Còn nói cấp Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề một cái kinh hỉ thật lớn, lúc này đều dọa thành kinh hãi rồi.

Hết chương thứ ba