Dạ Vị Ương cho đến bây giờ chưa từng nghĩ, Bắc Thần Diêu Quang thoạt nhìn hoàn toàn không giống nhân loại lại có một mặt bốc đồng như vậy.
Mới uống một ngụm, Bắc Thần Diêu Quang vứt chén dược còn đầy cho hạ nhân đang nơm nớp lo sợ bên cạnh: “Đem đi, chỉ là tiểu thương, trẫm không chết được.”
“Hoàng thượng…” Thái y vừa định mở miệng, đã bị Bắc Thần Diêu Quang cho một ánh mắt sắc bén, sợ đến mức đem những lời sau đó toàn bộ nuốt vào.
Mắt thấy hạ nhân muốn cầm chén dược đi xuống, Dạ Vị Ương vội hô: “Chờ một chút.”
Hắn đi qua bưng chén dược cúi đầu ngửi ngửi, rồi uống một ngụm nhỏ, chép miệng hỏi: “Có bỏ mật ong vào sao?”
“Hồi bẩm đại nhân, đúng vậy.” Thái y cung kính đáp.
“Nguyên lai ngươi còn sợ đắng a.” Rốt cuộc cũng phát hiện sơ hở nhỏ của đại biến thái, Dạ Vị Ương đắc ý hất cằm, ở bên giường ngồi xuống, đem chén dược đưa tới trước mặt Bắc Thần Diêu Quang.
Bắc Thần Diêu Quang trên mặt không có biểu tình gì, ôn nhu nói: “Không phải sợ, chính là không thích.”
“Thuốc đắng dã tật, uống mới mau hết bệnh.” Hắn vừa mới nếm qua, dược này không tính đắng, Dạ Vị Ương cầm chén dược kê trước miệng Bắc Thần Diêu Quang.
“Nhanh hồi phục, mới có thể khiến ngươi một mực ở bên cạnh ta.”
Bắc Thần Diêu Quang cư nhiên mặt không đỏ tim không loạn nói ra lý do không thể tưởng tượng này, may mắn bên cạnh không có người ngoài, Bắc Thần Diêu Quang hiện tại là trung tâm không thể dao động của Bắc Thần quốc, nếu lời này bị các đại thần nghe thấy, nhất định sẽ mắng Dạ Vị Ương hắn là hồ ly tinh hại nước hại dân.
“Ngươi không uống ta liền đi.” Được rồi, chỉ có thể dùng biện pháp này.
Khóe miệng giương lên một độ cung nho nhỏ, Bắc Thần Diêu Quang nhìn Dạ Vị Ương, “Ngươi uy ta.”
Vì cái gì hắn phải hống tên đại biến thái này giống như hống hài tử a, người bị thương không uống dược là Bắc Thần Diêu Quang chứ đâu phải Dạ Vị Ương hắn.
“Các ngươi tuyệt không biết yêu quý thân thể, ngay cả chính mình cũng không quan tâm, còn nói gì đến thống trị quốc gia.” Nén giận hai câu, Dạ Vị Ương vẫn dùng muỗng múc nước dược đưa tới trước miệng Bắc Thần Diêu Quang.
“Vậy ngươi quan tâm ta sao?” Há mồm uống một ngụm, mùi vị đắng chát nhanh chóng tràn ngập trong miệng, Bắc Thần Diêu Quang hơi nhíu mày, nhưng vẫn một bên nhìn Dạ Vị Ương một bên nuốt xuống.
“Ngươi còn cần người khác quan tâm a?” Dạ Vị Ương lại uy một muỗng.
“Ta cần ngươi quan tâm, ta cũng biết ngươi quan tâm ta.”
Dạ Vị Ương trở mình xem thường, thật sự là đại hỗn đản tự kỷ.
Cứ như vậy từng muỗng, Bắc Thần Diêu Quang cuối cùng cũng uống hết chén dược, thái y bên cạnh tiếp lấy chén không đều nhanh hướng Dạ Vị Ương quỳ xuống.
Ngày thường lời nói của ai cũng không nghe, Bắc Thần Diêu Quang tùy hứng đến cực điểm, thế nhưng cũng biết ngoan ngoan nghe lời một người đem dược uống hết.(Sức mạnh tềnh iu thật vĩ đại =3=)
Sau khi Bắc Thần Diêu Quang uống xong trừ bỏ Dạ Vị Ương những người khác đều lui ra ngoài.
“Đắng.” Bắc Thần Diêu Quang chỉ chỉ miệng, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn Dạ Vị Ương.
“Có đôi khi cảm thấy ngươi tâm tư thâm trầm đến đáng sợ, lúc này lại giống như hài tử theo người khác đòi ăn đường.” Thấy Bắc Thần Diêu Quang như vậy, Dạ Vị Ương cảm giác chính mình có chút tâm thần phân liệt.
Hạ nhân đã sớm chuẩn bị tốt trà bánh ngày thường Bắc Thần Diêu Quang thích ăn, Dạ Vị Ương cầm lấy khối hoa quế cao trong suốt toàn bộ nhét vào trong miệng Bắc Thần Diêu Quang, nhìn thấy người nọ tuy rằng trừng mắt liếc hắn, nhưng vẫn há mồm ngậm hết, bộ dáng hai má phồng lên tròn tròn, lập tức khiến cho Dạ Vị Ương nhịn không được bật cười.
Không thể trách hắn, phải biết rằng Bắc Thần Diêu Quang bình thường luôn giống như tượng đá, vĩnh viễn đều là dáng vẻ cao cao tại thượng, đế vương chưởng quản thiên hạ, trừ bỏ nghiêm túc chính là biến thái cộng thêm tố chất thần kinh, phỏng chừng chỉ có Dạ Vị Ương chắc không còn ai nhìn thấy Bắc Thần Diêu Quang bộ dáng chật vật như hiện tại.
Chậm rãi nuốt xuống hoa quế cao thanh điềm ngọt ngào trong miệng, Bắc Thần Diêu Quang gần như mê muội nhìn chằm chằm hồ ly nào đó đang cười toe toét.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc rơi trước ngực hồ ly, nỉ non nói: “Vị Ương, ngươi cười lên thật đẹp mắt.”
“Khụ khụ!” Dạ Vị Ương nghẹn cười, hất hàm nói: “Như thế nào, bình thường ta không cười liền khó coi?”
“Đẹp, đều rất đẹp.”
Bắc Thần Diêu Quang chuyên chú, ánh mắt thâm tình cực nóng tựa như có thể làm bỏng hai má Dạ Vị Ương, hồ ly nghiêng đầu tránh đi tầm mắt khiến cho người ta đứng ngồi không yên kia, đột nhiên phát hiện đối thoại vừa rồi của bọn họ nghe thế nào cũng thấy mang theo một cổ hương vị tán tỉnh.
“Triều thần của ngươi biết ngươi khua môi múa mép như vậy không? Uống dược rồi thì ngủ đi, chờ ngươi ngủ ta muốn ra bên ngoài hít thở không khí, cả ngày ở trong khoang thuyền rất buồn.”
Gặp đối phương chính là nhìn mình, Dạ Vị Ương không thể không cam đoan: “Ta sẽ không chạy trốn.”
Ít nhất trước khi ngươi khang phục.
“Ngươi tin ta không, Bắc Thần Diêu Quang?” Dạ Vị Ương hỏi.
Nam nhân giương khóe môi: “Ta tin.”
Tuy rằng đáp án trong dự kiến, nhưng vẫn làm cho tâm Dạ Vị Ương thoáng ấm áp, mọi người đều thích được người khác tin cậy.
“Nằm xuống ngủ.” Dạ Vị Ương thay Bắc Thần Diêu Quang đem gối kéo xuống, người kia vừa nằm xuống một bên nắm tay hắn, một bên nhắm mắt lại.
Ở tác dụng dược vật hô hấp Bắc Thần Diêu Quang nhanh chóng trở nên vững vàng, Dạ Vị Ương thật cẩn thận kéo ra ngón tay bị đối phương nắm.
Không có lập tức rời đi, Dạ Vị Ương ngồi bên cạnh nhìn Bắc Thần Diêu Quang chốc lát, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy bộ dáng Bắc Thần Diêu Quang ngủ, lông mày không nhăn, không có lo lắng bất an, hoàn hoàn toàn toàn thả lỏng.
“Là bởi vì cho rằng ta ở bên cạnh ngươi, nên mới ngủ an ổn đến như vậy sao? Ta nên nói ngươi thế nào mới tốt.” Dạ Vị Ương thong thả niệm tên nam nhân, “Bắc Thần Diêu Quang” Ngón tay chậm rãi duỗi ra nhéo hai má nam nhân, Dạ Vị Ương nhẹ nhàng búng trán đối phương rồi nhanh chóng rụt về, rõ ràng đã từng đụng chạm thân mật, trước đó còn sống chung một đoạn thời gian.
Nhưng đột nhiên cảm thấy, Dạ Vị Ương phát hiện chính mình trước kia chưa từng chân chính lý giải nam nhân tên Bắc Thần Diêu Quang này.
“Muốn ra ngoài tâm sự không?” Một thanh âm nữ tử khinh nhu từ ngoài cửa truyền tới.
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
“Có một năm hoàng huynh ta theo phụ vương xuất môn, thời điểm trở về bên người hoàng huynh mang theo một tiểu hồ ly đầu tròn toàn thân tuyết trắng, ta còn nhớ rõ hoàng huynh đặc biệt thích tiểu hồ ly kia, ai cũng không được tới gần tiểu hồ ly của hắn.”
Tay chống cằm, Bắc Thần Nguyệt đứng ở đầu thuyền tùy ý để thanh phong thổi bay từng sợi tóc nàng, ánh mắt tuy rằng vọng về nơi xa lại dẫn theo chút mông lung chìm trong câu chuyện cũ.
“Tiểu hồ ly kia chính là thay Bắc Thần Diêu Quang đỡ một kiếm sao?” Dạ Vị Ương ở kế bên hỏi.
Bắc Thần Nguyệt gật đầu, nói: “Hoàng huynh từ nhỏ thiên tư thông minh, người bình thường không thể sánh bằng, chính là mộc tú vu lâm phong tất tồi chi (cây cao giữa gió rừng dễ bị bẻ gãy), hắn thông minh quá phận dễ khiến người khác ganh tỵ.”
“Ta không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ khi đó hoàng huynh cùng tiểu hồ ly vốn đang ở trong hoa viên chơi đùa, sau đó trong cung đột nhiên loạn lên, nói là có thích khách, chờ đến lúc ta và mẫu hậu đuổi đến tên thích khách kia đã chạy thoát, mà hoàng huynh giống như ngây ngốc ôm lấy tiểu hồ ly cả người đầy huyết.”
Nói đến đây, hốc mắt Bắc Thần Nguyệt tựa hồ bị hạt cát bay vào hơi phiếm hồng, nàng cười cố ý thoáng nhìn qua Dạ Vị Ương, “Ta không nghĩ hoàng huynh cũng biết khóc, hắn liền như vậy ôm tiểu hồ ly sắp đoạn khí ngồi trong hoa viên khóc, ai cũng không thể tiếp cận.”
Tâm không hiểu vì sao có chút đau, bàn tay dưới ống tay áo siết thành quyền rồi chậm rãi buông ra, tựa như hắn từng chứng kiến tất cả, tựa như mới trước đây hắn đã nghe thấy tiếng khóc tê thanh kiệt phế của Bắc Thần Diêu Quang.
“Sau đó thì sao?”
“Hoàng huynh vẫn ôm tiểu hồ ly không ăn không uống, ai dám tới gần liền trừng mắt như muốn giết đối phương, sau khi hắn hôn mê hạ nhân trong cung nhanh chóng nâng hắn vào nhà để thái y trị liệu, mà tiểu hồ ly kia, chờ mọi người quay lại hoa viên đã không thấy tăm hơi.”
Bắc Thần Nguyệt thở dài thật sâu, hỏi: “Ngươi đoán hoàng huynh ta sau khi tỉnh lại, phát hiện không thấy tiểu hồ ly phản ứng thế nào?”
Dạ Vị Ương lắc đầu.
“Suy cho cùng hoàng huynh thương tiểu hồ ly kia như vậy, mẫu hậu sợ hoàng huynh tỉnh dậy phát hiện không thấy tiểu hồ ly sẽ thương tâm quá độ, liền sai người tìm một con hồ ly tương tự đem về, kết quả hoàng huynh tỉnh lại thấy con hồ ly kia, không nói hai lời cầm lấy kiếm đầu giường giết chết hồ ly.”
Bắc Thần Nguyệt lâm vào hồi ức, nhíu mày, trầm giọng nói: “Ta còn nhớ rõ khi đó tất cả mọi người đều bị hoàng huynh dọa nhảy dựng, hoàng huynh nói, kia không phải tiểu hồ ly của hắn, tiều hồ ly của hắn không chết, sớm muộn gì sẽ có một ngày hắn tìm được tiểu hồ ly kia.”
“Thất phu vô tội hoài bích có tội, là bởi vì hoàng huynh thiên tư thông minh bị người ghen ghét, cho dù lúc ấy hoàng huynh cũng không nghĩ sẽ trở thành Bắc Thần hoàng đế như bây giờ.”
“Hoàng huynh ta chỉ muốn cùng hồ ly của hắn cùng một chỗ, nhưng hết lần này đến lần khác đều có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết khiến hoàng huynh hiểu được một đạo lý, thông minh thôi chưa đủ, chỉ có nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, mới có thể chân chính bảo hộ tiểu hồ ly mà hắn yêu thương.”
“Khi đó trong cung đều truyền nhau Diêu Quang điện hạ thiên tư thông minh điên rồi, cũng không biết có bao nhiêu kẻ sung sướng khi người gặp họa, nhưng bọn họ đều sai lầm, mà bọn họ sau đó mỗi người đều chết không có chỗ chôn.” Bắc Thần Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vị Ương.
“Dạ Vị Ương, ngươi có phải con hồ ly kia không? Nếu ngươi chính là hồ ly trước đây hoàng huynh ta nuôi, vậy ngươi có nhớ ra điểm gì không?”
Hết chương thứ năm mươi