Còn chưa mở mắt, trong đầu Dạ Vị Ương lập tức hiện ra một ý niệm, hắn đưa tay vào trong chăn sờ soạng sau mông mình.
Đêm qua liên tục bị tên biến thái Bắc Thần Diêu Quang kia áp bức, nếu dựa theo tiết tấu lúc trước mỗi lần biến thành hồ ly sẽ mọc thêm một cái đuôi, mỗi lần uống rượu sẽ biến thành người, vậy hiện tại hẳn là nên có chín cái đuôi.
Chính là trong lúc tưởng tượng lại không tìm thấy mấy cái đuôi lông xù kia, trừ bỏ làn da nhẵn nhụi oai oai thì không có đồ vật nào khác.
Đuôi của hắn đâu?
Dạ Vị Ương vội vàng sờ lên đầu, ngay cả thú nhĩ cũng không thấy.
Đây là ý tứ gì, hắn bây giờ không phải hồ ly? Khi Dạ Vị Ương từ trên giường ngồi dậy phát hiện tóc hắn đã khôi phục màu đen nguyên thủy.
“Ngươi lăn qua lộn lại làm gì a?” Từng trận cười thanh thúy thuộc về nữ tử làm cho Dạ Vị Ương vội kéo chăn che lại thân thể, hắn ngẩng đầu nhìn qua, lúc này mới biết trong phòng trừ bỏ hắn còn có người thứ hai.
Không thấy Bắc Thần Diêu Quang, ngược lại là Bắc Thần Nguyệt đang cười toe toét, hồng y nữ tử kia ánh mắt oánh đen hướng trên người hắn không ngừng đánh giá.
“Bình thường nhìn người mặc quần áo còn tưởng ngươi thực gầy, không nghĩ tới dáng người ngươi trái lại không tồi, đáng tiếc đã là người của hoàng huynh, bằng không ta sớm đã động tâm với ngươi.”
Bắc Thần Nguyệt đứng một bên, nhìn ra bên ngoài hô một tiếng, sau đó là năm thị nữ lần lượt đi vào, phân biệt cầm chậu rửa mặt, khăn lau, vật dụng tẩy rửa tới bên giường chuẩn bị hầu hạ Dạ Vị Ương rời giường.
“Ngươi tốt nhất đừng nên cự tuyệt, bằng không hoàng huynh sẽ lại ném ngươi xuống sông uy cá.” Bắc Thần Nguyệt nhìn thoáng qua các thị nữ.
Hoàn hảo trước kia ở phủ thượng thư đã quen được người hầu hạ, tuy rằng đội hình không cường đại như vậy, lúc này Dạ Vị Ương cũng không cảm thấy quá kỳ quái, cầm lấy khăn dùng sức lau, thuận miệng hỏi: “Đại biến thái kia đâu?”
Bắc Thần Nguyệt suýt tý nữa bật cười, trên đời cũng chỉ có người này dám xưng hô với hoàng huynh như vậy.
“Xem ngươi ngạo kiều đi, lúc trước bị trói ở cột thuyền dầm mưa dãi nắng kết quả thế nào, ăn khổ hai ngày thiếu chút đi đời nhà ma không nói, cuối cùng còn bị hoàng huynh ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài.”
Ngồi xuống bên cạnh bàn, Bắc Thần Nguyệt nâng cằm tiếp tục đả kích Dạ Vị Ương, gặp đối phương không ngừng hướng nàng trừng mắt, nàng liền cảm thấy vừa buồn cười vừa hảo ngoạn.
“Mới tỉnh lại đã tìm hoàng huynh ta, khai thật a, Dạ đại nhân, ngươi không phải đã bị kỹ thuật cao siêu của hoàng huynh ta chinh phục rồi đi, trong thiên hạ người có quyền có thế lại anh tuấn tiêu sái chung tình chuyên nhất như hoàng huynh không nhiều lắm, ngươi yêu hắn cũng là chuyện bình thường.”
Nếu không phải đang súc miệng, Dạ Vị Ương thật sự muốn đối với lời lẽ trơ tráo này hung hăng phun một ngụm.
Hắn lau miệng, thấy Bắc Thần Nguyệt bộ dáng vui vẻ liền nhịn không được nói: “Ta xem một đại cô nương như ngươi, vì sao không biết thẹn thùng như vậy, cẩn thận tương lai không lấy được phu quân.”
“Đa tạ tẩu tử quan tâm.” Hồng y nữ tử phất tay ý bảo mọi người ra ngoài.
“Tẩu tử của ngươi đang ngốc ở trong cung, đừng nhận thức bậy.” Dạ Vị Ương thấy Bắc Thần Nguyệt vẫn ở lại trong phòng, cười nói: “Ta phải mặc quần áo, ngươi muốn đứng bên cạnh nhìn sao?”
“Ngươi muốn xem thì cứ xem, dù sao với ta cũng chẳng hại gì.” Dứt lời Dạ Vị Ương xốc chăn trên người, Bắc Thần Nguyệt vội quay đầu, “Ngươi muốn hại ta a!”
Nói xong liền chạy nhanh ra cửa, cân nhắc một chút lúc sau quay đầu chớp chớp mắt nhìn Dạ Vị Ương: “Tẩu tử, ta đi nói với hoàng huynh ngươi đã tỉnh!”
Cô nương này thật là…
Dạ Vị Ương nhịn không được lắc đầu thở dài, tên biến thái kia ngược lại có một hảo muội muội, rõ ràng đều chảy cùng dòng máu, vì sao đôi huynh muội này khác biệt đến như vậy.
Dạ Vị Ương ôm chăn đi xuống giường, hắn bên trong bất luận cái gì cũng chưa mặc.
Nhìn quanh bốn phía, Dạ Vị Ương không phát hiện có quần áo, ngày hôm qua quần áo của hắn phỏng chừng đã bị Bắc Thần Diêu Quang vứt đi, cuối cùng Dạ Vị Ương từ trong tủ đồ trong phòng lấy ra một bộ quần áo của Bắc Thần Diêu Quang mặc vào, cũng rất vừa người.
Chính là không mang hài, hài của Bắc Thần Diêu Quang lớn hơn hắn một chút.
Sau khi đeo tất, Dạ Vị Ương tới trước tấm gương trong phòng, trên người hắn mặc bộ quần áo sậm màu của Bắc Thần Diêu Quang, bình thường hắn rất ít mặc quần áo màu đen, hiện tại nhìn trong gương cũng thật không tồi.
Một thân trường bào huyền sắc cộng thêm mái tóc đen nhánh nhu nhuyễn, Dạ Vị Ương nhịn không được sờ tóc mình, tổng cảm thấy so với trước kia tóc hắn càng đen càng nhuyễn hơn, này chính là hiệu quả gội đầu trong quảng cáo sao.
“Ta bây giờ hẳn là nên có chín cái đuôi, hay là từ nay về sau trở thành người rồi sẽ không biến thành hồ ly nữa?” Trong đầu hiện lên suy nghĩ muốn nhìn mấy cái đuôi kia, Dạ Vị Ương kinh ngạc phát hiện sau lưng hắn đột nhiên tỏa ra mấy cái đuôi to, dọa chính mình nhảy dựng.
“Nguyên lai vẫn là hồ ly.” Dạ Vị Ương xoay người nhìn phía sau lưng mình trong gương, hắn lần lượt đếm, chín cái, không thừa không thiếu.
Đuôi hắn ngày hôm nay so với thời điểm có bảy đuôi còn muốn to hơn, Dạ Vị Ương chuyển động một cái cọ cọ trên mặt, thật là thoải mái, về sau mùa đông sợ lạnh nữa.
Bất quá mấy cái đuôi này như thế nào nói ra liền ra, khi nãy chỉ suy nghĩ trong đầu một chút, chẳng lẽ hắn có thể tự do khống chế xuất hiện cùng tiêu thất của đuôi?
【Thu hồi.】Dạ Vị Ương ở trong lòng niệm.
Quả nhiên, mấy cái đuôi vừa rồi đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Tựa như phát hiện được món đồ chơi mới mẻ hảo ngoạn, Dạ Vị Ương đứng trước gương đùa đến quên trời quên đất, trong chốc lát đuôi biến ra lại biến trở về.
Rất nhanh liền phát hiện đôi thú nhĩ cũng như thế, thậm chí ngay cả hai tay cũng có thể biến thành móng vuốt hồ ly lông xù.
Dạ Vị Ương nhớ tới quyển sách trước kia hắn từng xem, trên sách viết sau khi trở thành cửu vĩ hồ hắn có thể tự do biến thành bộ dáng con người hoặc hồ ly, mà không phải giống như trước đây thông qua vài điều kiện mới có thể biến hóa.
Biến!
Dạ Vị Ương niệm trong đầu một cái, nam nhân nguyên bản đứng trước gương nháy mắt tiêu thất, một tiểu hồ ly nho nhỏ trong đống quần áo nhảy ra, trên mặt là biểu tình con người, vừa kinh ngạc vừa hảo ngoạn chạy tới chạy lui,
Chỉ thấy tiểu hồ ly lắc đầu, chín cái đuôi ở sau mông theo thân thể dần biến lớn, vừa rồi tiểu hồ ly chỉ bằng con mèo nhỏ phút chốc biến đổi thành một lão hổ trưởng thành, mấy cái đuôi to dễ dàng chạm tới nóc nhà.
Thân hình lúc trưởng thành của cửu vĩ hồ thoạt nhìn thon dài xinh đẹp, thoát khỏi thời kì tiểu hồ ly đáng yêu ngốc nghếch, cơ thể xinh đẹp này khiến Dạ Vị Ương nhịn không được bắt đầu tự kỷ, hắn chính là lần đầu nhìn thấy một hồ ly vừa xinh đẹp lại uy vũ như vậy.
Dạ Vị Ương ngừng đi bộ trước gương, khi thì ngẩng đầu, khi thì dùng đuôi bày ra tư thế Quan Âm nghìn tay, tự chơi tự vui một phen.
Đúng rồi, Bắc Thần Diêu Quang chút nữa sẽ trở về.
Dạ Vị Ương dừng chơi, thời điểm chuẩn bị biến lại bộ dáng con người nhặt đồ trên mặt đất mặc vào, thì cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Hồ ly sợ đến nhảy dựng, bởi vì cả kinh nên thú nhĩ trên đầu cùng đuôi phía sau mông lập tức xuất hiện.
Dạ Vị Ương vội dùng tay che đôi thú nhĩ chính mình, mấy cái đuôi đem cơ thể chưa kịp mặc quần áo cấp bao lại, hắn không biết chính mình sau khi bị dọa lại biến thành bộ dáng như vậy.
Không riêng Dạ Vị Ương, ngay cả Bắc Thần Diêu Quang nghe tin Dạ Vị Ương tỉnh vội vã chạy về cũng bất ngờ.
Bắc Thần Diêu Quang nhìn thấy hồ ly bán ngồi trên mặt đất luống cuống tay chân dùng đuôi ngăn trở tầm nhìn của hắn, đáy mắt nhất thời chảy ra ý cười ấm áp, càng thêm đè nén tê dại trong lòng.
Trên thế giới, chỉ có hồ ly này mới làm cho hắn biết cái gì là cuộc sống, cái gì là dương quang, cái gì là khoái hoạt, cái gì là không ngừng điên cuồng mà yêu say đắm.
Trở tay đóng cửa lại, Bắc Thần Diêu Quang đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Dạ Vị Ương, đem quần áo trên mặt đất nhặt lên đưa cho Dạ Vị Ương đang dùng đuôi che phía sau.
“Như thế nào tỉnh sớm như vậy, còn tưởng ngươi sẽ ngủ cả ngày.”
Nghe trong lời Bắc Thần Diêu Quang hàm chứa ý nghĩa khác, Dạ Vị Ương một bên vội vàng mặc quần áo, một bên nén giận nói: “Ngươi tự mình hiểu lấy.”
Hồ ly trong lòng tính toán, hắn hiện tại chính là cửu vĩ hồ, về sau tên biến thái này muốn khi dễ hắn cũng không còn dễ dàng như vậy, hai tay hai chân cộng thêm chín đuôi, hắn không tin không quất chết Bắc Thần Diêu Quang.
Bằng không bây giờ quất thử xem?
Dạ Vị Ương phát hiện chính mình thật đúng là không có lá gan đó, chỉ có thể căm giận bất bình nhanh chóng mặc quần áo, hắn rất sợ tên biến thái này trên giường không biết tiết chế.
Đột nhiên cảm thấy đuôi có chút ngứa, Dạ Vị Ương quay đầu liền thấy Bắc Thần Diêu Quang thần tình say sưa ngửi đuôi của hắn.
Mặt lập tức đỏ lên, Dạ Vị Ương vội vàng thu hồi chín cái đuôi, thú nhĩ trên đầu cũng biến trở về: “Ngươi có thể bình thường một chút được không, lúc nào cũng làm những chuyện kỳ quái.”
“Như vậy là bình thường.” Đưa tay lôi kéo Dạ Vị Ương ủng vào trong ngực, hai má Bắc Thần Diêu Quang dán ở cổ Dạ Vị Ương hít thật sâu, Dạ Vị Ương thậm chí có thể cảm giác Bắc Thần Diêu Quang bởi vì hưng phấn mà ẩn ẩn run rẩy.
“Cái đó không bình thường.” Hồ ly không chút lưu tình đẩy đại biến thái ra, nghĩ đến biến thành cửu vĩ hồ thật là tốt, hôm trước vẫn còn hấp hối, lúc này đã khôi phục thần khí mười phần.
Dạ Vị Ương từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn Bắc Thần Diêu Quang nói: “Ngươi không phải muốn bóp chết ta sao? Như thế nào hiện tại không giết?”
Hết chương thứ bốn mươi tám