QUYỂN 2
Dạ Vị Ương nằm úp sấp trong lồng lạnh đến rét run, đúng vậy, chính là dùng “nằm úp sấp” để hình dung.
Cũng không biết có phải bởi vì thần kỳ trải qua xuyên việt, hay là lúc trước từng nằm mơ thấy mình biến thành hồ ly, đến hiện tại sau khi hắn thật sự trở thành hồ ly, Dạ Vị Ương liền rất nhanh tiếp nhận sự thực này.
Không sai, hắn đã biến thành một con hồ ly.
Toàn thân tuyết trắng tìm không ra cọng tạp mao, da lông một mạt trơn nhẵn như nước chính hắn vuốt còn thấy thích, sau mông là một cái đuôi.
Thở dài thật sâu, Dạ Vị Ương nhìn xuyên thấu qua nhà giam không lớn bốn phía hôn ám, hắn không biết vì cái gì lại biến thành hồ ly, cũng có khả năng lúc này xuyên tới trên người hồ ly đi?
Mấy ngày trước ở trong cung bị Chước Hoa ngăn chặn, hắn liền trở về đi tìm Đại tướng quân cùng nhau ăn hỏa oa (lẩu), sau đó một tiểu thái giám chạy đến nói Đại tướng qua đang ở nơi nào đó chờ hắn.
Không suy nghĩ nhiều, hắn đi theo tiểu thái giám, kết quả chưa được bao lâu đã ngửi thấy một cỗ mùi hương gay mũi.
Hôn mê qua đi, thời điểm chờ hắn tỉnh lại chỉ thấy mình bị trói, mở to mắt nhìn tiếu dung dữ tợn của Kiến An thì hắn biết mình chết chắc rồi.
【Hoàng thượng thích ngươi, Đại tướng quân thích ngươi, tất cả mọi người đều thích ngươi, ngươi hồ ly tinh này có cái gì tốt?】
【Ngươi cho rằng bọn họ thật sự yêu ngươi sao? Dạ Vị Ương, ngươi chỉ là một con cờ trong tay bọn họ mà thôi, Hoàng thượng sủng ngươi cho ngươi tham ô tiền tài, chính là muốn cuối cùng giết cùng tịch thu nhà của ngươi.】
【Biết lúc trước là ai đẩy ngươi xuống huyền nhai không? Là Đại tướng quân Lưu Bá Hề a, Hoàng thượng và Đại tướng quân đều muốn giết ngươi.】
【Đem ta gả cho một tên biến thái, ta cũng sẽ không để cho Hoàng thượng cùng Đại tướng quân sống dễ chịu, bọn họ không phải thích ngươi sao? Ha ha ha! Ta muốn bọn họ nếm chút hương vị mất đi sở yêu!】
【Đem hắn đẩy xuống.】
Ở lúc Kiến An tiếu thanh điên cuồng như bệnh tâm thần, Dạ Vị Ương trơ mắt nhìn mình bị trói gô đẩy mạnh xuống dòng sông mùa đông lạnh như băng.
Trong nháy mắt rơi vào dòng nước lạnh, trái tim hắn giống như bị đông cứng đến ngừng đập, lãnh thủy dần tiến vào mũi bào mòn hô hấp của hắn.
Hắn nghĩ hắn sẽ chết, chính là đời này hắn vừa thỏa mãn lại không cam lòng, hắn thỏa mãn vì có một người chân tâm chân ý thương hắn, hắn không cam lòng bởi vì hắn cùng Lưu Bá Hề một chỗ thời gian ngắn ngủi như vậy đã hết.
Có lẽ là oán khí quá lớn, có lẽ là ý niệm sống quá mạnh mẽ, cũng có lẽ hắn thật sự chính là một con hồ ly tinh.
Thời điểm Dạ Vị Ương có lại ý thức hắn phát hiện đã biến thành hồ ly toàn thân ướt sũng từ trong nước đi ra, nhưng không đợi hắn chạy về tìm Lưu Bá Hề đã rơi vào bẫy rạp của thợ săn.
Hiện tại một chân bị bẫy làm bị thương, người cũng bị thợ săn cất vào trong lồng không biết muốn đưa tới nơi nào.
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ đem ta đi lột da?
Dạ Vị Ương nhẹ nhàng liếm móng vuốt bị thương, thân hình nho nhỏ ở trong xe ngựa xóc nảy nhịn không được run lẩy bẩy, vừa lạnh vừa sợ hãi.
Cho dù sau này hắn chạy thoát thì như thế nào mới tìm được Lưu Bá Hề?
Cho dù tìm được Đại tướng quân, lại như thế nào nói cho đối phương hắn không phải hồ ly mà là Dạ Vị Ương?
Nếu Đại tướng quân đem hắn trở thành yêu quái thì làm sao bây giờ?
Hắn tưởng niệm lồng ngực ấm áp dày rộng của Đại tướng quân, tưởng niệm đối phương xếp y phục chải tóc cho hắn, tưởng niệm lúc ăn cơm Bá Hề liên tục gắp rau cho hắn.
Nghĩ đến sau này sẽ không còn có thể như vậy nữa, Dạ Vị Ương thật sự nhịn không được nước mắt chảy xuống, hắn muốn trở về, hắn muốn trở về bên cạnh Đại tướng quân a.
Đúng lúc này xe ngựa đột nhiên ngừng lại, cửa xe ngựa mở ra, Dạ Vị Ương chỉ cảm thấy trước mắt từng trận ánh sáng gai mắt đâm vào mắt hắn mở không ra.
Dưới nghịch quang miễn cưỡng có thể nhìn thấy bên cạnh xe ngựa có hai bóng người đang đứng, trong đó một người là thợ săn, người còn lại dường như là một nữ hài tử.
“Cô nương cũng thật trùng hợp, ta đây vừa bắt được một tiểu hồ ly, da lông rất tốt! Trắng hơn cả tuyết, so với tơ lụa hoàng đế mặc còn trơn nhẵn mềm mại hơn nha! Đem về làm quần áo là tốt nhất!” Thợ săn kia cực lực chào hàng Dạ Vị Ương.
A, thật đúng là muốn đem ta lột da làm quần áo a?!
Dạ Vị Ương nhẹ giọng nức nở, ta không cần bị lột da, Đại tướng quân ngươi đang ở đâu, mau đến cứu ta.
Nữ tử nở nụ cười: “Hắc, đúng là một tiểu hồ ly xinh đẹp, bất quá sao lại khóc thành như vậy, hay là ngươi có thể nghe hiểu được tiếng người? Hồ ly có ý tứ này, ta mua.”
Thanh âm này, thanh âm này nghe như thế nào có điểm quen tai?
Dạ Vị Ương nâng móng vuốt nhẹ nhàng xoa xoa mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng đầu tiên là nhìn đến đoàn hỏa hồng kia, sau đó dần dần thấy rõ diện mạo của nữ tử mặc xiêm y hỏa hồng, khủng hoảng trong mắt hắn phút chốc bị kinh hỉ thay thế.
Bắc Phương Nguyệt [1]!
Tiểu hồ ly được Bắc Phương Nguyệt mua từ tay thợ săn, lúc này đang bị Bắc Phương Nguyệt ôm trong lòng ngồi trên xe ngựa sạch sẽ lại ấm áp sáng ngời.
“Ngao ngao~” Biến thành hồ ly không thể nói tiếng người, Dạ Vị Ương há mồm chính là tiếng kêu ngao ngao của hồ ly.
Có điểm giống tiểu cẩu cẩu, nhưng thanh âm ngược lại còn yếu ớt hơn.
Dạ Vị Ương càng ưu thương, người quen thì thế nào, Bắc Phương Nguyệt đâu có nghe hiểu lời hắn.
“Tiểu bộ dáng rất đáng yêu, đem đi lột da không khỏi đáng tiếc, hoàn hảo ngươi gặp ta.” Bắc Phương Nguyệt nhìn móng vuốt Dạ Vị Ương còn đang chảy máu, sách một tiếng: “Thật là tiểu khả liên (đáng thương), người tới a, đem tiểu hồ ly này tinh tế băng bó một chút, phỏng chừng nó cũng đói bụng rồi, thuận tiện lấy chút thức ăn cho nó.”
Dạ Vị Ương “Ngao ngô” hai tiếng rời khỏi ôm ấp của Bắc Phương Nguyệt, được vài hầu nữ dẫn xuống dùng nước ấm lau người, tiếp theo có người xử lý miệng vết thương thật cẩn thận băng bó lại.
Đại khái do Dạ Vị Ương bị thương đi đường liền khập khiễng, người của Bắc Phương Nguyệt cũng không nhét hắn vào trong lồng sắt, chính là để hắn trên tấm thảm vừa dày vừa ấm, cho hắn chút nước cùng thức ăn.
Ngó miếng thịt máu chảy đầm đìa trước mặt, Dạ Vị Ương quyết định uống ngay hai ngụm nước, ăn chút quả nho rồi ôm đầu gục xuống, hắn quá mệt mỏi, vừa từ dòng sông đi lên lại rơi vào bẫy rạp của thợ săn, bây giờ khó có được nghỉ ngơi, hai mí mắt nặng như chì dần khép lại.
…
…
Dạ Vị Ương lại nằm mơ, hắn vẫn là ở trong nhà nhìn thấy chính mình trong gương dài ra lỗ tai và đuôi hồ ly, chín cái đuôi vẫy vẫy.
Đột nhiên trong gương xuất hiện một người, gương mặt quen thuộc làm cho hắn thiếu chút nữa hô lên, hắn chạy tới trước gương dùng sức nện vào mặt gương: Bá Hề!
Đại tướng quân trong gương tựa hồ không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, ngày thường bất luận gặp phải sự tình gì Đại tướng quân đều trấn định tự nhiên, bây giờ lại ở trong dòng nước lạnh như băng không ngừng tìm kiếm gì đó, khuôn mặt giống như dây cung bị kéo căng, tựa như chỉ cần gảy một cái sẽ hoàn toàn đứt.
Mùa đông nước lạnh thấu xương làm hai tay Lưu Bá Hề đỏ ửng, người bên cạnh bờ sông liên tục hô gì đo, Lưu Bá Hề giống như không nghe thấy không ngừng từ dưới đáy sông trồi lên mặt nước, cả người ướt sũng, sắc mặt tái nhợt như mắc bệnh nặng, làm sao còn bộ dáng tuấn lãng vô song tướng quân.
Bộ dạng lạc phách vừa đấu tranh vừa sụp đổ này khiến cho Dạ Vị Ương bên ngoài gương nhất thời khóc lớn, hắn biết Đại tướng quân đang làm gì.
Ta không chết! Bá Hề, ta không chết! Ngươi mau đi lên đi, van cầu ngươi…
Dạ Vị Ương dùng sức mà đập tấm gương, Lưu Bá Hề rõ ràng cách hắn gần như vậy, nhưng đối phương không nhìn thấy hắn, không nghe được hắn nói.
【Dạ Vị Ương, ngươi sao có thể biến mất như vậy, ngươi sao có thể nhẫn tâm bỏ lại một mình ta…】
Đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, đã không còn thể lực để chống đỡ Đại tướng quân gắt gao bắt lấy tảng đá giữa sông, dường như không thể chịu nổi mà dùng sức nhắm hai mắt lại, một giọt lệ chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống.
Giọt lệ kia giống như đọng lại ở trong lòng Dạ Vị Ương, nhìn hắn đau lòng không thôi, hắn chưa từng thấy Lưu Bá Hề chật vật lạc phách như thế, chưa từng thấy Lưu Bá Hề giữa dòng nước buốt căm như phát điên mà tìm kiếm, chưa từng thấy Đại tướng quân kiên nghị cũng sẽ rơi lệ.
【Ngươi nghĩ chết liền chết vậy sao?! Lưu Bá Hề, ngươi tỉnh lại cho ta, Vị Ương còn chưa tìm được, nói không chừng hắn còn sống, ngươi nếu tính toán đi tìm chết, vừa lúc sau này tìm được Dạ Vị Ương hắn liền là của ta!】
Một người từ trên bờ nhảy xuống nước, cư nhiên là Tịch Thiên Thương.
Tịch Thiên Thương một phen nói tựa hồ làm cho Lưu Bá Hề đang lâm vào tuyệt vọng bừng tỉnh lại, khẽ cắn chặt răng, Lưu Bá Hề tuy không nói gì nhưng vẫn là dưới sự trợ giúp của Tịch Thiên Thương bơi về phía bờ.
Một màn này khiến Dạ Vị Ương thoáng nhẹ nhàng thở ra, nếu như đây là mộng, vì sao lại chân thật như vậy?
“Tiểu hồ ly đang gặp ác mộng sao? Nỉ non không ngừng, thật sự hữu việt.” Thanh âm rõ ràng bên tai làm Dạ Vị Ương đang ngủ mạnh mẽ tỉnh dậy.
Hắn mở mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình bị người ôm vào ngực, nhuyễn ngọc ôn hương, chính là trong ngực Bắc Phương Nguyệt, thân mình vừa lúc chạm vào địa phương mềm mại của nữ tử.
Ý thức được vừa rồi mình làm sao ngủ, Dạ Vị Ương lập tức mặt có chút đỏ giãy dụa muốn thoát ra, Bắc Phương Nguyệt ôm càng thêm chặt, oanh oanh cười nói: “Tiểu hồ ly ngoan ngoan, ta mang ngươi đi gặp hoàng huynh!”
Hoàng huynh?
Cái gì hoàng huynh?
Dạ Vị Ương an phận, hắn nhìn về phía trước, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.
Đội ngũ thanh thế cực lớn giống như một con trường long cự đại nhìn không thấy đầu cũng không thấy đuôi, binh lính khôi giáp hắc sắc mang theo khí thế sát nhân tựa như bức tượng yên lặng bất động, một người lại một người, này rõ ràng là một nhánh quân đội.
Cờ xí liệt liệt giữa gió Bắc bay phấp phới Dạ Vị Ương không biết, chí ít, nhánh quân đội này khẳng định không thuộc về Thiên quốc.
Bắc Phương Nguyệt ôm Dạ Vị Ương tiến đến xe ngựa hắc sắc thật lớn, xe ngựa kia nhìn bên ngoài ước chừng như một ốc tử lớn, màu đen trầm ổn lộ ra một cỗ ẩn ẩn sát khí, dưới xe ngựa là một bánh xe cự đại vững vàng chống đỡ.
Mà tiền phương, có hơn hai mươi người mạnh mẽ đang kéo xe ngựa hắc sắc.
Cửa sổ xe ngựa đột nhiên mở ra, một thứ gì đó máu chảy đầm đìa từ bên trong ném ra ngoài nện trên mặt đất, khi nhìn rõ đống huyết nhục mơ hồ kia lông Dạ Vị Ương đều nhanh dựng đứng lên.
Đó rõ ràng là một con hồ ly chết!