Thời điểm Thường Thiếu Điển nghe Dạ Vị Ương nhắc tới sự tình lúc ngâm ôn tuyền gặp một nam nhân xa lạ thiếu chút nữa bị hù chết, hắn thật không rõ vì cái gì Dạ Vị Ương vẫn một bộ dáng đạm nhiên dửng dưng như vậy, vạn nhất nếu gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?
“Ta xem cách ăn mặc của hắn giống như thổ hào kim (người có tiền), không giống kẻ mưu tài.” Dạ Vị Ương trả lời trước sau như một làm cho Thường Thiếu Điển có chút nghe không hiểu cùng bất đắc dĩ, cái gì gọi là thổ hào kim?
Quên đi quên đi, chuyện này cũng không cần nghiên cứu sâu, vấn đề là cho dù đối phương không giống kẻ mưu tài, nhưng trên thế giới này cũng còn một loại người kêu hái hoa tặc a.
“Hahaha, Thường thái y ngươi cũng quá kinh ngạc đi, trên đời làm gì có nhiều người đồng tính như vậy, hơn nữa còn cố tình gặp gỡ ta, xác suất nếu lớn như vậy, thì tiếp qua mấy trăm năm nữa thế giới này không còn loài người.” Dạ Vị Ương đối với lo lắng của Thường Thiếu Điển cười giễu cợt, vả lại người nọ nếu thật sự đối với hắn có ý tứ gì thì đã sớm hành động, làm sao ngay cả danh tự cũng không lưu liền rời đi.
Nghe tiếng cười khí phách của Dạ Vị Ương, Thường Thiếu Điển thầm nói, Dạ đại nhân ngươi có thể soi gương xem chính mình trưởng thành là cái dạng gì a?
Cho dù đối phương không phải đến mưu tài cướp sắc, về sau thời điểm một mình gặp người xa lạ cũng phải ngàn vạn lần cảnh giác, cảm thấy không thích hợp thì nhanh hô lên, Thường Thiếu Điển không dám tưởng tượng nếu Dạ Vị Ương xảy ra chuyện gì bất trắc, đám người bọn họ không biết phải ăn nói với Đại tướng quân ở kinh thành như thế nào, ăn nói với Hoàng thượng như thế nào.
Dưới điều kiện tiên quyết Dạ Vị Ương năm lần bảy lượt cam đoan lần sau sẽ gọi người, Thường Thiếu Điển mới ngưng lải nhải niệm niệm.
Ôn tuyền đúng là thứ tốt, sau khi ngâm một ngày cảm giác vừa ngủ vô cùng thư sướng, mệt mỏi mấy ngày nay gần như tan biến, Dạ Vị Ương dẫn đầu mọi người trở về Mân thành, hồi âm của hoàng đế bên kia kinh thành cũng đã tới, đồng thời còn có một người.
Cùng với thư tín của hoàng thượng đến Mân thành là người tên Trần Phương Tú, Đại học sĩ trong cung, phụ trách hiệp trợ Dạ Vị Ương điều tra sự tình Huyện lệnh Mân thành tham ô, Dạ Vị Ương chỉ xem qua một chút chương trình pháp chế, chính hắn trước kia đối với chuyện xử án cũng không có kinh nghiệm, có thêm trợ thủ đắc lực đương nhiên tốt, vấn đề là đối phương rõ ràng có thành kiến với hắn, không hề cùng hắn đi chung một chỗ.
Thời điểm ngày đầu tiên, Dạ Vị Ương muốn cùng vị đại nhân này thảo luận một chút sự tình Mân thành, đối phương lại tới nói một câu, “Việc này giao cho ti chức là tốt rồi”, một bên phòng hắn giống như phòng cướp, khiến cho Dạ Vị Ương mạc danh kỳ diệu.
“Ta đây bộ dạng đâu có xấu, như thế nào vị Trần đại nhân kia mỗi lần thấy ta liền chạy thật xa giống như thấy quỷ.” Hôm nay sau khi vẽ xong bản đồ Dạ Vị Ương ngồi một mình trong phòng soi gương, còn chưa nói, hắn trong gương suất không chịu được, xoay ba trăm sáu mươi độ vẫn chân chân thực thực là mỹ nam tử.
“Nói ngươi ngốc ngươi lại không thừa nhận.”
Đột nhiên phía sau vang lên thanh âm một người thiếu nữa hù chết Dạ Vị Ương, hắn quay đầu lại nhìn, tầm mắt nhất thời bị một mảnh hỏa hồng chiếm cứ, Dạ Vị Ương đối với người mới tới cười nói: “Tiểu hỏa kê (gà tây nhỏ), ngươi trốn nhà đi đã trở về?”
Hai tay ôm kiếm tựa vào bên cạnh cái bàn, Chước Hoa hừ lạnh một tiếng, không để ý đến biệt danh Dạ Vị Ương đặt cho hắn, mỉa mai nói: “Một cái đại tham quan tiếng tăm lừng lẫy mà đi điều tra tham quan khác, ngươi cảm thấy Trần Phương Tú kia sẽ tin tưởng ngươi sao?”
Vấn đề này Dạ Vị Ương thật đúng đã quên mất, chính hắn chẳng những là tham quan, hơn nữa còn là một mạo tử (nón) tham quan thật to gắn trên đầu hắn. Dạ Vị Ương quyết định tạm thời không đi tự hỏi vấn đề khó lòng giải quyết này nữa, dù sao hiện tại đã có người phụ trách tra án, hắn liền an tâm làm tốt công việc của mình là được rồi.
“Ngươi đối với ta hình như cũng có thành kiến, có ý kiến gì đừng sợ, chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.” Dạ Vị Ương cảm thấy hắn cần phải cùng tiểu hỏa kê tán gẫu một chút.
“Ngươi muốn biết?” Thanh âm chợt biến đổi, Chước Hoa tiến lên hai bước cơ hồ dán lên Dạ Vị Ương, hơi thở nóng rực phun lên mặt nam tử đối diện, bộ dạng người nọ lại không chút chấn kinh, ngược lại vẻ mặt thú vị nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ý cười.
Chước Hoa mâu quang đông cứng: “Trưởng thành gương mặt như vậy, không sợ ta làm cái gì?”
“Ta không tin ngươi có thể hôn xuống.” Thân hình Dạ Vị Ương đột nhiên duỗi về phía trước, còn cách Chước Hoa hai đầu ngón tay thì người nọ mãnh liệt lui trở lại chỗ cũ, Dạ Vị Ương lập tức nở nụ cười, hắn xem Chước Hoa đối với hắn không có nửa điểm ý tứ, người này rõ ràng muốn đùa bỡn hắn mà thôi.
Dạ Vị Ương nhìn Chước Hoa chọn chọn lông mi: “Ngươi lớn lên đẹp như thế, để ta hôn một cái ta cũng không chịu thiệt.”
“Hừ!” Chước Hoa ôm kiếm ly khai phòng, chẳng qua hiện tại hắn không bỏ nhà đi nữa, nhìn bộ dáng kinh ngạc của Chước Hoa, Dạ Vị Ương nhịn không được cười phá lên, Chước Hoa này cũng thực ngây thơ a.
Hết chương thứ bốn mươi sáu