“Có một câu gọi là “Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền”, muốn đối phó bè đảng Chu Quế, trái lại không khó.” Ngươi đã lấy “Thanh liêm đạo đức” làm chỗ đứng, vậy đem khối đá kê chân này đập vỡ, người cũng sẽ tự động rơi xuống.
Dạ Vị Ương cùng Từ Thương Hải đàm luận, người nọ tuy rằng lúc bắt đầu có chút đạm mạc, nhưng về sau càng nói càng nhiều, nhất là phương diện tính kế như thế nào chỉnh bè đảng Chu Quế, liên tiếp từng chiêu phi thường ngoan độc âm hiểm, nghe xong Dạ Vị Ương vô cùng kính nể cùng sợ hãi, âm thầm cảm thấy may mắn vì người này và hắn đều là người bên cạnh hoàng đế.
Đã vậy Tịch Thiên Thương còn tìm hắn làm cái gì, trực tiếp để Từ Thương Hải đi làm chẳng phải tốt hơn sao.
Thời điểm đang tán gẫu vui vẻ, Dạ Vị Ương thấy Từ Thương Hải vẻ mặt đột nhiên biến đối nhìn ra ngoài cửa, hắn cũng nhìn theo, tiết trời cuối thu khung cảnh có điểm thê lương, chợt một mảnh diêm dúa hồng đỏ đập vào mi mắt, toàn bộ tầm nhìn xơ xác tiêu điều đều bị lấp đầy bởi màu hồng diễm thê mỹ rực rỡ.
Dạ Vị Ương âm thầm kinh hãi, hảo cho một yêu nam! Nếu như hắn không ở thế kỷ hai mươi mốt luyện thành đôi hỏa nhãn kim tinh “Nữ nhân nam tính hóa, nam nhân nữ tính hóa”, lúc đầu nhìn thấy phỏng chừng sẽ đem nam nhân có khuôn mặt xinh đẹp khí chất âm nhu một thân hồng bào này, xem thành nữ tử.
“Ha hả, ta không quẫy nhiễu các ngươi nói chuyện đi?” Hoàn hảo, tuy rằng ngoại hình có chút đẹp quá phận, nhưng thanh âm chân chân thật thật là một nam nhân, thanh liệt sắc sảo giống như hàn đao ngâm trong băng hồ dưới ánh trăng.
Ý vị thâm trường liếc nhìn hồng bao nam tử một cái, Từ Thương Hải nhợt nhạt cười, bình thản nói: “Dạ đại nhân, đây là ái đồ của ta Chước Hoa, các ngươi trước kia cũng gặp nhau vài lần, chỉ là hiện tại ngươi đã không còn nhớ rõ hắn, đồ đệ của ta tuy rằng tính tình có chút kỳ quái nhưng thân thủ rất tốt, không ngại để hắn tạm thời ở lại bên cạnh bảo vệ đại nhân ngươi chu toàn, nếu có chuyện cần nói với ta, bảo hắn chuyển lời là được.”
Dạ Vị Ương nhìn về phía Chước Hoa, người nọ cũng đang dùng loại ánh mắt nghiền ngẫm nhưng lạnh lùng đánh giá hắn.
…
…
Nếu muốn đối phó Chu Quế cũng không khó, hắn ở trong thư phòng tìm được bản ghi chép về thương nhân cự phú đủ loại bí mật không thể cho ai biết, như vậy ắt hẳn sẽ có bản ghi chép về mặt bất nhã của đám quan viên, Dạ Vị Ương lục lọi một phen quả nhiên tìm thấy cuốn sổ nhỏ được giấu trong bình hoa bên góc thư phòng.
Sau khi xem kĩ, kỳ thật Chu Quế không có phạm sai lầm lớn gì, chính là thỉnh thoảng cùng một nữ tử thanh lâu bí mật hẹn hò, đối đãi với gia đình đệ tử khá tốt, tựa hồ cũng thu được ít ân huệ nhỏ, nhưng bề ngoài khoa trương mình là chính nhân quân tử, nhân nghĩa chi sư, da mặt không khỏi có chút dày, mà lấy đạo đức khống chế nói xấu sau lưng người khác lại càng thêm đáng giận.
Dự đoán hoàng đế chẳng qua chỉ muốn dùng Chu Quế chèn ép ngạo khí của đám tiền triều nguyên lão kiêu căng kia, đối với sinh hoạt đời tư cùng đạo đức cá nhân cũng không có hứng thú gì, Dạ Vị Ương quyết định trước bắt tay vào thu thập chứng cứ Chu Quế cùng nữ tử thanh lâu vụng trộm.
“Nữ tử thanh lâu kia tên Hải Đường, quả thật có cùng Chu Quế ở bên ngoài gặp mặt.” Dạ Vị Ương ngồi trên luân y, Lý công công giúp hắn đẩy luân y đi phía sau Tịch Thiên Thương, một hàng ba người chậm rãi đi dạo trong hoa viên.
�
Thời điểm cuối thu, khí trời càng lúc càng lạnh, trên không trung cũng nhàn nhạt những chòm mây xanh xám mỏng manh đạm màu, làm lòng người giống như bị phủ bụi, mơ hồ nhìn không thấu.
Dạ Vị Ương kéo tấm thảm ở đầu gối, bởi vì hai chân không thể hoạt động khí huyết dễ dàng bị tắt nghẽn nhiễm lạnh, việc giữ ấm trở nên thập phần trọng yếu, loại thời tiết râm mát này nếu không phải hoàng đế muốn ra hoa viên tản bộ, hắn khẳng định lựa chọn ở trong phòng đợi sưởi ấm.
“Vướng bận thanh danh, Chu Quế không thể đi thanh lâu cũng không thể để Hải Đường đến nhà hắn, Hải Đường kia ở thành Tây cách hơn mười ngày ngồi kiệu, vi thần qua theo dõi biết được nơi đó là một trạch viện hẻo lánh cũng là địa phương Chu Quế cùng Hải Đường lén lút gặp mặt.”
“Ha hả, mười năm trước Chu Quế đã mất thê tử, từ đó về sau chưa từng thú thê, trẫm còn tưởng rằng hắn là một kẻ si tình, xem ra bất quá chỉ là phàm phu tục tử mà thôi, chẳng qua vụng trộm tìm nữ tử thanh lâu thượng còn làm ra bộ dáng trường tình tư niệm vong thê, không khỏi khiến người ta khinh thường.” Hai tay chắp sau lưng, Tịch Thiên Thương cười lạnh miệt thị hai tiếng.
Dạ Vị Ương nói tiếp: “Hoàng thượng, thần sai người điều tra quy chúc của trạch viện kia, xác thực là thuộc quyền sở hữu của Chu Quế, trừ lần đó ra ta còn nghe được thanh lâu ở đó nói, trên người Hải Đường có không ít trang sức quý giá, một số châu báu trang sức trong đó có lẽ là Chu Quế cấp cho, Chu Quế tuy rằng là Đại học sĩ địa vị cao quý, nhưng lấy bổng lộc của hắn khó có thể mua được nhiều đồ trang sức như vậy, hơn nữa bên ngoài hắn vẫn tự cho mình thanh liêm, cho nên thần nghĩ Chu Quế có hành vi lén lút nhận hối lộ.
Hết chương thứ hai mươi lăm