Không chỉ riêng của cải của thương nhân, mà còn thân phận, chuyện thú gả từng thành viên trong danh sách, thậm chí có vài nhược điểm đều ghi lại trong đây, có thể đoán được trước kia “Dạ Vị Ương” đã tìm đến những thương nhân đó gây không ít phiền toái.
Lấy nhược điểm mà biết cách lợi dụng thì là một bả đao tốt, không biết cách lợi dụng thì sẽ biến thành con dao hai lưỡi, sớm muộn gì cũng thương tổn đến mình.
Mấy ngày nay Dạ Vị Ương cũng từng suy nghĩ, hơn một tháng trước là ai muốn mạng của “Dạ Vị Ương”, có thể là thương nhân cự phú này, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì một người bình thường có tiền vô quyền không có lá gan sao dám xuống tay mệnh quan triều đình, đại tâm phúc bên cạnh hoàng đế, nếu không nhất định là đồng liêu trên quan trường, nếu không thì… Chính là hoàng đế.
Nhưng giết “Dạ Vị Thương” đối với hoàng đế có cái gì tốt?
Thôi, mặc kệ trước kia hoàng đế có thật muốn bức tử “Dạ Vị Thương” hay không, ít nhất hiện tại Tịch Thiên Thương không có ý tứ muốn mạng của hắn, để cho Lưu Bá Hề đến thăm hắn lại đưa hắn tiến cung, chính là ám chỉ cho những kẻ muốn lấy mạng hắn, cũng nói cho bản thân hắn biết bây giờ hoàng thượng còn chưa muốn Dạ Vị Ương gặp chuyện không may.
Tổng quản Lý Vịnh nói không sai, hắn hiện tại là chỗ dựa cho trên dưới mấy trăm người trong phủ, mà chỗ dựa của hắn lại là hoàng thượng.
Tuy rằng trong cung có thắp đèn, nhưng trừ bỏ dọc đường còn tỏa ra chút ánh sáng thì toàn bộ cung điện đều âm u, so với đèn đuốc sáng trưng ở thế kỷ hai mươi mốt vẫn là kém một chút. Hoàng cung to như thế lại một mảnh yên tĩnh, chỉ còn âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra từ cỗ kiệu, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng ca tịch liêu nữ tử từ phương nào bay tới, đại khái là phi tần đáng thương bị lãng quên ở góc nào đó hoặc là cung nữ đi.
Dạ Vị Thương không khỏi kéo quần áo, thời tiết gần cuối thu càng lúc càng lạnh, trong nháy mắt hắn đã đi đến thế giới xa lạ này được vài ngày, thân phận đặt trên người hắn tuy rằng cho hắn sống lại nhưng cũng mang đến áp lực, mà phần áp lực đó khiến hắn không thể không nhanh chóng thích ứng với mọi thứ.
Nhưng giờ phút này, đêm dài không một tiếng người đi giữa hoàng cung tường cao trống vắng, Dạ Vị Ương đột nhiên có vài phần tưởng niệm cuộc sống kiếp trước, hắn cùng đám bạn nữ vẫn thường hay tưởng tượng có thể xuyên về thời cổ đại, nhưng nếu thật sự đến đây đoán chừng đám nữ nhân kia phải khóc thét đòi trở về xã hội hiện đại trời nóng có thể mặc váy ngắn, ca hát khiêu vũ, xem phim điện ảnh đi khắp nơi du lịch cùng điên cuồng mua sắm.
Dạ Vị Ương nhắm mắt thầm hít sâu một hơi, may mắn, đoạn thời gian kiếp trước những ngày hắn sắp mất đi hơi thở thật sự chẳng hề dễ chịu gì, cho nên đối với kiếp trước hắn cũng không còn quá nhiều lưu luyến.
Cỗ kiệu dừng lại, Dạ Vị Ương ngẩng đầu nhìn về phía cửa đại điện, chỉ thấy phía trên viết ba chữ sáng loáng khí thế tràn đầy – Cam Tuyền Cung.
“Yêu, đây không phải Dạ đại nhân sao! Như thế nào đã trễ thế này còn chạy đến đây?” Bạch diện (mặt trắng) nam tử từ bên trong chạy ra giọng nói như gian thần, đôi mắt phiêu lượng, không đợi Dạ Vị Ương mở miệng người này liền cong thắt lưng, “Hoàng thượng còn chưa ngủ, ta sẽ giúp ngài đi thông báo một tiếng.”
“Cảm tạ công công.” Nói vậy hẳn đây là thái giám bên người hoàng đế.
Chưa đến một khắc thái giám kia đã đi ra, sai người nâng Dạ Vị Ương cùng luân y vào Cam Tuyền cung, đi vào không được bao lâu Dạ Vị Ương đã thấy cách đó không xa hoàng đế ngồi ở thư án vùi đầu viết cái gì đó, dưới ánh nến lay động Tịch Thiên Thương nhíu mày, nghe tiếng công công kia nói: “Dạ đại nhân tới.” thì lông mày khẽ giãn ra, mang theo một tia tò mò ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trên luân y.
“Đã trễ thế này, ái khanh tìm trẫm có chuyện gì?” Vừa nói, vừa hướng Dạ Vị Ương vẫy tay. Bạn đang �
Ngươi đây là gọi hồn hay gọi tiểu cẩu a? Dạ Vị Ương di chuyển luân y chậm rãi đi qua, ở khoảng cách thích hợp thì dừng lại, thấp đầu: “Vi thần tham kiến hoàng thượng.”
“Ân.” Hoàng đế đáp lời, đối với bạch diện nam tử bên cạnh ra lệnh: “Tiểu Lý Tử, đem cho Dạ đại nhân một chén thang đường phèn ngân nhĩ.”
“Cảm tạ hoàng thượng.” Dạ Vị Ương ngẩng đầu thấy Lý công công đã ly khai phòng, chẳng lẽ cố ý đem người đuổi đi? Thời điểm còn đang suy nghĩ thì hoàng đế mở miệng: “Nói đi, chuyện gì, trễ như vậy còn tiến cung chắc không phải muốn làm ấm giường cho trẫm chứ?”
Hết chương thứ mười sáu