Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 87: Cái tên khó chịu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài khách sạn Skandinaviske đỗ một hàng xe.

Nếu như những phóng viên hai vùng Du Dung nghe ngóng được đội xe này đang dừng ở đây, hẳn hôm nay Tuyết Sơn Tây Lĩnh còn náo nhiệt hơn nhiều. Bởi vì phóng viên lâu năm khữu giác nhạy bén sẽ ngửi ra được đằng sau có tin tức rất giá trị.

Có điều hôm nay ở đây vẫn náo nhiệt không thua gì một buổi tụ hội thương nghiệp, ở trong đội xe này có một số ngôi sao mới của thương giới, có ngôi sao bóng đá giải hạng A toàn quốc, có minh tinh giới giải trí nổi tiếng ở khu vực tây nam.

Toàn là nhân vật biết "chơi", huống hồ hôm nay còn là sinh nhật của Dịch Lực Hoan, nên không khí cực cao, tới nơi từ chiều không đi trượt tuyết ngắm cảnh, còn chưa đợi tới tối đã chiếm cứ lấy quán bar lớn nhất của khách sạn, uống rượu tưng bừng, có điều đám người này tới nơi cả giám đốc bên trên bị kinh động, không dám sơ xuất, còn tổ chức đội phụ vụ kinh nghiệm chuyên môn tới tiếp đãi.

Trong đó có một số người trông thật thà, có chàng trai mười chín hai mươi ngây thơ nhìn quanh, thấy các cô gái xinh đẹp uốn éo thân hình quyến rũ theo nhạc mà mất tự nhiên. Có người vỗ vai hắn:

- Lần đầu tiên tham gia hả, thả lỏng một chút, sau này còn nhiều chuyện vui hơn...hôm nay là sinh nhật Dịch thiếu gia, lát nữa uống với anh ấy vài chén, sau này mọi người là huynh đệ, tới hai vùng Dung Du có người chiếu cố.

Dịch Lực Hoan không cần phải nói cũng biết là trung tâm của đám người này, nhìn hiện trường chỉ biết cười khổ, đám người này nói là đi chơi, thực tế chỉ là chuyển chỗ uống rượu mà thôi.

- Dịch thiếu gia, nghe nói trước đó không lâu xe anh bị người ta xô hỏng, đám khốn nào dám bố láo thế, Nam Sơn là địa bàn của anh mà cũng dám giương oai à, tôi thấy đám đó muốn sinh sự? Có cần huynh đệ giúp không?

Dương Văn Ba lèn nhè nói:

Dịch Lực Hoan nhếch mép cười:

- Một nhóm sinh viên Đh Bưu điện thôi, lái xe máy đâm vào, xe bị xước xát một chút, sau chuyến này về đem tân trang, lấy xe khác trong nhà dùng tạm.

- Mẹ, một cái xe máy nát mà dám xô Lamborghini. Tôi nghe nói anh bị xô xe, còn tưởng là chuyện gì ầm ĩ, kết quả lại là một cái xe mày à, nực cười.

Chuyện này lan truyền trong giới thành trò cười, vốn nghe nói Dịch Lực Hoan xô xe, khiến người ta chấn động, nghĩ có chuyện lớn, ai ngờ là bị xe máy xô vào, thấy hoang đường, buồn cười.

Một nam tử toàn thân armani, tay kẹp xì gà tay cầm ly rượu nói:

- Chuyện nực cười, Chu Bân, Dương Văn Ba, mấy đứa còn ở đại học bưu điện không vậy, không đánh tiếng với mấy địa đầu xà? Để Dịch thiếu gia đi tranh cãi mấy đứa khố rách áo ôm à, không hiểu chuyện.

- Mẹ nó, thì ra sinh viên trường thằng em này à?

Dương Văn Ba vỗ ngực bồm bộp:

- Dịch thiếu gia yên tâm, nếu lần sau anh còn thấy chúng nó trong trường, thằng em này không dám vác mặt đi gặp anh nữa.

Quách Tiểu Phu nghe nãy giờ không nhịn nổi nữa:

- Đủ rồi, các anh thấy chưa đủ à, còn chẳng phải vì Dịch thiếu gia của các anh tính khí không tốt, đi ra không biết người ta ngã xe thương tích ra sao đã ra tay đánh người ta rồi. Bớt hơi chút là đánh nhau đi, đám nam nhân các anh dư adrenalin sao không đi đua xe ấy.

- Đó là do đám mù mắt đó tự mò tới, bọn này không chủ động gây sự, gặp chuyệt tuyệt đối không sợ.

Đám bè đảng Dịch Lực Hoan hùa nhau mỗi người một câu.

- Thôi đi, tự nhiên biến có lý thành vô lý, chẳng qua là chuyện nhỏ thôi, bắt hắn đền tiền là được, cần đánh nhau vậy không? Hơn nữa cầu thủ cũng đánh người, không chú ý ảnh hưởng à? Hôm đó tôi mà không can ngăn, người ta có làm sao mấy đứa cầu thủ các anh treo giò luôn cả đấy

Quách Tiểu Phu nhíu mày:

- Gặp chuyện dùng cái đầu giải quyết, đừng ỷ thân phận mình mà gây chuyện bừa bãi, các anh cho rằng không ai làm gì được mình, không chuyện gì không giải quyết được đúng không? Quá thuận lợi nên làm việc toàn bằng tiêu chuẩn của mình, người ta chỉ không may đụng chạm một chút là chuẩn bị dồn người ta vào chỗ chết, có biết khiến người khác phản lắm không?

…………………

- Thật là đẹp!

Lâm Lạc Nhiên nhảy xuống xe không kìm được tiếng hô, con mắt lớn phản chiếu tuyết trắng, trời xanh bao la, ở nơi này con người trở nên hết sức nhỏ bé.

Khách sạn Skandinaviske ở trên Tuyết Sơn trông như một tiểu trấn ở Châu Âu, biệt thự hoàn toàn lắp bằng gỗ, nóc nhà chóp nhọn phong cách Bắc Âu nhấp nhô, Tô Xán vừa xuống xe chỉ thấy không khí lạnh buốt ập vào mặt, cực kỳ thoải mái, không kìm được rùng mình một cái, đầu óc vốn hơi lờ đờ vì ngồi trong xe lâu chớp mắt tỉnh táo hơn nhiều, có cảm như bước vào trường Hogwarts vậy, đương nhiên lúc này chưa có phim Harry Potter.

Trên nóc mỗi biệt thự đều có lớp tuyết dầy như thảm, khó tin được Dung Thành cách đó chỉ trăm kilomet thôi lại đang cuối mùa hè nóng nực. Đêm hôm qua bọn họ còn dùng bia giải nhiệt, lúc này chỉ mong có đống lửa để sưởi ấm.

- A, lạnh!

Tô Xán giật mình quát to một tiếng, không biết hai cô gái từ lúc nào đã len ra sau lưng y, mỗi người một nắm tuyết vào cổ áo y, còn chưa kịp quay lại đã bị hai cô gái hợp sức đẩy ngã ụp xuống tuyết, sau đó cười khanh khách chạy mất.

Tiếng cười hai cô gái phá vỡ không gian yên tĩnh, mang tới chút sắc xuân cho khung cảnh nhìn thấy lạnh người.

Ngô Thì Nhuế cuộc sống cơ bản chỉ có trên máy bay và trong phòng khách sạn, Lâm Lạc Nhiên tuy nói cuộc sống phong phú nhưng cơ bản là quanh mấy thành phố lớn, đâu cũng là nhà cao tầng vun vút, tới nơi khung cảnh gần như còn hoang sơ thế này, khỏi nói tính “điên” liền phát tác ngay lập tức.

Có điều chỉ Tô Xán được hưởng thụ đãi ngộ này, người khác hâm mộ không thôi, Quách Tiểu Chung càng nhìn y với ánh mắt ai oán, vừa rồi hắn bị Ngô Thì Nhuế đuổi sang xe jeep giành chỗ cho Lâm Lạc Nhiên.

Nguyên nhân đơn giản Tô Xán “tình cờ” để lộ chuyện hôm đó bọn họ tính đi tắm suối nước nóng, Quách Tiểu Chung lại hỏi ngay tới Đường Vũ có đi không, thế là cơ bản Ngô Thì Nhuế lơ hắn đi.

Tô Xán thấy thái độ Ngô Thì Nhuế như vậy còn tốt chán, nếu coi như không có chuyện gì Quách Tiểu Chung cơ bản không có hi vọng gì hết, nhưng y không nói ra.

Mọi người xuống xe đều mặc áo khoác dầy, sau đó tới đại sảnh khách sạn, vì đoán người bọn họ khá đông, Tô Xán bao trọn luôn một biệt thự cỡ trung.

Khu quần thử biệt thự này gồm mười biệt thự nhiều kích cỡ, có biệt thự nhỏ giành cho gia đình 3 -4 người, chỉ có hai tầng, cũng có biệt thự đồ sộ cho 20 - 30 người ở, còn phổ biến nhất là tiêu chuẩn 5 - 8 phòng, giá cả thì tất nhiên thuộc loại khiến nhiều người nghe tới đã chùn bước đi kiếm khách sạn khác.

Mặc dù khách sạn luôn kín chỗ, gần như không thể không đặt trước mà có phòng được, nhưng hôm nay đặc biệt náo nhiệt, nghe đồn có một công tử con nhà doanh nghiệp lớn tổ chức sinh nhật. Cô gái ở quầy tiếp tân làm thủ tục nhập phòng cho đoàn người Tô Xán, sau đó dẫn bọn họ tới biệt thự còn thảo luận với nhau vừa rồi gặp một minh tinh, không biết có nên đánh liều xin chữ ký không? Cô khác thì khen một anh cầu thủ đẹp trai.

- Cầu thủ, là đội nào thế?

Lưu Duệ rất hâm mộ đá bóng, tức thì hỏi hai cô gái tiếp tân:

Một cô gái đáp:

- Là cầu thủ của clb bóng đá Trọng Phàm, hôm nay sinh nhật thiếu gia tập đoàn Trọng Phàm, giám đốc chúng tôi còn làm một tấm biểu ngữ lớn chào mừng.

Mặt Lưu Duệ cứng đờ.

Đúng là oan gia hẹp lộ!? Vốn tới nơi này toàn thân thư thải, không gian bao la, sơn thanh thủy tú, lại còn có đại mỹ nữ Lâm Lạc Nhiên bên cạnh, phục vụ đồng phục váy ngắn tắn lụa, thực sự dưỡng nhãn tới mức làm người ta muốn phạm tội.

Nhưng ở nơi tuyệt vời này lại xuất hiện cái tên khó chịu, Dịch Lực Hoan.

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên