Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 76: Nghĩa vụ




Đường Vũ vào nhà, Tô Xán tưởng cô sẽ tò mò tới phòng mình trước tiên, không nghĩ nha đầu này thay giày xong lại đi mở tủ lạnh nhìn một lượt, sau đó xem xét bếp, chạn, sau đó gật gù, nụ cười rất bí ẩn.

Tô Xán nheo mắt nhìn Đường Vũ chạy qua chạy lại mở cái này ngó cái kia:

- Em định trổ tài nấu nướng sao? Về nhà học được món gì của mẹ em vậy, trông cái mặt em đắc ý chưa kìa.

Đường Vũ hếch mặt nói:

- Bí mật, bây giờ đi xem phòng anh một chút.

Tô Xán đi trước, tới cửa phòng mình làm động tác mời rất màu mè theo kiểu quý tộc phương Tây, Đường Vũ tới trước cửa phòng lại làm động tác nhăn mặt như ngửi thấy mùi gì khó chịu làm Tô Xán muốn đánh đòn nha đầu này.

Phòng Tô Xán không có gì đặc biệt một cái giường, một máy vi tinh, ngoài ra là hai gia sách sát vách tường với cơ man nào là sách, cả bàn nhỏ ở đầu giường cũng có một chồng sách, cái kẹp sách nhỏ, cho thấy đang đọc dở.

Tô Xán rất nỗ lực, Đường Vũ không lạ gì nữa, tay vuốt một dọc sách đi tới bên cửa sổ, ở đó có một cái kính viễn võng, bí mật nho nhỏ bọn họ.

Đường Vũ vuốt ve cái kính, bên trên không có hạt bụi nào, đưa mắt nhìn thử, tiêu cự đã chỉnh sẵn, là cửa sổ phòng cô, quay đầu lại nhoẻn miệng cười với Tô Xán nãy giờ đứng dựa lưng vào cửa phòng lặng lẽ nhìn mình.

Ngồi xem phim tới gần 11 giờ, Tô Xán thấy bụng đói rồi, Đường Vũ vẫn nhìn không chớp vào màn hình, bọn họ xem Resident Evil 1, đương nhiên là bản lậu, có điều chất lượng vẫn rất đảm bảo.

- Này, không phải em định gọi đồ ăn nhanh tới nhà chứ?

Tô Xán thấy phải nhắc nhở rồi:

- Sắp hết rồi, đợi em xem xong làm cho anh ăn.

Tô Xán hiểu ra được cái gì, nhảy dựng lên:

- Cái gì? Đứng nói em định làm mỳ ăn liên nhé?

- Ừm, là mỳ ăn liền đấy.

Đường Vũ đáp rất tỉnh bơ:

Điên mất thôi, Tô Xán không còn biết phải nói gì, biết vậy mình ra tay sớm cho xong, giờ muộn thế này, ăn mỳ cũng được, cũng đỡ hơn nha đầu này làm món không đảm bảo nào đó, đồng thời lòng thầm nghĩ, ăn xong thế nào cũng phải cho nha đầu này một bài học.

20 phút sau hết phim, Đường Vũ đứng dậy, mặt vẫn cái nụ cười tự tin đáng ghét ấy, lấy ra một cái đồng hồ nhỏ xinh xinh to bằng lòng bàn tay trong ánh mắt ngờ vực của Tô Xán, mang ra bàn ăn trong bếp, sau đó bấm nút tính giờ.

Tô Xán ngồi ở bàn ăn, vừa nhìn Đường Vũ và nhìn đồng hồ, thấy cô mở tủ lạnh, lấy 3 quả cà chua, rửa sạch thái thành từng miếng không dày không mỏng. Phải nói nha đầu này nấu ăn chẳng ra gì, nhưng xử lý nguyên liệu nấu ăn vẫn chấp nhận được.

Cà chua cắt xong cho vào bát, dùng nilong đậy kín, cho vào lò vi sóng, vặn 2.5 phút, sau đó tất bật bếp đun nước, tiếp tục lấy hành khô bóc vỏ, thái mỏng, sau đó cắt gói mỳ, cho vào bát ô tô, lấy ba quả trứng cho gia vị mỳ vào đó rồi đánh đều.

Đánh dở trứng thì lò vi sóng phát tiếng kêu báo hiệu, cà chua trong lò vi sóng được lấy ra, đã chín mềm. Đường Vũ bắt đầu phi hành thơm, cho cà chua, đảo một lúc, đổ nước sôi, cho trứng vào ngấy đều, đây là nấu canh trứng, không có gì lạ, khác mỗi nha đầu này dùng lò vi sóng để làm cà chua chín nhanh và dừ hơn mà thôi.

Nước đun sôi đổ vào mỳ, sau đó đổ nhanh nước đi, cái này Tô Xán hiểu, vì mỳ ăn liền chiên bằng dầu ăn không đảm bảo lắm, cách này có thể loại mùi khét khó chịu của nó.

Tiếp đó là cho mỳ vào canh trứng, cắt thêm ít xúc xích thế là xong.

Đường Vũ bê nồi mỳ ra bàn, tay ấn nút trên đồng hồ:

- Chỉ mất 6 phút 31 giây.

Tô Xán liên tưởng ngay tới bộ mặt của con mèo lần đầu bắt được chuột mang ra khoe, nhìn sợi mỳ vàng trôi nổi trong nồi màu đỏ của cà chua, màu trắng ngà của trứng và mấy lát xúc xích, không nói nhiều, múc một bát ăn thử:

- Quá ngon.

Thực sự là rất ngon, không phải Tô Xán nịnh, quan trọng là canh trứng vừa, chua thanh của cà chua và vị ngọt của trứng phối hợp tốt, còn mỳ vẫn là mỳ mà thôi, nhưng thả đúng lúc, giòn dai nhai rất đã.

Tô Xán cũng ăn mỳ trứng rồi, nhưng là trứng chần, không phải canh trứng thế này, mà thường thì ăn mỳ ăn liền rồi ai còn nghĩ tới tốn công như vậy, mất công như vậy thà làm món khác cho xong.

Nhưng mà nha đầu này cũng thật là, cái gì cũng phải dính tới món trứng mới chịu, dù Tô Xán thích ăn trứng lắm, nhưng nghĩ sau này ngày nào cũng phải ăn đã cảm thấy ớn dần rồi.

- Hừ, xem lần sau anh còn dám chê em không biết nấu ăn nữa thôi.

Đường Vũ cất đồng hồ đi rồi ngồi xuống ăn.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện phim vừa xem, có thể thản nhiên nói chuyện mấy cái xác sống vừa ăn ngon lành, nha đầu này đúng là thần kinh thép, khác xa cô gái bình thường. Đường Vũ khẽ đưa tay vén tóc mái, mặt bên thanh thoát vì động tác đó mà hiện hết ra vẻ đẹp của thiếu nữ, nha đầu này hôm nay ăn mặc như thế, rõ ràng có ý dụ dỗ mình phạm tội.

Ăn xong, Tô Xán cho hết bát đũa vào chậu rửa bát, Đường Vũ còn định đi rửa bát, kết quả kêu "á" một tiếng, bị Tô Xán bế ngang người, đi tới phòng khách ném lên ghế sô pha, tóc đuôi ngựa tản ra, thân thể mềm mại nảy nhẹ như cuộn sóng.

Tô Xán nôn nóng nhào tới, đầu vùi giữa hai bầu ngực Đường Vũ, hít sâu một hơi, hai tay chống ghế, trườn lên, nhắm chính xác môi Đường Vũ, ngấu nghiến đôi môi hồng kiều diễm gợi cảm của cô, một tay áp vào đồi ngực Đường Vũ, tay lướt theo đường cong lung linh trượt xuống dưới tìm chỗ xâm nhập.

Tô Xán muốn cô, cực muốn, ý muốn này vô cùng mãnh liệt.

Không biết có phải bị Tô Xán nhào lên người rất ngứa không, Đường Vũ cười khúc khích, muốn đưa tay nắm lấy bàn tay đang sờ soạng khắp nơi đó, nhưng sức lực toàn thân như bị rút đi, không giữ nổi tay y, đành thu tay lại chống vai y, giọng van vỉ:

- Rèm cửa còn chưa kéo... Đừng ở đây, được không?

Chỗ này là phòng khách nhà Tô Xán, nếu như người nhà Tô Xán đột nhiên trở về nhìn thấy cảnh này, Đường Vũ còn chẳng lao thẳng ra cửa sổ tầng 18 nhảy xuống đất.

Tô Xán kệ, đầu vùi giữa mái tóc đen nhánh của Đường Vũ, tham lam ngửi hương thơm mái tóc cô, lấy chóp mũi nhẹ cọ nhẹ lên cái cổ thiên nga kiêu ngạo, đó là chỗ gần như nam nhân nào cũng muốn chinh phục, đưa lưỡi ra liếm một vòng.

- Đừng ở chỗ này, em xin anh...

Đôi mắt Đường Vũ đã tản mác, nhưng ý chí cô luôn rất mạnh, vẫn cố đẩy vai Tô Xán ra:

Tô Xán mềm lòng, hôn lên cánh môi mềm của Đường Vũ một cái, sau đó đứng dậy đi kéo rèm cửa sổ.

Y vừa mới đi, Đường Vũ ở trên ghế sô pha đã nhanh như thỏ nhảy bật dậy, váy tuy đã nhăn nhúm hết cả, nhưng vì váy liền thân, phần cổ thiết kết kín đáo, chưa có cảnh xuân bại lộ ra ngoài, thấy Tô Xán quay đầu, cười bỏ chạy, người ưu nhã mà linh động.

Tô Xán đuổi theo vào phòng ngủ, Đường Vũ ngồi trên giường, hai tay ôm chân, mặt đỏ lựng, tim đập thình thịch, mặc dù tới đây hôm nay khi biết cha mẹ Tô Xán đều không có nhà, cô đã có giác ngộ đưa dê vào miệng sói rồi, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi làm chuyện đó.

Tô Xán liếm môi, nhìn Đường Vũ sợ hãi căng thẳng như vậy, càng khơi lên dục vọng chiếm đoạt chinh phục của y.

Khi Tô Xán đi tới gần, Đường Vũ đã nhắm tịt cả hai mắt lại, chỉ cảm thấy người bị nhấc bổng lên, sau đó váy bị cuốn dần lên, Tô Xán hôn nhè nhẹ từ bắp chân, qua đầu gối, tới đùi.

Vốn mới đầu Tô Xán chị định trêu Đường Vũ một chút, muốn thấy khuôn mặt xấu hổ của nha đầu này, nhưng gấu váy dần vén lên, lộ hết ra cái cái đùi trắng mịn, cái quần lót sợi tơ tằm, ngửi mùi ngai ngái ở đó, y phấn khích mạnh mẽ.

Đường Vũ mặt đỏ rực như nhuộm ráng chiều, cảm thụ được hơi thở nóng rực Tô Xán phả vào mèm đùi non của mình, đến khi cái lưỡi quái ác thè ra, cô tức thì thấy có dòng điện nho nhỏ tê tê chạy qua chỗ riêng tư, kích thích nơi đó dần dần có chút ướt át, cô muốn kẹp đùi lại, ngăn cản sự tấn công của cái lưỡi kia, nhưng hai chân bủn rủn không có chút sức lực nào.

Quần lót bị kéo xuống, đầu Tô Xán áp hẳn vào chỗ riêng tư đó, đây là chuyện trước kia cô chưa dám nghĩ tới, mặt nóng ran vì xấu hổ, nhưng người run lên vì cơn khoái cảm, làn da trắng mịn ửng lên màu hồng càm dỗ.

- Ưm…

Tên rên rỉ phát ra khỏi miệng, Đường Vũ vội dùng một tay bịt chặt miệng, không cho tiếng kêu lớn hơn từ yết hầu phát ra, tay kia thì từ lúc nào vô thức vò tóc Tô Xán. Tô Xán thở nặng nhọc, kéo tay Đường Vũ xuống, muốn cô thoải mái phát ra tiếng kêu thỏa mãn.

Đây là chuyện mỹ diệu nhất trên đời, là âm thanh tự nhiên đẹp nhất, sao không để nữ nhân của mình tận tình phát ra?

- Tô Xán … đừng đùa em nữa …

Đường Vũ ngày một kêu da diết, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng thúc giục:

Tô Xán trườn dần người lên người lên, quần áo hai người vứt lung tung bốn phía chẳng biết từ lúc nào, hôn dần dần từ bụng nhỏ tới rốn, ngậm lấy núm vú nho nhỏ nhay ngay một hồi, tiếp tục lướt qua qua cổ, lên má, rồi bị Đường Vũ quay đầu đẩy mặt ra, kêu bằng giọng ghê tởm:

- Bẩn.

Tô Xán vừa bực mình vừa buồn cười:

- Em đang chê chính bản thân bẩn đấy biết không.

Bồi thêm một câu:

- Sao lúc nãy em không kêu bẩn đi?

- Anh … anh là cái đồ lưu manh.

Nghĩ chuyện Tô Xán làm vừa nãy, cô xấu hổ tới mức không dám mở mắt ra nhìn y, nhưng dù thế nào cũng nhất quyết không cho Tô Xán hôn mình, thế là Tô Xán lại tiếp tục trườn dần xuống dưới …

Giằng co, mặc cả một hồi, Đường Vũ đạt được khoái cảm tột đỉnh, phát ra tiếng kêu dài, sau đó người như kiệt sức, người nằm đè lên người Tô Xán, miệng phát tiếng thở gấp, trán bao phủ lớm mồ hôi lấm tấm.

Thành phố vẫn hài hòa, ngoài cửa sổ mặt trời phá xuyên mâu mù, chiếu sáng mặt đất, trong phòng là cảnh mỹ diệu ướt át.

Mưa tan mây tạnh, ôm nhau tận hưởng dư âm chưa tan hết, Đường Vũ nghiêng người ôm lấy Tô Xán, cánh tay siết rất chặt, nở nụ cười quyến rũ:

- Nếu tâm tình anh không tốt, tâm tình em cũng không tốt. Cho nên nghĩa vụ của anh là, không được làm tâm tình của em không tốt.

Tô Xán trở người, lần nữa đè lên Đường Vũ:

- Tuân lệnh vợ, vậy anh thực hiện nghĩa vụ một lần nữa nhé?