Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 63: Nước mắt Trình Thông Thông




Nhậm Vĩ Danh theo Phạm Kỳ Dịch đi tới, thấy Trình Thông Thông thì ngớ người, tiếp đó nhìn Trình Thông Thông mặt đỏ au, đứng cần bạn giữ, biết cô hơi say rồi, bình thường Trình Thông Thông ứng xử khéo léo thục nữ, nhưng khi đã say thì mồm miệng ngoa ngoắt vô cùng, lần trước đi ăn cùng đám Tô Xán, Trình Thông Thông cũng say rượu nói mấy câu khó nghe, làm hai người còn chiến tranh lạnh một thời gian.

Hắn và Trình Thông Thông đang ở giai đoạn ái muội, vì cha mẹ hai bên nhiệt tình vun vào cho nên tạm coi là bạn trai bạn gái chưa chính thức.

Phạm Kỳ Dịch nhìn Nhậm Vĩ Danh lại nhìn tình huống, vì xung quanh hỗn loạn, hắn chỉ thấy nhóm Trình Thông Thông, không thấy Tô Xán và Đường Vũ, có điều thầm nghĩ Nhậm Vĩ Danh không muốn thấy chuyện này, đành phải đứng ra hòa giải, nói với Tiền Phong:

- Cô gái này là người quen của Vĩ Danh, nói cho cùng là hai bên hiểu lầm thôi, mọi người bỏ đi.

Thể diện của Phạm Kỳ Dịch không thể không nể, Tiền Phong nhìn Nhậm Vĩ Danh:

- Đó là bạn gái của anh sao?

Nếu là bạn bái của Nhậm Vĩ Danh thì thuận thế bỏ qua cũng được, sau này còn dễ nhìn mặt nhau, thực chất nếu không phải bị đám đông vây lấy, hắn không bị dồn vào tình thế phải cố giữ thể diện như vậy, nhìn cách ăn mặc cô gái kia không phải gia thế bình thường.

Nhậm Vĩ Danh lúc nãy nghe thấy người khác bình phẩm về Trình Thông Thông, cảm giác xung như nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, do dự một lúc buột miệng nói:

- Không, chỉ quen biết thôi.

Trình Thông Thông tuy tửu lượng cô khá cao nhưng trước đó đã uống với nhóm Tô Xán một chập, qua bên kia uống đỡ cho Đồng Đồng một chập nữa, cơ bản đã say rồi, có điều vẫn đủ tỉnh táo nghe đoạn đối đáp vừa rồi giữa Nhậm Vĩ Danh và Tiền Phong, không dám tin, nhìn Nhậm Vĩ Danh thì hắn quay đầu sang bên, lòng lạnh xuống.

Cô cũng biết nhiều người ngoài không thể hiện ra nhưng không ưa gì mình, giống như Nguyễn Tư Âu luôn mỉa mai cô, nhưng Trình Thông Thông kiêu ngạo luôn cho rằng, những người này không cùng thế giới với mình, chẳng sao hết.

Còn những nhân vật phong vân trong trường, như Nhậm Vĩ Danh luôn hiền hòa chiều chuộng cô, như chàng trai chủ trì đài phát thanh trường luôn tươi cười với cô kia, những nha nội luôn xun xoe bên cô kia mới hiểu được mình, mới biết giá trị của mình, là người trong thế giới của mình.

Nhưng hiện giờ những người đó quay mặt sang bên giống Nhậm Vĩ Danh, như không quen biết cô, bên cạnh Nguyễn Tư Âu gọi tên cô với vẻ thương hại, Trình Thông Thông thấy ù đi.

Cắn răng, đứng vững lại, âm thanh cả thế giới quay về, cô nghe thấy có người chửi bới.

- Thế không liên quan gì tới anh, Tiền Phong vừa rồi bị hất trà nóng vào mặt, do cô ta gây ra, không phải nữ nhân của anh thì đứng qua một bên đi.

Một tên bên cạnh Tiền Phong hùng hổ nhảy ra, tên này là Đồ Khoa thuộc loại chuyên đi theo nịnh bợ Tiền Phong, cho rằng Tiền Phong nãy giờ ngại thể diện không làm quá, nên hắn tranh thủ ra mặt lấy lòng:

Lúc này không nhiều người chú ý đằng sau nhốn nháo, có người đang gạt đám đông xông lên.

Đau đớn, bi thương, kiêu ngạo trỗi dậy, Trình Thông Thông hất văng tay Đồng Đồng, Đường Vũ đang giữ mình ra, xô cả Vương Đông Kiện sang một bên, chỉ mặt Đồ Khoa chửi:

- Bà cô đây hất nước vào chúng mày đấy, thì sao? Lũ chó, đáng đời.

Đỗ Khoa nổi điên, bất thình lình xông tới, mọi người không kịp phản ứng hắt vung tay ra:

- Mày nói lần nữa xem.

"Chát!" Một cái, Trình Thông Thông che mặt lảo đảo lùi lại.

- Thằng chó!

Trương Tiểu Kiều thấy Trình Thông Thông bị đánh, không suy nghĩ gì, húc thẳng đầu vào ngực Đồ Khoa, cả hai lăn ra đất.

Từ lúc Trình Thông Thông đẩy người bên cạnh ra, Phạm Kỳ Dịch liền thấy Đường Vũ, hơi giật mình có Đường Vũ phải chăng tên hỗn thế ma vương Tô Xán cũng có mặt, quả nhiên thấy Tô Xán và một tên nữa to như trâu mộng đang hùng hổ chạy tới.

- Đánh chết mẹ chúng nó đi.

Đám Tiền Phong thấy Trương Tiểu Kiều đánh đồng bọn cũng xô ghế xông lên, nhưng Phạm Kỳ Dịch đứng ra quát ngăn hai bên:

- Đủ rồi, muốn bị bắt cả vào phòng kỷ luật mới hài lòng à?

Quay lại quát Tô Xán:

- Cả cậu nữa Tô Xán, đừng kích động.

Nhưng hắn chỉ chú ý tới Tô Xán mà không để ý người khác, Lý Hàn xông tới như trâu điên, đám Tiền Phong ý thức được nguy hiểm từ động tác xô ghê xông lên thành bỏ chạy, nhưng muộn rồi, Lý Hàn mượn đà lao tới tung chân đá bàn, bia, rồi nước canh như sóng thần dâng lên ở đáy biển ập vào bọn chúng.

Xương xẩu ăn thừa, rau, thức ăn, bia, bát đũa bay tứ tung, còn may đám Tiền Phong nhanh nhẹn, thế nên ngoại trừ bị nước canh bắn lên người ra thì tránh được mấy cái cốc thủy tinh.

"Choang!" Một cái cốc rơi xuống vỡ tan bên cạnh một tên, làm hắn chưa hoàn hồn vội nhảy sang né tránh, lại xô vào một tên bạn, thiếu chút nữa ôm nhau ngã lăn ra đất, nhưng riêng thế đã đủ bọn chúng trông nhếch nhác vô cùng rồi.

- Tô Xán! Là Tô Xán đấy.

- Người vừa đá bàn là Lý Kim Cương của phòng 602!

- Kia không phải là Đường Vũ sao? Bọn Tiền Phong chọc nhầm tổ ong rồi.

Đám Tiền Phong vừa định xông tới chợt nghe xung quanh la hét, hoang mang đứng cả lại, Tô Xán, cái tên đó bọn chúng không xa lạ gì, nhất là vòng tròn hoàn khố Nhậm Vĩ Danh đều biết Tô Xán là thằng điên từng đập tan nát xe của Đào Chử Hồng, hơn nữa bản thân thằng điên còn là “tỷ phú trẻ nhất nước”, tất cả điều đó gộp lại hình dung ra một kẻ “không nên trêu vào”.

Tiêu Húc vốn còn ngần ngừ, giờ thấy Lý Hàn đá bàn, chuyện trước đó sợ nhất đã xảy ra, liều luôn, không tranh đấu với cái cứt chó gì, trầm ổn cái cứt chó gì, cùng lắm thì bị trường đuổi học, vào công ty Tô Xán làm việc thôi, cậu ta sẽ an bài chu đáo hết.

Nghĩ thế Tiêu Húc máu lên, lao tới đạp thẳng mặt Đồ Khoa, đám Vương Đông Kiện cũng hùng hổ xông tới, hiển nhiên mang suy nghĩ như Tiêu Húc, sợ cái chó gì, tức thì Đồ Khoa ăn đủ đòn, Trương Tiểu Kiều được cứu về trận địa.

Đám Tiền Phong thấy bên kia đột nhiên như chó dại lên cơn, mặt cắt không ra máu, không dám xông tới cứu người, huống hồ trước mặt còn con trâu điên tay lăm lăm hai chai bia vỡ.

Thấy Tô Xán đi ra, Nhậm Vĩ Danh mặt biến sắc, thực sự là oan gia hẹp lộ, chỗ này có thành viên của FeeC, có Trịnh Dung tên đội trưởng đội bóng chày bị Đường Vũ đá.

Nhìn Tô Xán mặt lạnh tanh, có mấy cô gái ôm ngực làm vẻ mặt si tình:

- Tô Xán ngầu quá đi.

- Đẹp trai hết sức.

Nhìn điệu bộ ngứa mắt này nam sinh đeo kinh chỉ:

- Tỉnh lại đi mấy bà, không thấy Đường Vũ kia à, người ta chẳng bao giờ ngó tới mấy bà đâu.

- Có chuyện hay rồi đây!

Lời của kẻ ưa náo nhiệt thuần túy không quan tâm tới đúng sai.

Tất cả đồ dồn ánh mắt vào Tô Xán, đoán xem y sẽ “xử” đám Tiền Phong thế nào, đúng vậy là “xử”, dù là người không biết lai lịch Tiền Phong ra sao, nhưng chắc chắn không thể so được với một Tô Xán danh tiếng ở đỉnh thịnh, gần đây người ta còn lên cả TV bắt tay trò chuyện với phó bí thư thành ủy cơ mà.

Thế nhưng đám đông thất vọng rồi, Tô Xán lại đi tới bên cạnh Trình Thông Thông, hỏi:

- Thông Thông, có làm sao không?

Trình Thông Thông trước đó còn cố làm ra vẻ kiên cường, Tô Xán hỏi khẽ một câu, bao nhiêu bàng hoàng, thống khổ, hờn tủi trong lòng nãy giờ cố dùng tư thái kiêu ngạo đè nén không còn đè nén được nữa, nước mắt trào ra, nói không thành tiếng, chỉ khẽ lắc đầu.

Cảnh tượng đó không ai không đau lòng, đau đớn cỡ nào mới khiến cô gái kiêu ngạo như thế bật khóc?

Đồng Đồng ôm lấy Trình Thông Thông, mắt cũng đỏ hoe, còn Đường Vũ kể lại đầu đuôi sự việc, mặt Tô Xán mỗi lúc một lạnh mắt nhìn Đồng Đồng hết lời an ủi Trình Thông Thông.

Nguyễn Tư Âu nhìn mặt Tô Xán mà giật mình:

- Tô Xán, để chủ tịch Phạm giải quyết đi.

Sợ mình không khuyên nổi, kéo cả Đường Vũ vào:

- Đường Vũ, mau khuyên Tô Xán, nếu không cậu ấy có thể bị đuổi học đấy, thân phận của cậu ấy mãn cảm, nhà trường vì giữ uy nghiêm, sẽ không nương nhẹ đâu.

Đường Vũ trao đổi ánh mắt với Tô Xán, khẽ gật đầu:

- Cứ làm những gì anh cho là đúng.