Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 37: Mẹ chồng tới …




Ngày hôm đó Tô Xán chất vấn Diệp Huy Thường đã tạo ra chút sóng gió nho nhỏ.

Về sau có thuật lại cuộc nói chuyện với Vương Uy Uy, Tô Xán đoán thế nào Vương Uy Uy gọi điện cho Diệp Huy Thường nói chuyện, kết quả không rõ thế nào thì không rõ, chỉ biết rằng tiếp đó là Lâm Lạc Nhiên biết chuyện, Lâm Trứu Vũ cũng biết chuyện, làm Tô Xán phải thêm hai lần tốn đống nước bọt nữa thuật lại đâu đuôi câu chuyện.

Nhiều người lắm miệng, chuyện không giấu được nữa, thế là không ít người xung quanh vòng tròn Vương Uy Uy, Diệp Huy Thường biết được đại khái rồi, không hiểu sao thành Tô Xán ức hiếp Diệp Huy Thường, nổi lên bão tố quanh nhóm bạn Diệp Huy Thường, tuy Tô Xán không bị tác động trực tiếp, không ai tới lấy mạng y như lời cô gái hôm đó dọa qua điện thoại, nhưng vẫn khá áp lực.

Ba người Vương Uy Uy gọi điện nói họ không trách Tô Xán chuyện này, đúng sai thế nào, bọn họ không phải người trong cuộc, không bình luận, nhưng sẽ cố gắng không để đám người kia làm gì Tô Xán.

Lâm Trứu Vũ còn kể cho Tô Xán một số đánh giá của người trong vòng tròn về y, như:" Y chẳng qua chỉ là may mắn một chút, quen được người bạn thiên tài bên Mỹ, đúng lúc người ta sáng lập Facebook mà thôi, thực ra có gì ghê gớm đâu, chỉ thích làm ra vẻ ghê gớm, thói đời bọn thùng rỗng thường kêu to là thế."

- Còn có người nói thế này “ hình như không đơn giản là cãi nhau, đừng nhìn sự việc ngây thơ như vậy... Tôi nghĩ đại khái là mâu thuẫn tình cảm tay ba.”

Lâm Trứu Vũ cười khoái trá lắm:

- Cậu không được nhìn cái mặt Uy Uy lúc đó … cái gì, thề, sao cậu có thể nghi ngờ tôi là người lan truyền tin đồn này chứ …tôi lấy trinh tiết ra đảm bảo.

- Trinh tiết của cậu không đáng một xu.

Tô Xán muốn đá đít hắn vô cùng:

Một hảo hán có ba người giúp, huống hồ là cô đại tiểu thư xinh đẹp như Diệp Huy Thường, nên Tô Xán thành tâm điểm chỉ trích không lạ gì.

Thế nhưng chuyện này rốt cuộc cũng có mặt tốt của nó, Lâm đại tiểu thư hơn một tháng lạnh nhạt với Tô Xán rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới, chửi mắng đám bạn Diệp Huy Thường um xùm, Tô Xán còn phải an ủi cô nàng:

- Không cần vì chuyện của mình mà giận họ, bọn họ cũng là bạn của bạn mà.

Ai ngờ Lâm Lạc Nhiên lại trả lời thế này:

- Ai bảo là tôi giận vì cậu, mà là giận đám người kia, có mấy anh chàng tôi nhìn rất vừa mắt, rất đẹp trai, vậy mà bây giờ xúm xít quanh Diệp Huy Thường hết rồi. Tức chết đi được, Tô Xán, chúng ta cũng cãi nhau một trận đi, để tôi cũng được đãi ngộ như thế.

Tô Xán như mọi khi đứng nói chuyện với Lâm Lạc Nhiên ở ngoài ban công của phòng 602, nghe câu này tưởng tưởng ra cái mông tròn trịa cong cong khiêu khích của Lâm Lạc Nhiên, hai anh em nhà này giống nhau quá thể, nghiến răng nói:

- Mình thực sự muốn đá bạn một cái.

- Là Lạc Nhiên à?

Lý Hàn bỗng từ trong phòng thò đầu ra, ghé vào điện thoại hét lên:

- Đừng sợ Lâm tiểu muội, nếu Tô Xán dám làm thế, bọn này sẽ ném cậu ta xuống lầu.

Tiêu Húc cũng thò đầu ra góp vui:

- Đúng thế, Tô Xán, cậu quy củ một chút, Lạc Nhiên, bao giờ tới đây đi, bọn này sẽ đãi một bữa ngon lành.

Lâm Lạc Nhiên ở đầu bên kia điện thoại cười khanh khách mãi.

Tô Xán bực mình đạp hai tên kia trở lại phòng:

- Này, Lý Hàn có muốn tôi nói với Trần Giai không, còn Tiêu Húc, không đau lòng vì Lộ Vi nữa à? Một đám ý chí không kiên định, nhìn Tiểu Kiều mà học.

Ai ngờ Trương Tiểu Kiều cũng ghé miệng vào di động của Tô Xán, hét to:

- Thấy Tô Xán nói chưa, Lạc Nhiên, tôi đáng tin nhất cái phòng này đấy.

Lâm Lạc Nhiên cười càng to.

Tô Xán hoàn toàn không còn gì mà nói, Lâm nha đầu tính cách nhiệt tình, chỉ cần vừa mắt ai là thân thiết ngay được, làm cho đám bạn trong phòng Tô Xán tơ tưởng lung tung. Nữ sinh như thế này là truyền kỳ trong thế giới nam sinh, không cần biết có tư cách hay không, ai chẳng muốn YY một chút, muốn thân cận một chút.

Vì thế Lâm Lạc Nhiên mấy lần tới ĐH Thượng Hải tìm Tô Xán, làm nhiều người cho rằng mình có đủ tư cách thì ý đồ tìm đột phá từ Tô Xán, vòng vèo tiếp cận với Lâm Lạc Nhiên. Phòng 602 không chỉ là trung tâm giải trí tổng hợp, còn là thánh địa tán gái.

Lý Bạch có câu thơ "thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành", còn hiện giờ trong mắt Tô Xán, Lâm Lạc Nhiên đã không chỉ "thập bộ sát nhân" mà là phi kiếm lấy thủ cấp ngoài ngàn dặm rồi, ngồi ở ĐH Ngoại ngữ mà làm đám nam sinh ĐH Thượng Hải nghiêng ngả.

…….

Vì sao Lưu Chấn Sinh nhắm vào mình phá rối, chuyện này vẫn chưa có câu trả lời, đây không phải là hành vi thương nghiệp, Tô Xán dứt khoát không tin.

Binh pháp có câu phải biết mình biết người, tức là nắm rõ tình báo, vì thế huy động toàn bộ hệ thống tình báo từ Lâm Quang Đống, hắn giao tiếp nhiều, xuất hiện nhiều trường hợp, hai giới chính thương quen biết nhiều, thông tin nhạy bén.

Nhưng Lâm Quang Đống còn chưa có tin tức phản hồi thì lại nhận được điện thoại của Diệp Huy Thường.

- Chị mua điện thoại mới rồi sao?

Tô Xán không thể phân biệt được những lời Diệp Huy Thường hôm đó nói là thật hay giả, nhưng có thể khẳng định, lần sứt mẻ tình cảm này không thể hàn gắn được nữa, trong lòng ai cũng có khúc mắc. Tô Xán không thể nhìn Diệp Huy Thường bằng con mắt đơn thuần hoàn toàn không phòng bị như trước.

- Một cái điện thoại mà thôi, chẳng đáng bao tiền. Tô Xán, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu, là muốn làm rõ chuyện của chúng ta, tôi thông qua một số người bạn tìm hiểu được ít manh môi, có phải ở Thượng Hải, cậu chọc tới nhân vật nào không?

Giọng Diệp Huy Thường bình thản, mang tính nghi thức hóa, tỏ rõ không phải mình giải thích gì với y, mà chỉ làm rõ sự việc, không muốn mang tiếng xấu.

Tô Xán giật mình, còn chọc vào ai được nữa, ai đủ năng lực liên tiếp nhắm vào mình, đáp án quá rõ ràng.

- Lưu Chấn Sinh từng tuyên bố công khai " người tuổi trẻ luôn có cái nhìn độc đáo và khác biệt, nếu như có người phát hiện tiềm lực nội tại của một số xí nghiệp, tức là biến tướng của thừa nhận, nếu như trước đó đã đốt rất nhiều tiền, chắc không ngại tăng thêm một ít, chơi một vụ đánh cuộc." Tôi chỉ biết bấy nhiêu mà thôi, đừng nghĩ tôi gọi điện cho cậu là có hàm nghĩa gì cả, tôi chỉ muốn nói tôi không có liên quan gì tới Lưu Chấn Sinh hết. Lưu Chấn Sinh bối cảnh rất sâu, cậu tự coi đó mà làm, đó là khuyến cáo cuối cùng của tôi.

Nói xong Diệp Huy Thường cúp điện thoại, không cho Tô Xán cơ hội nói gì hết, muốn truyền cho Tô Xán một tin tức, lần này cô cực kỳ tức giận, có điều mình cũng không phải là cô gái bình thường, rất có phong độ, gọi điện tới cảnh báo Tô Xán, nói điều mình nên nói. Để lại không gian cho Tô Xán đấu tranh tư tưởng, thậm chí cho y hối hận vì điều xảy ra trước đó.

Tô Xán chỉ biết thở dài, có những thứ giải thích không được, cứ đặt qua một bên rồi hẵng nói.

Trải qua chuyện Lưu Chấn Sinh phá rồi và đám Dương Kỳ Đông phá rồi, Tô Xán tạm thời nghỉ lấy hơi bằng việc hoàn toàn quay lại cuộc sống đại học, yên tĩnh chờ đợi thời cơ.

….

4 giờ 30 chiều một ngày giữa tháng 6 nóng bức, hôm nay cả phòng 302 học xong trở về phòng, buổi tối cũng không có tiết, ba cô bạn trắng trợn trước mặt Đường Vũ tính cách làm sao xẻo Tô Xán một bữa.

Đường Vũ chỉ biết lắc đầu cười, định đi thay quần áo thì có điện thoại, là của Tô Xán, Đường Vũ nhấn nút nghe, cười tủm tỉm:

- Đám Thông Thông đang tính lừa anh một bữa cơm đấy, anh làm thế nào thì làm … Hả? Cái gì!??

Thấy Đường Vũ mặt trắng bệch, đám Trình Thông cũng hoảng, không biết có chuyện gì xảy ra, Đường Vũ xưa nay luôn rất ít biểu cảm, chạy cả tới lo lắng đứng quây xung quanh.

- Ừm.. em biết.. được rồi.

Đường Vũ cúp máy xong, nhìn đám Trình Thông Thông, vẻ mặt còn chưa hết bàng hoàng, mất một lúc mới bần thần nói:

- Mẹ Tô Xán đến …

- Oh my god! Mẹ chồng tới xem mắt con dâu rồi.

Ba cô gái đầu tiên kinh ngạc, sau đó kệ khuôn mặt hết sức tội nghiệp của Đường Vũ, nắm tay nhau reo hò.