Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 309: Cơn mưa bất chợt (3)




Đại đa số mọi người đều ngớ ra, Kiều Thụ Hâm không hiểu, Mark muốn xem báo cáo tài vụ cả năm cũng không thành vấn đề, nhưng muốn xem phương án Blizzard đưa WoW lên thị trường Bắc Mỹ thì khác rồi.

Năm nay WoW bắt đầu cho chơi thử ở Bắc Mỹ và Hàn Quốc, một vị trí nhận bản chơi thử ở trung tâm Fry California, trong trung tâm này có thể chứa được 2 cái Boing 747, nhưng trời còn chưa sáng đã có không ít hơn 6.000 người xếp hàng tới nhận bản chơi thử, đội ngũ ngoằn ngoèo kéo dài từ trong trung tâm ra bãi đỗ xe, như quỹ đạo của sao Diêm Vương. Blizzard gửi cho Facebook TQ kế hoạch vận hành chi tiết nửa năm sau. Đương nhiên Facebook TQ cũng phái ra quan sát viên của mình tới Blizzard, năm nay khi WoW chính thức vận hành còn mời Facebook Mỹ tới tham dự. Phương án vận hành này nếu như chỉ có chút gió lay cỏ động truyền ra bên ngoài không biết gây ra biến cố gì, đây là bí mật cao nhất của Facebook TQ.

Có điều Mark đã muốn xem thì không ai có thể từ chối, Kiều Thụ Hâm mặt sầm lại, ra hiệu cho trợ lý đi lấy tài liệu, không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt.

Mark vừa đọc vừa hỏi một số chi tiết, có người phụ trách phương diện này giảng giải cho hắn nghe, tới tận 2 giờ sáng Mark mới ra hiệu cuộc họp mới kết thúc, bảo mọi người rời đi.

Trước khi đi Mark mới nói với Đường Vũ:

- Xin lỗi không cẩn thận để bạn phải thức tới giờ này, bên Mỹ bây giờ mới là hai giờ chiều..

Đường Vũ mỉm cười nói:

- Không sao, cậu quên tôi vừa mới ở Mỹ về sao, vừa vặn chưa thích ứng lại với giờ bên này.

Tô Xán bảo Lý Bằng Vũ đưa Mark về khách sạn, Facebook Mỹ đối diện với khiêu chiến chưa từng có, trong sự khiêu chiến đó, Mark càng ngày càng trở nên lợi hại.

- Mark nếu như muốn xem những tài liệu này vì sao không đợi tới sáng mai mà giữa đêm khuya gọi điện cho cậu? Theo lý mà nói tôi là người điều hành cụ thể công việc thường ngày, nếu có nghi vấn gì tôi là người giải đáp trực tiếp với hắn, nếu chỉ vì những nghi vấn đó, không cần triệu tập hết tất cả mọi người thế này.

Kiều Thụ Hâm giọng nói có chút ngờ vực xen lẫn bất mãn:

Tô Xán nhìn nhìn xe Mark rời đi trong mưa, trong lòng không biết cảm giác gì.

Đường Vũ mặc áo khoác lên, đêm khuya lại thêm mưa gió, trời khá lạnh, nói với cao tầng Facebook TQ đang nhìn Tô Xán:

- Thôi, mọi người về đi, đêm đã khuya lắm rồi.

Mọi người không cố hỏi gì thêm, tạm biệt lẫn nhau rồi ai nấy lên xe về nhà mình.

Tô Xán và Đường Vũ vào trong xe, lúc này tất nhiên không thể về ĐH Thượng Hải rồi, hai người chui vào trong xe, đóng cửa lại, ngoài kia mưa nện rầm rập lên vỏ xe, bao vây bốn phương tám hướng, như con ác ma đang điên cuồng tìm chỗ hở vào tấn công người bên trong, khiến đêm khuya lạnh lẽo vắng vẻ tăng thêm chút đáng sợ. Tuy trong xe rất kín, nhưng Tô Xán khẽ rùng mình chỉ có hơi ấm cơ thể Đường Vũ truyền tới, y cảm giác được chút yên tâm.

Thế giới này có rất nhiều người làm ra thành tựu đáng nể, có người hô phong hoán vũ trong lĩnh vực, có người một câu nói quyết định vô số vận mệnh, nhưng tất cả có chúng một đặc điểm, sau khi rời khỏi sân khấu chỉ điểm giang sơn của mình, luôn chỉ có bóng lưng cô độc.

Cuộc đời là như vậy, có được phải có mất, nhiều người khi đứng trên đỉnh cao, vào thời khắc huy hoàng nhất cuộc đời, không nhất định trong lòng tràn ngập phấn khích, kiêu ngạo, thành tựu. Mà thường nhìn lại quá khứ, đối diện với huy hoàng hôm nay, bọn họ đã mất đi cái gì, lấy cái gì để giao dịch, tôn nghiêm hay đạo đức? Trinh tiết hay mộng tưởng? Còn lại ở trong tay cái gì, đôi tay đẫm máu nhưng không thể quay đầu trở lại được nữa.

Tô Xán tâm tình rất không tốt nắm lấy tay Đường Vũ, Đường Vũ nắm tay y đặt lên má mình, nở nụ cười ôn nhu.

Lúc chạy vào trong xe tóc mai Đường Vũ bị nước mưa làm ướt, nhưng lúc này cô càng giống mỹ nữ ôn nhu trong bức tranh thủy mặc, khuôn mặt bớt đi nhiều lạnh lùng.

Một năm qua Đường Vũ không chỉ đi du học, cô còn làm việc ở tổng bộ Facebook Mỹ, không đảm nhận bất kỳ chức vụ quản lý nào, mà làm một nhân viên bình thường nhất. Một năm rèn luyện, cô nhanh chóng bước vào trạng thái công việc, trở về Facebook chưa xác định chức vụ chính thức, nhưng trong công ty đều mặc định cô là người đứng chỉ sau Tô Xán và Kiều Thụ Hâm.

Hiện giờ với Tô Xán mà nói, chuyện may mắn nhất bây giờ là từng bước đi tới ngày hôm nay, bên cạnh luôn có bàn tay nắm chặt này, làm y không lạc lối, không chệch khỏi con đường đã chọn.

Tô Xán tay phải nắm tay Đường Vũ, tay trái điều khiển thiết bị dẫn đường trên chiếc Bentley, bản đồ đường xá toàn bộ thành phố Thượng Hải.

Đường Vũ hỏi:

- Đi đâu?

- Cha em chắc không còn ở Thượng Hải nữa đúng không?

- Cha em đang ở Chiết Giang.

- Vậy tới Tuyết Hải Dật Cư đi, anh thích không khí ở nhà em.

Đương nhiên Tô Xán thích nơi đó rồi, đó là nơi y từng sợ hãi, cuối cùng chinh phục được.

Đường Vũ nhìn thấu nội tâm u ám của Tô Xán, lườm y một cái, rút tay lại, quay đầu đi:

- Vậy lái xe đi.

Tô Xán cười hì hì, khởi động xe, lướt đi trong cơn mưa chưa có dấu hiệu nào sẽ giảm bớt.

Đường Vũ trầm ngâm một chút mới nói:

- Tô Xán, vì sao Mark đột nhiên triệu tập cao tầng giữa đêm khuya như vậy, còn đòi xem cơ mật thương nghiệp tối cao nữa, anh nói xem cậu ấy lập uy như vậy với mục đích gì?

Tô Xán nhớ tới cảnh ở phòng hội nghị, tất cả mọi người ngồi quanh chiếc bàn tròn, yên tĩnh ngồi đợi Mark đọc tài liệu rồi chất vấn, nhíu mày đáp:

- Mỗi người nắm quyền đều muốn tăng cường cảm giác tồn tại của mình, Mark cũng thế, cậu ta là người có dục vọng chinh phục mạnh. Đại khái muốn thể hiện chút sự tồn tại của mình ở Facebook TQ thôi.

Đường Vũ liếc Tô Xán thở dài:

- Anh không nên quá mềm yếu như vậy, em biết anh coi cậu ấy là người bạn thân thiết, nhưng thời khắc thế này, em không nghĩ Mark vì tình bạn mà nương tay đâu. Anh thừa hiểu Mark không đơn thuần muốn thể hiện sự tồn tại của mình.

Đó cũng là nghi vấn toàn bộ cao tầng xuất hiện ở tòa nhà Mỹ La hôm nay, bọn họ không nói ra, không phải ngại điều gì, mà tất cả đều mở to mắt xem tình thế biến hóa, biểu hiện của Tô Xán hôm nay rõ ràng quá kém, bị Mark áp chế ngay trên trận địa của mình, đây là chuyện rất không hay.

- Có lẽ chỉ có anh mới còn đơn thuần coi cậu ấy như người bạn, cùng nhau thuyết phục ủy viên trường mở cửa kho dữ liệu, đứng sau lưng để Mark giành hết hào quang.

Đường Vũ giọng nghiêm túc:

- Nhưng bây giờ cậu ấy là chủ tịch một mạng xã hội với 200 triệu người, quản lý công ty lớn hơn Facebook TQ nhiều lần, phức tạp hơn rất nhiều, cậu ấy không dùng tình cảm làm việc đâu, sự nhường nhịn của anh không khiến cậu ấy cảm kích. Tô Xán cậu ấy không tới Trung Quốc đơn giản là giải khuây, em có cảm tưởng cậu ta có kế hoạch lâu rồi, hồi ở Mỹ cậu ấy né tránh gặp em không phải buồn vì những nguyên lão Facebook lần lượt rời đi, mà sợ em phát hiện ra điều bất thường.

- Vậy em nói cậu ta lập uy mang mục đích tính lý trí, vậy cậu ta làm gì? Chẳng lẽ Facebook TQ còn ảnh hưởng tới được Facebook Mỹ sao?

Giọng Tô Xán không thoải mái:

- Chẳng lẽ cậu ta muốn dùng tài vụ của bên này bù đắp thua lỗ bên đó? Chỉ như muối bỏ biển thôi, rõ ràng là không thể...

- Anh đang quá trẻ con đấy...

Đường Vũ nói tới đó hơi giận, điểm yếu Tô Xán quá rõ, quá coi trọng tình cảm, Mark đang đánh vào điều ấy, còn Tô Xán lại lảng tránh hiện thực. Im lặng một lúc, giọng cô mềm mỏng hơn:

- Chúng ta không có khả năng ảnh hưởng tới phía Mỹ, bọn họ cũng không cần chúng ta giảm tổn thất... Nhưng nếu hi sinh chúng ta, đối với Facebook Mỹ...

Mưa vẫn ào ào trút xuống dường như toàn bộ âm thanh trên thế giới bị nuốt chửng.