Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 240: Ngây ngây ngốc ngốc (2)




Tô Lý Thành đợi Tô Xán đọc xong mới nới:

- Đây là tài liệu Trình Thụy Niên đưa cho cha, rất cẩn thận chi tiết, hoàn toàn chỉ phản ánh sự thực không có bất kỳ bình luận cá nhân nào, nhưng qua đó thấy được số thứ thú vị. Trong phương án khai thác Yển Tắc Hồ, Hứa Trường Thành và phó thị trưởng Hoàng Ngọc có xung đột quy hoạch, Hứa Trường Thành muốn biến nó thành nơi quy tụ nhà hàng, hội sở, khách sạn khu vực tính kinh doanh dịch vụ, còn Hoàng Ngọc muốn khai thác nguồn tài nguyên cá ở đó, tạo nên đặc sản cá riêng, kết hợp sản xuất và du lịch sinh thái.

Tô Xán vừa nghe vừa gật đầu, chỉ cần cha y đem hai phương án này ra cuộc họp chính phủ thảo luận để đem áp dụng, chắc chắn sự đoàn kết của thế lực địa phương sẽ có sơ hở, tiếp đó Tô Xán có thể hình dung Lý Dẫn Lượng dùng quyền bí thư muốn chính phủ nhanh chóng đưa ra phương án để thành phố chọn làm trọng điểm:

- Cha thật là gian... Á...

Tằng Kha không biết từ đâu đi tới bợp gáy Tô Xán một cái:

- Đừng thấy cha con hiền mà bắt nạt.

Tô Lý Thành dở khóc dở cười:

- Làm gì có cha nào bị con bắt nạt, em đang bênh anh hay nói mỉa anh thế?

Tô Xán ôm miệng cười không ra tiếng, lại bị bợp thêm cái nữa, Tằng Kha đặt đĩa hoa quả xuống rồi rời thư phòng cho hai cha con nói chuyện.

Xem ra Hứa Trường Thành đúng là nhân vật mấu chốt để phân hóa thế lực của Hoàng Thành, cho cha mình mở ra cục diện mới.

Nhưng nước quá trong không có cá, nếu người chọc ra cái nhọt mủ này của Hoàng Thành là cha mình, cho dù có thành công, sẽ gây ác cảm với quan viên bản địa, sau này công tác khó khăn, mà với bên trên dễ tạo thành hình tượng ham đấu đá, đi đến đâu cũng thích đâm chọc, rất bất lợi.

Cho nên việc này phải do mình làm.

Chợt nhớ tới cú điện thoại của Triệu Lập Quân mang ý tứ của Vương Bạc đằng sau, còn chẳng phải cổ vũ mình "làm bữa", tốt, lần đầu làm nha nội cũng nên có chút ấn tượng gì chứ nhỉ, mới đầu con Hứa Trường Thành chẳng phải gây cho cha mình cái tiếng "thị trưởng xô xe " sao, vậy chống mắt xem Tô nha nội này trả thù nhé.

Sáng hôm sau Tô Xán pha cốc trà dựa lưng vào lan can theo dõi động tĩnh ở tiểu khu, không giống lần trước rảnh rang ngồi chơi, lần này để ý có mục đích, đang nấu cháo điện thoại giải khuây với Đường Vũ thì thấy một chiếc Beetle từ hướng cửa đi vào, lái xe là Điền Điền, còn chở thêm hai nữ sinh, không nhìn rõ mặt, nhưng ăn mặc khá lắm. Vị trí của Tô Xán tiện quan sát xung thanh, đồng thời người ta

Điền Điền nhìn Tô Xán một cái rồi quay đầu sang bên, bộ dạng ghét bỏ. Cô gái bên cạnh có đôi mắt rất đẹp, trông như nai nhỏ hiếu kỳ trong rừng ra, cứ nhìn Tô Xán chăm chú, sau đó tấm tắc nói:

- Chàng trai đó không tệ, trông rất hiền lành lịch sự, nhìn cách cậu ấy cầm cốc trà kia, yêu rồi đấy. Cậu quen không, giới thiệu cho mình đi, là công tử nhà nào đấy?

Cô gái còn lại khá am hiểu tình hình:

- Có phải là nhà có tân phó thị trưởng không?

- Ừm, cậu ta là Tô Xán, con trai phó thị trưởng Tô.

Điền Điền gật đầu, không trả lời cô gái đầu tiên hỏi:

Mắt Nai tức thì mắt sang long lanh:

- À, nghe nói tới cậu ta rồi, bây giờ mới được thấy, không giống trong tin đồn, rất là kháu, chắc là kém mình hai tuổi rồi, nhưng mà không hề gì, các cậu biết mà, xưa nay mình không kén ăn, rất thích tình yêu chị em. Nếu không nhường cho Trần Giai Di cũng tốt, không nên giống Dương Ninh, ánh mắt để qua cao, kén cá chọn canh, nói không chừng tiếp xúc một chút có phi lại đúng hình mẫu mà mình thích.

- Ài, trong số mấy chị em chúng ta, chỉ có Điền Điền hạnh phúc nhất, bạn trai như minh tinh Hàn Quốc, trong nhà lại giàu có, biết tình thú sinh hoạt.

Do Điền Điền lái xe, hai cô gái không thấy vẻ lo lắng trong mắt Điền Điền, say sưa nói chuyện với nhau.

Cô gái còn lại rất có giáo dưỡng, cũng nhìn Tô Xán một lượt, bình luận:

- Trông cứ ngơ ngơ ngốc ngốc thế nào ấy.

Buổi sáng mùa xuân năm 2003, Tô Xán ở vùng đất còn chưa quen thuộc, bị một đám nữ sinh đi qua bình luận, nếu y biết có lẽ nhảy dựng lên chửi cha chửi mẹ.

Hôm sau, chính thủ thành ủy Hoàng Thành tổ chức tiệc tất nhiên, mời toàn bộ quan viên cấp một thành phố cùng gia quyến tham gia.

Bữa tiệc được tổ chức khách sạn Hồ Tân bên Yển Tắc Hồ.

Từ mười năm trước khách sạn Hồ Tân là nơi được chính phủ thành ủy Hoàng Thành chỉ định làm địa điểm chiêu đãi khách, thành một địa điểm đặc thù của Yển Tắc Hồ thậm chí là Hoàng Thành. Nhiều người bối phận có tuổi ở bản địa đều nhớ sự huy hoàng của khách sạn Hồ Tân, khi đó nhiều người Hoàng Thành dù làm ăn trong ngoài thành phố, kiếm được tiền vì vinh quy về quê, muốn tổ chức thọ cho cha mẹ hay kết hôn cho con cái đều tổ chức nơi nà, rất có thể diện, đại biểu mình có mặt mũi ở thành phố.

Nửa sau thập kỷ 90, kinh tế thành phố dựa vào cơn sốt đất đai nhảy vọt, nhiều khách sạn nhà hàng có sao tiến vào, Hồ Tân dần mất đi địa vị độc tôn của mình.

Tới năm 2000, giám đốc nơi này đầu tư nâng cấp khách sạn, tức thì đẳng cấp của nó vượt lên mất cấp bậc, ví như đưa bãi cỏ phong cách New Zealand, quần thể biệt thự ven hồ nhỏ ấm áp của Châu Âu, có trung tâm triển lãm, có tắm nước nóng trị liệu, sân tennis, không thiếu cái gì, dốc sức giữ nhân địa vị khách sạn số một, lại thêm ưu thế hoàn cảnh vốn có cho dù những khách sạn 5 sao trong thành phố cũng không được quan viên thành phố ưu ái bằng.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Tô Xán liền nhìn thấy cô gái tên Điền Điền, tóc dài thẳng mượt, mái cắt ngang kiểu Nhật, mặt mũi thanh tú, nếu chẳng phải cách ăn mặc trang nhã chứ không cá tính, tóc không nhuộm hung thì Tô Xán và Lý Bằng Vũ đã tưởng là Lâm Lạc Nhiên.

Nơi này tất nhiên không có Lâm Lạc Nhiên được, đây là Hoàng Thành nằm ở tây nam bộ, mà Lâm Lạc Nhiên ở tận kinh thành phía bắc.

- Lại nhìn cậu rồi kia, có phải con trai phó thị trưởng Tô có ý tứ gì với cậu không? Cậu ta nhìn cậu ngơ ngẩn như mất hồn ấy.

Trương Thiến bạn rất thân của Điền Điền ở bên cạnh trêu chọc:

- Là con vị phó thị trưởng mới à, nghe nói chỉ là cán bộ nhỏ xíu ở công ty địa phương, sau may mắn thế nào được điều liên Dung Thành, cứ thế leo lên, tốt số thật.

Xung quanh có bốn năm cô gái ríu rít nói, nam sinh tụ tập một chỗ thích bàn luận về nữ sinh, chiều ngược lại cũng không khác gì.

- Hình như còn là sinh viên, học ở Thượng Hải, trông bề ngoài sáng sủa đấy nhỉ, thực sự thích Điền Điền của chúng ta sao, cũng phải thôi, Điền Điền từ nhỏ là cái mầm họa rồi, mình là nam nhân thế nào cũng theo đuổi.

- Biết Giai Di đánh giá thế nào không, nói cậu ta ngây ngây ngốc ngốc.

- Giai Di khỏi nói, cô ấy khắt khe lắm, không có mặt nhìn nam nhân... Sao hôm nay chưa tới nhỉ?

Nữ sinh này rõ ràng quan hệ không tốt với Trần Giai Di.

- Học ở Thượng Hải à, mình còn vốn định thử tiếp cận chút xem thế nào, giờ không cần nữa rồi, sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa ổn định, ai biết cuối cùng sẽ ra sao, cha là rồng, con là giun đâu phải không có, gia thế tốt cũng cẩn bản thân có năng lực mới vững được.

Các cô gái thường là thế, thời mơ mộng dễ bị anh chàng đẹp mẽ thu hút, dễ bùi tai bởi lời ngon ngọt, nhưng trưởng thành rồi, đến lúc cần lựa chọn bọn họ đánh giá cao sự ổn định đáng tin cậy hơn:

- Vả lại cha cậu ta căn bản bị đánh giá chẳng ra gì, chẳng biết ngồi ở ghế phó thị trưởng không, mới nhậm chức bị người ta gọi sau lưng là thị trưởng xô xe rồi, mất hết cả uy thế.