Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 22: Trò chuyện trong đêm




Tô Xán gọi điện cho Vương Uy Uy, nói mình tham gia hội nghị kia, nhờ hắn nghe ngóng chút thông tin ở phương diện Bắc Kinh, ít nhất tìm hiểu xem Đỗ Khoa là người thế nào đã, biết người biết ta mà, nếu không chả biết ai mới là vũ khí bí mật.

- Tô Xán, cậu sẽ tham dự hội nghị thưởng đỉnh Thượng Hải mở rộng? Tôi cũng có mấy người bạn sẽ tham gia, giới thiệu cho cậu một chút, mấy người đó cũng muốn làm quyen với cậu, đáng kết giao đấy, không phải quen qua quan hệ đâu, là bạn chơi chung trước kia. Bây giờ phải kéo cậu lại một chút mới được, tránh cậu càng ngày càng đi xa khỏi chúng tôi.

Nếu Vương Uy Uy nói là đáng kết giao, vậy hẳn là người nên tiếp xúc rồi, Vương Uy Uy tuy có mặt rất bá đạo, nhưng không phải tên nha nội đơn thuần, nhiều thứ nhìn rất thấu, nhất là khi vào học Trung Thanh Viện dần dần giống cha mình.

Đừng nghĩ hắn nói khách khí tâng bốc Tô Xán, nói cái gì mà trước kia không muốn quấy rầy Tô Xán học tập, nhưng bây giờ đã là doanh nhân thành công, thế nào cũng có nhiều người tranh nhau tiếp cận, nên giới thiệu người cho y, thực chất là đang bắt đầu thắt chặt mạng lưới quanh mình, chuẩn bị cho tương lai rồi.

Vương Uy Uy ngày càng không đơn thuần, Tô Xán không thất vọng, con người ta trưởng thành là như thế, quan hệ bọn họ sớm muộn cũng đi tới nước này, chỉ mong những chuyện không liên quan tới công việc có thể giữ chút thuần tình trước kia, có thể gặp nhau uống cốc cà phê chỉ vì đơn thuần nhớ một người bạn, hay cùng nhau say sưa ở quán bar tâm sự cho nhau nghe những phiền muộn trong cuộc sống.

Vậy là đủ rồi, Tô Xán không mong gì hơn.

Gần đây Tô Xán không liên hệ với Lâm Lạc Nhiên nhiều, không thể trách y, cuộc sống y bị rối loạn bởi đủ thứ chuyện, yêu đương ở trường cùng Đường Vũ cũng đang dần dần thích ứng với tình hình mới nữa là. Cho nên chỉ thi thoảng gửi tin nhắn hỏi thăm như "gần đây có khỏe không?", rất lâu mới được nhắn tin phản hồi "không tệ". Rồi không có gì nữa, cảm giác cô gái này rất bận rộn.

Tô Xán nghĩ có lẽ sự tự tôn của Lâm đại tiểu thư phát tác rồi, chắc chắn với mối quan hệ rộng khắp của cô nàng đã biết chuyện liên quan tới Facebook.

Lâm Lạc Nhiên và Feec quan hệ không tệ, bạn bè trong feec rất nhiều, có mấy người mới đầu tiếp xúc với y cũng dựa vào mối quan hệ với Lâm Lạc Nhiên nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Tô Xán.

Nhưng Lâm Lạc Nhiên tới Đh Thượng Hải chơi, trừ lần công khai, tới một mình chỉ thông báo cho Tô Xán còn lừa y mua trà sữa và kem.

Đại khái đang giận mình vì không nói cho cô nàng biết đây, vì Lâm Lạc Nhiên không gọi điện tới xác nhận thông tin này như bao nhiêu người bạn khác của y.

Điều này cũng phù hợp với tính cách kiêu ngạo của cô nàng, chắc cho rằng mình làm thế là hạ giá trước mặt Tô Xán, làm Tô Xán càng thêm vênh váo, đuôi vểnh lên trời, tuyệt đối không làm, nhưng chắc chắn đứng trong góc nào đó lặng lẽ chú ý mọi thứ về mình.

Tô Xán tính sau đợt bận rộn này bình tâm trở lại mới tìm Lâm Lạc Nhiên nói chuyện, sẵn sàng tinh thần cũng như ví tiền cho cô nàng này xẻo một trận.

Nói thật là Tô Xán chẳng hề muốn tham dự cái cuộc hội nghị thượng đỉnh này tí xíu nào, cái thời gian ở Mỹ suốt ngày chạy tham gia hết bữa tiệc nọ bữa tiệc kia làm y ngán mấy kiểu này lắm rồi.

Nhưng cuộc sống không phải nào cũng có thể diễn ra theo ý muốn, đành vậy, biết đâu cũng như trước kia mình hiểu lầm về Feec, biết đâu hội nghị này sẽ mang lại niềm vui bất ngờ? Tô Xán chỉ đành an ủi bản thân như thế mà thôi.

……

Gần 10 đêm, trong phòng 302 KTX số 17, các cô gái cơ bản đều đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho thay quần áo ngủ.

Trình Thông Thông mặc quần lót vải kẻ sọc trắng hồng, nhiều nét đáng yêu hơn là gợi cảm, hai chấm nhỏ gồ lên dưới áo thun cộc tay, cũng phải thôi trời nóng thế này, ai cũng cố gắng giảm tối đa y phục trên người, trước khi đi ngủ vẫn cứ soi gương một lức mới đặt xuống:

- Tư Âu, tắt máy đi, thật không hiểu cậu nữa, bình thường điềm đạm chững chạc như thế, mà đi lập cái clb hâm mộ, chẳng khác gì mấy đứa nhóc sơ trung:

- Rồi rồi, gõ vài dòng nữa là xong.

Vấn đề này Nguyễn Tư Âu không muốn tranh cãi với Trình Thông Thông, đã thay đồ đi ngủ rồi, quần short thể thao, áo hai giây, cuối cùng lại bật máy vào mạng.

Đồng đồng nằm sấp trên giường, cái áo thun dài che lấp phần mông, trông giống như không mặc gì phía dưới, hai cái chân nhỏ đong đưa trên không, chơi game trên điện thoại:

- Đại khái thời trung học cắm đầu vào học chả biết gì cả nên bây giờ phát tiết đi, cậu ấy tới tuổi nổi loạn muộn hơn người khác.

Trong phòng chỉ có Đường Vũ ăn mặc quy củ nhất, quần ngủ dài, áo ngủ cộc tay rộng rãi, nửa khuôn mặt khuất sau mái tóc ướt còn phơn phớt hồng sau tắm, lộ ra vẻ đẹp yếu mềm mà thường ngày không thấy được.

- Tô Xán thật hiếm có, mình quen biết nhiều người như cậu ấy, có nhà, có xe, có sản nghiệp, nhưng không một ai cam lòng ở lại trường làm sinh viên bình thường.

Trình Thông Thông nhìn Đường Vũ, ghen tị nói:

- Giống như con sói quen ăn thịt, làm sao chịu được món chay nhạt nhẽo. Người đã tiếp xúc cả thế giới phồn hoa ở Mỹ như cậu ấy mà lại cam lòng ở lại cái trường nhỏ bé hạn chế này. Người ta đều tham lam đi vơ vét tài nguyên, dùng xe sang, mặc hàng hiệu, vô vàn mỹ nữ vây quanh. Hoặc hưởng thụ khoái cảm thành tựu khi đánh gục đối thủ, tận tình hưởng thụ quyền thế tài phú mà người thường không thể có. Không phải bản năng nam nhân là thế sao, luôn thích đấu tranh và chinh phục.

Đồng Đồng cũng tán đồng ý kiến này, bỏ máy điện thoại xuống, nằm ngửa lên:

- Đúng vậy đạt tới tầm như Tô Xán làm gì có ai chịu ở trong trường, chưa cần nâng tầm tư tưởng như Thông Thông, đơn thuần nói phòng thì chật hẹp, giường thì cứng, ăn uống thì chẳng ra làm sao. Chúng ta chịu đựng cuộc sống sư khổ hạnh này còn chẳng phải vì tấm bằng đẹp, vì cuộc sống tốt sau này à?

Trình Thông Thông gia cảnh cực tốt, nhưng đó không phải là sự nghiệp của cô, cô cũng cần tấm bằng của ĐH Thượng Hải, để có công việc tương đối tự chủ về tài chính, sau đó mới tính tới kiếm một người chồng xứng đáng với mình, kết hôn sinh con.

- Thời phong kiến biếm chư hầu thành thứ dân là một loại trừng phạt tàn khốc nhất, còn hơn cả giết người ta nữa, cho dù làm chư hầu một phương ngày ngày sống trong tranh đấu, tính mạng không đảm bảo, nhưng không một ai có thể sống cuộc sống bình đạm của của người bình thường.

Nguyễn Tư Âu đã tắt máy trầm ngâm:

- Tính Tô Xán rất sái thoát, vậy mà ở lại trường chịu sự quản chế của giáo viên, của nhà trường, cậu ấy rõ ràng là không quá hợp với môi trường trường học trong nước, cứ nhìn xem, giống như cậu ấy mấy lần tranh chấp với giáo viên về vấn đề dạy học. Hình tượng Tô Xán trong mình phải giống như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, rời bỏ thiên đình về Hoa Quả Sơn tự lập làm vương mới đúng.

- Tô Xán nếu không phải là sức kiềm chế mạnh tới biến thái thì cũng bị kiềm chế tới biến thái rồi.

Đồng Đồng cười khúc khích:

- Đường Vũ, cậu cũng nên thoáng với Tô Xán một chút đi, suốt ngày chỉ nhìn mà không ăn được là không có lợi cho sức khỏe đâu nhé, người ta cam lòng "đọa lạc" như vậy còn không phải vì cậu à?

Bị ba cô bạn tấn công, Đường Vũ chỉ có thể đỏ mặt im lặng chịu trận.

Trình Thông Thông chua lè nói:

- Người ta bây giờ đã có nhiều tiền lắm rồi, có lẽ không cần đạt tới tầm cao hơn nữa cũng được, chẳng lẽ cứ phải dẫm đạp lên tất cả mọi người mới là lợi hại? Bây giờ ít nhất cậu ấy làm toàn bộ thanh niên dưới 30 ở Thượng Hải này hít khói không kịp.

Đường Vũ thi thoảng hưởng ứng vài câu, ba cô bạn chỉ trêu đùa là chính, nhưng đêm đó cô trằn trọc mãi mới ngủ được.