Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 217: Hãy mở rộng tâm linh (1)




Sách và tài liệu của Lâm Lạc Nhiên được Tô Xán huy động mạng lưới quan hệ của Facebook TQ với Facebook Mỹ tìm kiếm, chủ tịch đã lên tiếng, tất nhiên nhân viên phía dưới cực kỳ nhiệt tình, chỉ trong vòng một tuần lễ, tài liệu liên tục chuyển tới công ty, đến nổi một số sách tới hai ba bản, thậm chí nhật báo phố Wall mới nhất có tới 12 tờ, làm Tô Xán dở khóc dở cười, cũng may toàn là tiệu liệu chuyên ngành có giá trị, thừa có thể cho người khác, không tới mức lãng phí, nhưng Tô Xán thấy lần sau phải rút kinh nghiệm chuyện này.

Lý Bằng Vũ mang sách của Lâm Lạc Nhiên tới thẳng Đh Thượng Hải đưa cho Tô Xán.

Tô Xán nhận được tin nhắn, từ thư viện đi ra ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh không tới thẳng ĐH Ngoại ngữ đưa cho cô ấy, còn đưa tôi làm cái gì?

Lý Bằng Vũ lắc đầu:

- Có những thứ không phải tôi đi là có thể đưa được.

Tô Xán lúc này rất muốn kiếm cớ gì đây để trừ lương của hắn.

- Ngụy Viễn Hồ là người có tâm cơ, hơn nữa lại biết đại thế giỏi ẩn nhẫn. Thế giới này không sợ loại xốc nổi chẳng biết gì cứ liều mình xông tới, mà sợ loại người như hắn, không nóng vội, tính toán mưu kế chi li rồi cẩn thận tiến tới từng bước, thường loại người này mới có thể giành được chiến thắng cuối cùng. Hắn quanh năm lăn lộn ở nơi như quốc vụ viện, thứ hắn nhìn thấy nhiều hơn hẳn so với chúng ta, cũng có tài hoa lẫn nghị lực làm chuyện muốn làm, đây là kẻ khó đối phó nhất.

Lý Bằng Vũ đột nhiên phân tích Ngụy Viễn Hồ:

- Ngày hôm đó hắn gần như không tỏ ra có gì đặc biệt với Lạc Nhiên, nhưng tôi dám khẳng định hắn đã chú ý tới cậu rồi đấy, thế nào cũng coi cậu thành kình địch hàng đầu.

Tô Xán lắm lúc rất bực mình, đám người này làm sao? Rõ ràng biết mình và Đường Vũ yêu nhau mà còn nói chuyện này, chẳng lẽ tên béo giật dây, giọng không khỏi có chút khó chịu:

- Tôi không có chút uy hiếp nào với anh ta hết.

- Có lẽ thế, nhưng không có nghĩa người ta cũng nghĩ thế, tôi có hỏi Trụ Vương, mỗi năm chúc Tết, nhà Ngụy Viễn Hồ đều tặng Lạc Nhiên phong bao đỏ, chỉ hai ba nghìn, tiền không phải là vấn đề, quan trọng Lâm gia và Ngụy gia không thân không thích, hai nhà chẳng qua quen nhau do bạn bè giới thiệu, thế nhưng năm nào cũng tặng phong bao đỏ là sao?

Tô Xán rất muốn nói không liên quan tới mình, bảo Lý Bằng Vũ ngậm mồm, nhưng lại không nói ra nổi, không khí trở nên nặng nề.

- Phía trên Ngụy gia có ý muốn Lạc Nhiên làm vợ Ngụy Viễn Hồ, nếu trước kia ai nói điều này tôi cười khẩy, đừng nói Ngụy gia, tới nhà Tiểu Nam Nam, nhà tôi đều cũng thế, cô gái như vậy ai muốn bỏ qua, nhưng khi gặp Ngụy Viễn Hồ rồi, tôi thấy hắn là người có khả năng lớn làm được chuyện này. Nếu lấy môn đăng hộ đối truyền thống mà luận thì có một vài chuyện tôi không tiện nói, nhưng nếu nói tới hai nhà kết hợp bổ xung cho nhau thì Ngụy gia là lựa chọn tốt, hơn nữa trai tài gái sắc, không bới móc được gì. Trụ Vương nói, cha Lạc Nhiên cũng rất thích hắn, từng đánh giá " có tài hoa hơn người, cơ trí sâu xa, lỗi lạc đường hoàng." Câu này làm không ít người cho rằng mình có tư cách theo đuổi Lâm tiểu muội phải rút lui, còn gây bàn tán không nhỏ.

Tô Xán không kìm được buột miệng hỏi:

- Chú Lâm nói thế thật sao?

- Đó đại khái chỉ là ấn tượng và đánh giá bình thường của chú Lâm thôi, nhưng người ta nghĩ khác, cho rằng đóa hoa tươi Lâm tiểu muội trong tương lai rất có khả năng bị Ngụy Viễn Hồ hái mất. Công bằng mà nói, tôi không phủ nhận Ngụy Viễn Hồ và Lạc Nhiên nhìn rất xứng đôi, con người hắn không chê trách được gì, nhưng tôi cứ có cảm giác không yên tâm, thấy hắn kiềm chế bản thân quá mạnh, quá mức, tự ép mình vào khuôn mẫu lý tưởng, với đại đa số mọi người đây không phải là điều xấu, nhưng tôi vẫn thích một người chân tình thật tình hơn...

Lý Bằng Vũ nhún vai:

- Anh nói với tôi chuyện này làm cái gì?

Tô Xán trấn tĩnh hỏi, chẳng lẽ tình cảm của mình với Lâm Lạc Nhiên rõ ràng tới mức cả người ngoài cũng nhìn thấy rồi sao?

Quả nhiên Lý Bằng Vũ nói:

- Tôi đương nhiên không có quyền bình luận hạnh phúc của người khác, chỉ muốn nói nếu tới một ngày như vậy, tôi sẽ cùng cậu uống rượu, say ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề.

Tô Xán không nói thêm lời nào nữa, không phủ nhận lòng mình rất rối rắm, dù y có linh hồn bao đời thì cũng chỉ là con người mà thôi, trong sinh mệnh mang rất nhiều ý nghĩ mâu thuẫn và xung đột, ví như đời này y không bao giờ buông Đường Vũ ra, nhưng câu hỏi của Lâm Lạc Nhiên hôm đó cũng dằn vặt y rất nhiều.

Thi thoảng Tô Xán cũng nghĩ, nếu như sau cái lần gặp nhau ở quán game đó, Lâm Lạc Nhiên không biến mất như bóng hồng xinh đẹp thoáng trong sinh mệnh của mình, mà hai người gặp nhau nhiều hơn liệu có kết quả khác đi không, người y nắm tay bây giờ liệu có phải là Lâm Lạc Nhiên, nữ chủ nhân căn nhà nhỏ của y có phải là Lâm gia tiểu muội.

Nhưng câu hỏi này cũng giống như cuộc đời phía trước, chẳng thể có câu trả lời.

**************

Cuối cùng Tô Xán vẫn quyết định tự mình đi đưa sách, nói ra có hơi áy náy với Đường Vũ, nhưng hai tuần rồi chưa gặp Lâm Lạc Nhiên chỉ trao đổi qua điện thoại, Tô Xán rất nhớ. Dù không phải người mang tư tưởng đại nam nhân, nhưng sống ở cái đất nước mấy nghìn năm tư tưởng năm thê bảy thiếp, tới nay vẫn trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, ở loại chuyện này nam nhân TQ thực sự có ưu thế hơn.

Lần này không để Lý Bằng Vũ lái xe đưa đi, trước kia không có xe thì ao ước có, có xe rồi tự mình lái rất ít, Tô Xán có tính đột nhiên nảy ra ý tưởng gì là ngồi miên man suy nghĩ, lại còn khá thường xuyên, cái tính này không tốt khi lái xe, nên thường y thích ngồi sau xe hơn, không phải tập trung lái xe nhìn đường, Đường Vũ còn trêu, đây là bệnh của boss.

Tô Xán kiếm một cái túi cho hết sách vở tài liệu vào, rời khỏi trường học lên xe bus số 845, sau đó thong thả ngắn cảnh cuộc sống ngoài cửa kính, tới khi xe đỗ lại gần cổng trường nối với đường chính, bãi cỏ xanh hai bên kéo dài tới khu phòng học chính hình bậc thang.

Trường Đh Ngoại ngữ không lớn, Tô Xán không lạ gì nơi này nên không cần Lâm Lạc Nhiên ra đón, gọi điện hỏi vị trí Lâm Lạc Nhiên rồi đi thẳng tới, ngoài cửa đại lễ đường nhìn thấy giăng biểu ngữ trang trí, không khí Giáng sinh và năm mới bắt đầu hiển diện rồi, đi vào trong phát hiện mọi người đang diễn tập kịch Othello của Shakespeare.

Mặc dù đây là buổi tập dượt, vẫn có không ít người tới xem, đống vai nữ chính Desdemona là mỹ nữ khá dưỡng mắt, nhưng trời lạnh mà cô gái đó mặc hết sức mong manh, rướn cổ đọc lời kịch. Mà đâu chỉ có một cô, nhìn quanh một lượt, váy đầm, không áo khoác, giày bốt cao gót, chân đi tất lụa đen, hoặc là không có gì, lộ ra cả đùi trắng bóc … Tô Xán nhìn đã muốn rùng mình thấy lạnh thay cho bọn họ, không biết các cô gái từ khi sinh ra đã có bản lĩnh chịu lạnh hay đây là tinh thần hi sinh vì nghệ thuật.

Đưa mắt nhìn quanh dễ dàng thấy Lâm Lạc Nhiên với mái tóc hung bắt mắt, thân trên là chiếc áo jacket da màu đen, trông rất ấm áp, vẫn đề là bên dưới, một cái váy len trắng ngắn, ngắn tới mức so với quần short nha đầu này hay mặc mùa hè nóng nhất cũng chỉ đến thế là cùng, cái váy bó sát mông, làm cặp mông tròn hiện ra cực kỳ nổi bật, cùng cặp đùi thon dài khỏe khoắn. đi đôi săng đan, đang đứng dưới sân khấu chỉ huy, trông ra dáng lắm.

Lúc này có người thấy Tô Xán lớ ngớ đi vào thì:

- Cậu vào đây có chuyện gì không? Chúng tôi đang diễn tập?

Tô Xán giơ túi lên:

- Tôi tìm Lâm Lạc Nhiên đưa tài liệu cho cô ấy.

Người kia nhìn Tô Xán một lượt rồi quay về phía sân khấu, gọi:

- Đạo diễn Lâm, có người tìm này.

Đạo diễn? Tô Xán ngạc nhiên, trước kia cũng biết Lâm Lạc Nhiên đa tài, không ngờ nha đầu này lại còn làm cả đạo diễn kịch nữa, đám diễn viên ăn mặc “hở hang” thế kia không phải là yêu cầu của nha đầu này chứ? Dám lắm.