Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 190: Tô Xán khó lường




Tô Xán ở trong xe liên tục gọi điện thoại, cho Tô Dĩ Nhất, Lục Xuyên Minh kể lại chuyện hôm nay, đồng thời thể hiện áy náy của mình, một là thể hiện sự tôn trọng của mình, hai nữa là Tô Xán biết chuyện hôm nay thế nào trong trường có kẻ trong trường không bỏ qua cho y, chuẩn bị trước là tất nhiên.

Lâm Quang Đống ngồi bên cạnh Tô Xán, từ đầu tới cuối hắn chưa lên tiếng, bộ dạng ngập ngừng.

Tô Xán gọi điện thoại xong, nói với hắn:

- Nếu anh nghĩ tôi và Tống Chân có cái gì thì nhầm rồi, tôi cũng không phải là người lòng chính nghĩa quá dưa thừa, những kẻ hôm nay muốn đẩy Sâm Xuyên vào chỗ chết, ngày mai rất có thể xoay mũi giáo về phía chúng ta.

Nhịn từ nãy tới giờ, Lâm Quang Đống cuối cùng cũng lo lắng nói:

- Cậu suy nghĩ chỉ là một trạng thái lý tưởng thôi, cậu đưa tay ra giúp đỡ người ta, nhưng người ta chưa chắc nhớ ơn cậu. Không thiếu gì chuyện rút củi dưới đáy nồi, vì lựa chọn lợi ích mà vong ân bội nghĩa là chuyện quá bình thường, tôi chỉ lo cậu vì nhất thời suy nghĩ không thấu đáo mà tự dưng gây thù chuốc oán.

- Đừng hơi chút là gây thù chuốc oán, nhưng phải tận dụng hết khả năng tranh thủ bằng hữu, tôi nghĩ bất kỳ người có đầu óc nào cũng hiểu đạo lý đó.

Tô Xán cân nhắc nói:

- Tống Thế Hạo của Sâm Xuyên, anh nói xem có phải là một người có đầu óc không? Facebook ở Mỹ phát triển ra sao tin rằng một công ty có dã tâm như Sâm Xuyên biết rõ ràng, chẳng lẽ trong lòng họ, chúng ta không phải là bằng hữu bọn họ muốn tranh thủ sao? Nếu cân nhắc lợi ích, bọn họ sẽ lựa chọn chính xác khi đối diện với Đại Ba La (Diablo).

Vì thu mô cổ phần của WoW cần chỉnh hợp tải sản của chuỗi sản nghiệp, nên công ty cổ phần Đại Ba La xuất hiện.

Nếu như có người điều tra Đại Ba La, sẽ lập tức kinh ngạc vì tiềm lực của nó, vì nó nắm trên 40% cổ phần của Facebook Mỹ, 75% cổ phần Facebook TQ kiểm soát tuyệt đối, trong tay nó còn có Bách hóa Đôn Hoàng, thương hiệu văn phòng phẩm số một trong nước là Thục Sơn, thậm chí còn có công ty âm nhạc số, tạp chí truyền thông.

Sau khi chỉnh hợp lại, Đại Ba La đã hiển thị ra quy mô của một tập đoàn lớn rồi.

Di động vang lên, Tô Xán cúi đầu nhìn số điện thoại, mày thoáng nhíu lại, sau đó giãn ra tiếp điện thoại.

Bên kia là giọng Chiêm Hóa thở dài:

- Tôi đã nhắc nhở cậu rồi, cậu có biết là mình đang làm gì không?

- Tôi không thể đứng yên nhìn người ta ra tay với một cô gái tay không tấc sắt.

Tô Xán trả lời hoàn toàn khác với điều đã nói với Lâm Quang Đông, y không hoàn toàn tin lời Chiêm Hóa nói hôm đó, luôn có sự đề phòng với ông ta.

- Đừng đánh giá bản thân quá cao, Tô Xán, tôi thấy nhiều người đánh mất bản thân vì xu thế sự nghiệp phát triển quá nhanh rồi, cậu xứng đáng kiêu ngạo, nếu cậu thu bớt lại gai góc trên người, hiểu đạo tiến lui. Nhưng nếu cậu tiếp tục phóng khoáng... Nửa đời sau của cậu còn rất dài, nó sẽ trải qua trong hối hận triền miên.

Giọng Chiêm Hóa nghe có vẻ rất chân thành, như thực sự lo cho Tô Xán:

- Câu nói này là của chủ tịch Chiêm hay là người ở đằng sau lưng?

Tô Xán trầm ngâm:

- Có lẽ có cả hai đi, điều này không quan trọng. Tôi đã cảnh cáo cậu nên cẩn trọng rồi, vì tới giờ cậu xứng đáng cho tôi tán thưởng.

Tô Xán hùng hồn nói:

- Nhẫn nhịn vô nguyên tắc không khác gì tham gia một cuộc mưu sát ti tiện. Nếu tôi ở đó mà giữ im lặng, thì tôi không phải là tôi, Tống Chân là bạn tôi.

Mục đích của Chiêm Hóa ở giữa khích bác hai bên đấu đá, đồng thời điều hòa không để cho bên nào thắng quá dễ dàng, ông ta vốn chẳng có ý gì tốt khi nửa khích bác nửa khuyên nhủ Tô Xán, nhưng lúc này không khỏi thấy nực cười vì lời nói của Tô Xán:

- Bạn bè? Cậu nói cậu này muốn xỉ nhục trí tuệ của tôi đấy à? Thương trường như chiến trường, cơ sở quyết định hai bên cùng thắng lợi nằm ở chỗ lợi ích hai phía cùng đảm bảo. Nếu cậu chỉ là tên sinh viên nghèo không có gì, cậu có nghĩ Tống Chân còn coi cậu là bạn không? Trên đời này không có thứ bạn bè giá rẻ vậy đâu.

Tô Xán lớn giọng phấn khích nói:

- Trước kia tôi cũng rất nghèo, tiền tiêu vặt cả tuần tiết kiệm không đủ đi ra ngoài quán game chơi một tiếng, nhưng tôi vẫn có rất nhiều bạn bè giá rẻ như ông nói đấy. Tôi không cho rằng trên thế giới này có người bạn nào sẽ không ngại ngần táng gia bại sản để giúp đỡ mình khi gặp khó khăn. Nhưng tôi biết trên đời này con người ta nếu chỉ có một mình sẽ rất cô độc, nếu có người bạn đi cùng, không bao giờ là chuyện xấu.

Chiêm Hóa đột nhiên không biết phải nói gì, lại buông một tiếng thở dài nữa:

- Vậy cậu tự xem lấy mà làm đi.

Cúp điện thoại rồi, Chiêm Hóa đối diện với cửa kính sáng choang đón nhận ánh mặt trời tuyệt đẹp của hoàng hôn, ông ta không quay đầu lại, vì biết văn phòng hiện đại rộng rãi kia hoàn toàn trống không.

Bên kia là tình hình hoàn toàn khác, Tô Xán cúp điện thoại mặt nhẹ không, cứ như mấy lời kích động vừa rồi không phải do y nói ra vậy.

Lâm Quang Đống nhìn Tô Xán từ đầu tới cuối:

- Chủ tịch Tô, nghe cậu nói chuyện, tôi suýt nữa thì tưởng rằng cậu là thanh niên nhiệt huyết thật sự.

- Ai bảo anh là tôi không phải thanh niên nhiệt huyết?

Tô Xán cười nhẹ, đưa tay vẽ vòng tròn trong không khí, nói:

- Trong một tờ giấy trắng nếu có một cái chấm đen, người ta sẽ chú ý tới ngay vào cái chấm đen đó. Hiện giờ có nhiều người ở trong sáng lẫn ngoài tối nghiên cứu tìm hiểu tôi, nếu tôi không có sơ hở nào, bọn họ càng nhiệt tình bới móc, nếu tôi cho bọn họ một sơ hở, bọn họ sẽ chú ý ngay vào đó mà quên tìm hiểu sâu hơn về khiếm khuyết khác của tôi.

Nói tới đó Tô Xán bóp tay lại:

- Nhưng họ không biết, khuyết điểm này nắm trong tay tôi, cái bọn chúng nhắm vào sẽ là cái hố đen tôi dành cho bọn chúng.

Tiếp đó giọng Tô Xán lại thay đổi, nở nụ cười không khác gì thanh niên thuần tình như bao thanh niên khác:

- Nhưng thú thật, làm một kẻ ngông cuồng xốc nổi, quá tự kiêu cũng thích lắm đấy, anh sẽ không phải quan tâm người khác nghĩ gì, thích gì làm nấy, kẻ xấu làm một chuyện tốt nhỏ thôi cũng được tán dương. Nếu giữ hình tượng quá sạch sẽ quá tốt, đến khi anh làm chuyện xấu dù nhỏ nhất cũng rất phiền phức.

Lâm Quang Đống nghi ngờ nhìn Tô Xán, đột nhiên hắn cảm thấy không hiểu được chàng thanh niên này nữa, không biết Tô Xán nói câu nào thật câu nào giả, nhưng hắn càng thêm kích động, phấn khích, chẳng biết từ bao giờ, hắn thấy Tô Xán thực sự trưởng thành rồi, càng lúc càng làm người ta tin tưởng hơn, thực sự xứng đáng là lãnh đạo cả tập đoàn lớn rồi.

Tô Xán thì thấy trong lòng khoan khoái nhiều, trước đó cùng Chiêm Hóa hoặc người sau lưng Chiêm Hóa đấu nhau đều gián tiếp, hiện giờ y có thể thẳng thắn trở mặt rồi, cũng rất muốn chứng kiến năng lực của người tên Cao Hằng kia ra sao.

Nói Tô Xán kéo sập Thế Kỷ và Hán Đường thì quá khoa trương, quá miễn cưỡng, y chỉ là cọng cỏ cuối cùng đè chết hai cái sở giao dịch dính líu quá nhiều tới giao dịch ngầm kia mà thôi, chuyện đó hoàn toàn là tình cờ, nhưng người khác nhìn vào khó tránh khỏi nghĩ đó là âm mưu sâu xa. Mâu thuẫn của Tô Xán cùng với người sau lưng ông ta từ đó đã triển khai, Tô Xán hiện giờ còn chưa có năng lực khiến người ta phải thỏa hiệp, với bọn chúng, sẽ chỉ có đả kích và đả kích.

So với việc để đối phương chính thức điều động quân lực sang đối phó với mình, chẳng bằng nhân lúc này lôi kéo kẻ địch trong mắt đối phương, kẻ địch của đối phương càng mạnh, y càng an toàn. Tô Xán hiện giờ còn chưa hiểu lý luận chiến tranh cao thâm, nhưng chiến lược nuôi hổ đấu sói thì y vẫn biết.

Nhưng như Lâm Quang Đống nói, đó mới là trạng thái lý tưởng nhất thôi, hiệu quả ra sao thì chưa biết.

Đột nhiên không biết nghĩ tới cái gì, Tô Xán hết nhíu mày lại lắc đầu, lại cúi đầu ủ rũ, như gặp phải hàng ngàn vấn đề nan giải.

Lâm Quang Đống cẩn thận hỏi:

- Còn có chuyện gì nữa sao?

Tô Xán thở dài sườn sượt:

- Ừm, Đường Vũ nhất định là lại giận tôi rồi, không biết lát nữa phải giải thích thế nào đây, ai cũng biết cô ấy là bạn gái của tôi, tôi lại nắm tay cô gái khác chạy đi như thế …

Ặc, Lâm Quang Đống tí sặc nước bọt của mình, trong khi không biết bao nhiêu người chạy đôn chạy đáo, đau đầu nhức óc nghĩ cách giải quyết, thì nhân vật trung tâm cơn bão lại lo nhất là bị cô bạn gái nhỏ của mình giận, biết chuyện này, không biết mấy đám nhân vật lớn kia có đập đầu chết quách đi cho xong không?

Tô Xán trở về KTX thì đã rất khuya, trên đường về không gặp ai hết, có điều giờ đóng cửa KTX đã qua, bất ngờ là Quách Minh Duệ lại không làm khó gì y cả, cũng chẳng ghi vào sổ trực, Tô Xán đoán tên này biết chuyện rõ, có lẽ nghĩ mình không còn ở trong trường bao lâu nữa, nên mới thi ân.

Trở về phòng 602 quả nhiên đám Lý Hàn còn chưa ngủ, xúm quanh Tô Xán hỏi han một hồi, sau đó kể trước đó có bao nhiêu người chờ đợi y trở về ra sao, cuối cùng đến tận giờ đóng cửa bị Quách Minh Duệ xua đuổi, thêm vào nghĩ rằng hôm nay Tô Xán không về nữa bỏ đi, kể cho y phản ứng trong trường, thật ra mấy chuyện đó với Tô Xán mà nói đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Thoát được ba người bạn lắm chuyện, Tô Xán ra ngoài ban công, đóng cửa bấm điện thoại cho Đường Vũ, cẩn thận giải thích:

- Hôm nay anh giúp Tống Chân hoàn toàn không phải vì cá nhân, tập đoàn Sâm Xuyên bất kể nói từ phương diện nào cũng là chiến hữu tốt đáng tranh thủ...

Không đợi cho Tô Xán nói hết, Đường Vũ nhẹ nhàng nói:

- Chuyện hôm nay với Tống Chân mà nói là điều bất công, anh làm rất đúng.

Buổi tối mùa thu ở Thượng Hải đã hơi lành lạnh, tuy hai người bọn họ cách nhau mấy tòa nhà, dù có căng mắt nhìn cũng không thấy đối phương, nhưng nghe thấy giọng Đường Vũ, tựa hồ toàn bộ huyên náo lo âu trong ngày đều vứt khỏi đầu, giọng nói ấy như thủ thỉ bên tai làm người ta ngứa ngáy...