Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 166: Kết bạn với cậu rất đáng




Bên ngoài là bầu trời đêm đen ngòm ngòm chẳng có trăng sao, đen tới mức làm người ta sợ hãi, thấp hơn chút nữa là cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn, tới gần hơn là tiếng gió rít ù ù, nhưng tất cả đều bị ngăn cách ngoài bởi cửa sổ cách âm, Tô Xán lại ngồi quay lưng về phía cửa sổ, mồm gặm chân gà, nghe Lâm Trứu Vũ lải nhải.

- Gần đây cũng có người trong trường tôi dùng facebook rồi đấy, toàn nhờ công tôi tuyên truyền cả đấy, tôi muốn khoe với họ người sáng lập trang này là bạn tôi, nhưng chẳng bao giờ thấy cái nick đặc biệt của cậu online, nói ra chẳng ai tin, thật bực. Rốt cuộc bây giờ cậu đi học hay là quản lý công ty?

Tô Xán ném xương gà lên bàn, hai tay bóng lưỡng không cần tới đũa nữa, bắt đầu xử lý tới xâu thịt nước, còn cố ý chóp chép miệng thật to cho Lâm Trứu Vũ thèm:

- Cả hai, so với Mark ở Mỹ thì tôi nhàn nhã hơn nhiều rồi. Mark từng nói, nếu một ngày không còn facebook nữa thì hắn có thể về Harvard, còn tôi ít nhất có thể về Đh Thượng Hải, học tập và sự nghiệp, một bên là sạc điện, một bên là phát điện, không hề xung đột.

Lâm Trứu Vũ cũng không kể hắn gặp chuyện buồn gì, dù sao hắn chẳng phải công tử nuôi trong lồng kính, từ thời sơ trung đã rời nhà lêu lổng với Vương Uy Uy rồi, chỉ cần có người nghe, phát tiết là được, tự hắn biết điều chỉnh lại tâm tình của mình.

- Lần trước lên thị thành phố chơi, vào cùng một quán bar, vừa mắt mấy em gái, thế là xung đột, hai liên đội lao vào đánh nhau, không biết thằng chó nào chơi đểu đá đít tôi mấy lần, mẹ nó, lần sau mà tôi gặp được thằng nào đá tôi, thế nào cũng cởi giày nhét vào mồm nó...

Lâm Trứu Vũ kể chuyện sinh hoạt trong quân giáo, phun ra một đống câu chửi thô tục:

Những lúc thế này, Tô Xán chủ yếu là tập trung lắng nghe, thi thoảng nói vài câu đồng tình, dẫn dắt Lâm Trứu Vũ thổ lộ hết tâm tự ra.

- Nói tôi này, tôi thì chịu rồi, không có được đầu óc thông minh như em gái mình, không được trầm ổn suy tính sâu xa như Uy Uy, chỉ kế thừa được cái tính thối của cha tôi di truyền từ ông nội tôi thôi... Còn nhớ lúc đó mới năm thứ nhất cao trung, đó là cái trưởng Cảnh Sơn thì phải, học có mấy tháng mà chả nhớ rõ …

Lâm Trứu Vũ hồi tưởng:

- Lần đó cha tôi có mấy người bạn quân ngũ tới, trong bữa cơm mọi người nói chuyện quân đội, ai cũng khoe con mình trong quân thế nào, cha tôi nói đợi thêm năm nữa cho tôi vào trường quân giáo rèn luyện sớm. Tôi nói với cha tôi rằng tôi sẽ không vào quân giáo, tôi không đi con đường đó, cha tôi tát tôi một cái ngã xuống đất tại chỗ, đại khái là vì tôi cãi trước mặt bàn bè nên thấy mất mặt đi, bảo tôi dù không vào quân giáo thì cũng phải sửa cái tính này... Mẹ nó, cái tính này đâu ra, không phải từ nhỏ đã vậy rồi à? Lúc đó có bao nhiêu người, nhưng không ai khuyên được ông ta, tôi không khóc, cha tôi còn định lấy thắt lưng đánh tôi, Lạc Nhiên nhào lên người tôi đỡ thay tôi, cha tôi sĩ diện lắm, còn đánh thêm vài cái mới chịu thôi... Vai nó có vết hằn cả tuần liền mà cứ nói không sao cả, cậu tưởng tưởng xem cái lưng trắng trẻo của nó có mấy vết roi tím đỏ thế nào, lúc đó tôi mới khóc... Thế nên Tô Xán, cả đời này tôi có một đứa em gái đó thôi, cậu phải đối xử tốt với nó đấy.

Tô Xán nghe ra Lâm Trứu Vũ xưa nay luôn cợt nhả nói những lời này rất nghiêm túc, liền "ừ" một tiếng.

- Về sau, tôi diên lên làm ầm ĩ trong nhà một trận, bất chấp hết, mang Lạc Nhiên rời Bắc Kinh, theo Uy Uy tới Dung Thành học trung học, lúc đó tôi không cần biết sau này mình thế nào, chỉ cần không để ai bắt nạt được em gái mình thôi, người ngoài thấy chúng tôi ưu việt lắm, nhưng trong nhà... Ha ha ha, chú hai tôi đi quanh năm, mẹ Lạc Nhiên thì khỏi nói đi, ở trong cái vòng tròn nha nội Bắc Kinh đó, cái chỗ toàn vương tử quận chúa đó, anh em chúng tôi thực chất ở ngoài rìa mà thôi, những người trung tâm là như Diệp Huy Thường ấy.

- Lạc Nhiên nghe đề nghị của tôi cũng đồng ý, nó cũng không muốn tôi ở nhà bị cha tôi đánh, nhà Uy Uy ít nhất cũng thoải mái hơn nhà tôi, ha ha ha, khi đó tên Uy Uy đó thầm yêu Lạc Nhiên, chú Vương rất thích Lạc Nhiên, cũng có ý định để hai nhà thông gia, nên chuyện anh em tôi bỏ nhà đi rất thuận lợi. Mà nói thật với cậu, cho tới nay hai nhà chúng tôi vẫn có vài người có ý gả Lạc Nhiên cho Uy Uy đấy.

Tô Xán giờ mới biết đằng sau chuyện anh em Lâm Trứu Vũ "bỏ nhà đi bụi" lại là như thế, cũng phải thừa nhận, Lâm Lạc Nhiên và Vương Uy Uy thành một đôi rất phù hợp lợi ích chính trị của hai nhà, trao Lâm Lạc Nhiên vào tay Vương Uy Uy, có lẽ Tô Xán thấy dễ chấp nhận cùng yên tâm hơn là kẻ xa lạ nào đó mà y không rõ, nhưng dù thế nào nhìn cô gái mình yêu thương làm vợ người khác, Tô Xán không biết mình có thể dùng tâm thái bình thường đối diện với hai bọn họ không?

Những năm qua Tô Xán luôn thuận buồm xuôi gió, đúng là có gặp ít khó khăn trở ngại, nhưng đều là nhất thời, y đều vượt qua được, mọi thứ y muốn gần như đều có được. Dục vọng không khỏi từ từ bành trướng, ý muốn sở hữu cũng ngày càng mạnh.

Quyền lực càng lớn, càng khó chấp nhận có những thứ mình muốn lại vuột khỏi tay mình.

- Nhưng mà muộn rồi, tên nhóc Uy Uy đó trông có vẻ phong độ lắm, nhưng khi thực sự thích ai lại nhát vô cùng, không dám thể hiện ra, lúc đó lại còn dằn vặt giữa chị Diệp và Lạc Nhiên. Giờ hối hận đã muộn, con bé đã lớn, suy nghĩ đã thay đổi, chỉ còn coi hắn là người anh trai giống tôi, đương nhiên không thể so với tôi được, trên đời này sẽ không ai có thể so với tôi trong lòng con bé.

Tô Xán nghe mà ngứa tai:

- Tiểu Ngũ, cậu nên kiếm một cô bạn gái đi, suốt ngày tơ tưởng em gái mình, cậu không bệnh đấy chứ?

Nói xong Tô Xán giơ ngón chân hạ thấp âm lượng xuống, quả nhiên đầu kia là tràng chửi rủa tục tĩu, cho hắn chửi chán chê, mới hỏi:

- Xong chưa?

- Í, tôi nói tới đâu ấy nhỉ? …

- Nói tới lý tưởng cuộc đời của cậu.

Tô Xán ngẩn cổ lên nhìn bàn, không ngờ mình ăn nhiều như vậy, lúc nãy còn tưởng ăn không hết, vậy mà ngồi tán phét lung tung với Lâm Trứu Vũ đã ăn hết hơn nữa:

- À đúng rồi, nói tới lý tưởng của tôi.

Lâm Trứu Vũ nấc lên một cái, có lẽ uống kha khá rồi nên chẳng nhớ vừa nãy nói gì, bị Tô Xán gài đẹp, giọng phấn khích cao vút lên:

- Ai nói con các vương tử quận chúa thì phải tinh quyền mưu, thông thế cố? Tôi không sợ cậu cười, cậu biết tính tôi lâu rồi, tôi muốn mở một cái nhà máy nho nhỏ thôi, sau đó là lấy vợ sinh con, sống cuộc sống nhà nhã, thi thoảng hè tới cùng bạn bè ra biển, cắm cái dù, ngắm mây uống bia tán gẫu... Chỉ vậy thôi...

- A, tôi còn nhớ cậu nói cái gì ở Nhị Thập Thất Trung nhỉ, bận rộn sống, bận rộn chết. Ờ, cuộc sống lúc đó nói là đọa lạc cũng tốt, bi ai cũng tốt, tôi thích buổi tối chúng ta tụ tập quán đồ nướng, uống say bét nhè, hôm sau thi thoảng trốn học lên mạng chơi game, căn bản không phải nghĩ tới cuộc sống ngày mai thế nào. Tôi cam tâm đọa lạc, kệ xung quanh bận rộn hướng tới tiền độ gấm vóc, tôi nguyện để mọi người quên tôi đi, cứ lưu lãng mãi cũng tốt.

Tô Xán cười khổ:

- Lâm đại công tử à, đó không phải cuộc sống bình thường, đó là giai cấp tiểu tư sản... Đối với rất nhiều người bình thường mà nói, sống nhàn nhã như vậy là ước mơ cả đời đấy, tôi cũng chỉ mong được sống như thế thôi.

- Ha ha ha, tôi thích cậu ở điểm này, với bạn bè, cậu luôn nói thẳng, giống như cái lần Uy Uy giận chú Vương muốn chơi game qua đêm ấy, cậu gài Uy Uy để hắn phải về nhà, cậu biết làm thế Uy Uy sẽ giận nhưng vẫn làm...

Lâm Trứu Vũ đột nhiên xúc động nói:

- Tô Xán à.... Kết bạn với cậu rất đáng.