Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 125: Không muốn chúc may mắn




Vừa đi vừa thảo luận công việc xe đi tới tòa nhà Mỹ La, Tô Xán và Kiều Thụ Hâm vào thang máy lên tầng 17, dọc đường thi thoảng thang máy dừng lại, ra ra vào vào rất nhiều mỹ nữ công sở.

Tòa nhà Mỹ La có khá nhiều xí nghiệp đầu tư nước ngoài top 500 thế giới, không cằn phải nói văn hóa xĩ nghiệp của họ đã được qua mài rũa lâu năm, từ cách ăn mặc tới ngôn ngữ hành vi ứng xử có thể thấy được phần nào. Tô Xán thấy trước kia mình không tiếc chi phí chọn lựa đặt Facebook TQ ở nơi này giá trị cỡ nào.

- Chủ tịch Tô, đã tới nơi rồi.

Cửa thang máy kêu "tinh" một tiếng mở ra ở tầng 17, giọng nói của hai nhân vật cấp giám đốc của Facebook TQ vang lên, kéo Tô Xán từ tơ tưởng quay về hiện thực.

Đi qua hành lang dài, nhìn một cái thấy ngay logo facebook, sau đó là bốn chữ vuông vức màu đỏ "Kiếm Phổ Trung Quốc ". Đoàn người Tô Xán có 7 người, trong đó 2 giám đốc, 3 người chịu trách nhiệm bộ phận, không cần phải tỏ ra nghiêm trọng gì, như thế đủ khiến người ta căng thẳng - Thực ra một mình cái mặt sắt Kiều Thụ Hâm là đủ dọa nhân viên sợ són đái rồi.

Đối với Tô Xán mà nói bắt mắt nhất trừ logo ở cửa tổng bộ là ba cô gái dung mạo xinh xắn ở quầy tiếp tân, trong đợt tuyển dụng đầu tiên, Facebook Trung Quốc còn chưa có tiếp tân nên lần đầu Đường Vũ tới còn khiến có người tưởng xin làm tiếp tân.

Lúc này ba cô gái đứng dậy, theo lễ nghi tiêu chuẩn hai tay đặt trước bụng, hơi cúi mình chào, mắt thì hơi ngước lên nhìn trộm lộ vẻ tò mò ngạc nhiên.

Bọn họ hai tháng trước thông qua cơ cấu huấn luyện chính thức tới đây làm việc, được nghe không ít tin đồn về chủ tịch trẻ của mình thông qua nhóm nhân viên đầu tiên tuyển vào công ty.

Bất kể nói thế nào, nam tử độc thân mới qua tuổi 20, tỷ phú sáng nghiệp trẻ nhất nước, riêng ba điều trẻ trung - độc thân - giàu có, đủ thành đề tài bàn tán không ngớt của các cô gái văn phòng rồi.

Tô Xán đi qua quầy tiếp tân nở nụ cười nhẹ với ba cô gái, làm cả ba cô gái tim đập thình thịch.

- Chủ tích vừa cười với tôi đấy, chủ tịch đẹp trai sững sờ!

Một cô gái hai tay ôm ngực bộ dạng sắp ngất tới nơi:

Hai cô gái khác vẫn nhìn theo Tô Xán, lòng thì thầm nghĩ, đúng là đồ ảo tưởng, không biết soi gương nhìn lại bản thân, rõ ràng chủ tịch cười với mình.

Đoàn người Tô Xán tới khu văn phòng làm việc chung, nhiều người ngó nhìn bọn họ, khu vực làm việc từ mấy gian văn phòng của tầng quản lý cần riêng tư, cùng với phòng họp ra thì đều là kết cấu mở, phong cách này Tô Xán thừa nhận có học theo tư tưởng của Mark.

Trước kia Mark thuê chung cư có bể bơi ở Palo Alto, tầng trên làm khu uống cà phê, tầng dưới làm việc, mỗi ngày nhìn cô gái mặc quần short, áo thun ba lỗ nóng bóng cầm cốc cà phê từ trên cầu thang đi xuống, ngực rung rinh rất là đã mắt... Tóm lại là phong cách nơi làm việc thân thiết như ở nhà đó được Tô Xán di dời sang chỗ này.

Tuy nhiên Kiều Thụ Hâm lại không ưa nổi cái phong cách này, trong con mắt hắn, nơi làm việc phải gọn gàng ngăn nắp đâu vào đó, tốt nhất là cơ giới quân sự hóa, mỗi nhân viên phải kiên thủ ở vị trí của mình tỉ mỉ như mạch điện tử. Nhưng không may cho hắn ở Mỹ gặp phải Mark, về Trung Quốc mấy ngày đầu còn hòng quán triệt tư tưởng quân sự hóa cho Tô Xán, kết quả gặp tên lôi thôi chả kém gì Mark.

Người trong làm việc ngăn cách bởi vách tường gỗ dừng công việc nhìn bọn họ, ghế sô pha màu nâu đỏ ở trong gọng rộng, đối diện là màn hình lớn và máy chơi game PS 2 của Sony, cùng với khoảng không nhỏ lắp máy chiếu cho các nhóm nhỏ bàn bạc.

- Mới đầu khi chúng ta mới hoạt động nơi này như bãi đỗ xe ở Mỹ, giờ nó giống một công ty lớn rồi, anh Kiều, làm rất tốt.

Tô Xán có chút hưng phấn nói với Kiều Thụ Hâm:

- Rất nhiều công ty trước khi bị bong bóng internet vỡ làm phá sản, mới đầu đều rất khí thế. Nhưng chưa bao giờ có công ty nào tản mạn thế này, tôi thấy đây không phải việc tốt, văn hóa công ty thực sự không phải là thế này.

Kiều Thụ Hâm là chuyên gia dội nước lạnh, hắn cực kỳ có ý kiến với chuyện này, có điều vẫn chấp hành chính xác tư tưởng của Tô Xán:

Xét cả về bằng cấp và kinh nghiệm, tuổi tác, Tô Xán đều không so được với Kiều Thụ Hâm, nên hắn nghĩ Tô Xán có lẽ không biết làm sao kiến tạo nên cơ cấu quản lý và văn hóa công ty thực sự, phong cách tản mạn của Mark vốn đã khó chấp nhận rồi, nhưng có thể tha thứ, vì bản Mark thiếu kinh nghiệm quản lý, Tô Xán lại không biết rút kinh nghiệm thì chớ, lại học theo y hệt thì hoàn toàn là hoang đường.

Nhất là lúc này góc phòng làm việc có hai tên say sưa chơi game, làm hắn rất chướng mắt.

Tô Xán đi thẳng tới góc phòng, tránh làm phiền tới người khác nên hai người này đeo tai nghe, đang chơi Winning Eleven, Tô Xán không nhận ra phiên bản nào, y thiên hướng game chiến thuật, nhập vai hơn là game thể thao.

Hai người kia chơi rất say sưa, tới tận khi đoàn người Tô Xán đứng xem một lúc mới phát hiện ra, vội vàng gỡ tai nghe đứng dậy, thấy Tô Xán đứng ở vị trí trung tâm, không biết chào hỏi ra sao.

Kiều Thụ Hâm mặt đã đen xì, nói:

- Đây là chủ tịch Tô của chúng ta.

- Chào chủ tịch.

Một người kinh sợ, vội vàng khom người chào.

- Xin lỗi chủ tịch.

Người còn lại vội vàng xin lỗi, không biết xin lỗi vì chơi game hay là vì không nhận ra Tô Xán tới, lòng hết sức căng thẳng, hai người bọn họ đều mới tuyển vào, không biết mặt Tô Xán, nhưng từ lâu từ đồng nghiệp xung quanh, nghe không ít chuyện về vị chủ tịch trẻ này, có thể nói là nhân vật truyền kỳ, thần tượng của giới trẻ, không ngờ lần đầu gặp nhau trong tình thế này.

- Không sao, công ty chúng ta đề cao tính sáng tạo, nên thư giãn giải phóng đầu óc là điều quan trọng, vì thế tôi mới bố trí máy chơi game ở chỗ này.

Hai người kia thở phào, trong khi đó Kiều Thụ Hâm nhíu mày lại, mấy nhân viên gần đó đang chú ý tới việc này cũng ngồi trở lại chỗ, tưởng chuyện này hẳn là kết thúc ở đây, trước kia cũng đã nghe nói chủ tịch Tô rất khác người, tính cách thoải mái.

- Thế nhưng, thư giãn là để làm việc tốt hơn, đừng quá buông lỏng bản thân, nếu thành tích mọi người đạt được đúng với kỳ vọng của tôi..

Tô Xán hơi dừng lại chút, những người xung quanh nghe được câu này bất giác đều trở nên căng thẳng:

- Tôi không muốn chúng ta gặp lại nhau trong văn phòng tôi, với phong bì một tháng lương và lời chúc may mắn.

Từ đầu tới cuối, Tô Xán nói rất bình thản nhẹ nhàng, không nghiêm mặt, không lớn tiếng, nhưng ai nghe được đều cảm nhận áp lực đè lên người, hai người đứng đối diện càng toát mồ hôi lạnh:

- Vâng.

- Không quấy rầy mọi người nữa, tiếp tục đi nhé.

Tô Xán vỗ vai người ở gần sau đó cùng đám Kiều Thụ Hâm quay trở lại văn phòng làm việc sau hai tháng xa cách, bỏ lại hai anh chàng tội nghiệp thấy tiếp tục chơi cũng không được, mà về chỗ làm việc thì cũng hơi mất mặt.

- Rõ ràng chủ tịch không cần quát tháo vẫn khí thế mười phần, tới giờ tôi vẫn còn sợ đây này.

Nữ nhân viên tóc ngắn thanh lịch, đưa tay nổi gai ốc lên:

- Đúng thế đấy, nghe chủ tịch nói mà tôi giật thót một cái, tưởng như chính mình đang bị nói vậy, thảo nào còn trẻ như vậy mà chủ tịch đã có thành tựu người ta làm cả đời không tới.

Tích cực bàn tán nhất luôn là chị em phụ nữ:

- Chủ tịch thật có sức hút, tôi biết phải làm sao bây giờ, có phải tôi cảm nắng rồi không?

Cô gái khác mặt sùng bái nhìn về phía văn phòng Tô Xán:

- Thôi đi mấy cô, tập trung mà làm việc, cẩn thận được chủ tịch gọi vào phòng chúc may mắn đấy.

Đám nhân viên nam ghen tỵ ra mặt, trong số những cô gái kia có người độc thân, là mục tiêu họ nhắm tới, sao chịu được nghe cô gái mình thích tán thưởng nam nhân khác như thế, dù có là ông chủ của mình.