Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 116: Nữ thần biến mất




Tô Xác ngạc nhiên, không hiểu tin này từ đâu ra:

- Cậu nghe ai nói thế?

- Sơn nhân tự có cách, theo thông tin mật thì cha cậu vì thành tích tốt ở Đại Dung, khả năng thăng chức rất cao, lần này cha cầu điều chức có rất nhiều hướng, một tập đoàn năng lượng ở thành phố Phàn Hồng thiếu chức tổng giám đốc, hướng khác là thị trưởng Xuân Thành, nếu không nam hạ Hồ Châu hoặc bắc thượng Cẩm Đô đều có thể vào thường ủy.

Lâm Trứu Vũ vỗ ngực tự tin:

- Cậu nói xem tin này đáng để cậu trả tiền hôm nay không?

Tô Xán nhíu mày, không rõ đây có phải là tính toàn dự phòng của Vương Bạc phòng khi ông ta không chống đỡ được áp lực, đưa cha mình đi chỗ khác tránh xa vào vũng lầy của Đại Dung không? Nhưng đây cũng rất có khả năng phía Quách hệ thấy cha y quá cứng đầu nên định tính cách thăng chức giảm quyền này để đẩy cha y đi chỗ khác?

Chuyện kiểu này có lẽ Lâm Trứu Vũ chỉ nghe hóng hớt đâu đó thôi khó mà có tin xác thực.

- Lại khoe tự có cách?

Lâm Lạc Nhiên trề môi:

- Những chuyện này anh hỏi Tô Xán, đảm bảo cậu ấy còn biết trước anh, thế này có là gì? Anh cũng đừng bày trò ăn chực của Tô Xán nữa được không, mất mặt lắm.

- Đường Vũ còn ở bên cạnh Tô Xán kìa em gái.

Lâm Trứu Vũ dùng khuỷu tay huých nhẹ Lâm Lạc Nhiên, còn nháy mắt nháy miệng ra hiệu, giọng thì bô bô chả dấu được ai:

- Em công khai lấy lòng Tô Xán thế là không ổn đâu.

Lâm Lạc Nhiên rít lên một tiếng, Lâm Trứu Vũ tính bỏ chạy nhưng không kịp, bị cô em gái vừa đấm vừa đá, vì ánh đèn mà gò má đỏ rực, nhìn liếc về phía Đường Vũ. Đường Vũ ngồi bên cạnh Tô Xán, khẽ vén tóc mai mỉm cười, ý bảo không để bụng.

Lâm Lạc Nhiên thở phào quay đầu lại tiếp tục nhéo Lâm Trứu Vũ đang vừa né tránh vừa kêu như lợn bị chọc tiết, lòng thì thầm mắng mình kém cỏi, Đường Vũ có để bụng hay không thì liên quan gì tới mình, sao phải thở phào. Lâm Lạc Nhiên cầm cốc kem lạnh áp lên khuôn mặt hơi tỏa nhiệt, thấp thỏm không biết hành vi vừa rồi của mình có phải là lạy ông tôi lạy bụi này không?

Lâm Trứu Vũ bị một trận đòn vẫn không chừa, đột nhiên hỏi:

- Tô Xán, nếu chọn em gái tôi và Đường Vũ, cậu sẽ chọn ai?

- Này, hôm nay nóng quá nên lên cơn à?

Lâm Lạc Nhiên tàn bạo trừng mắt lên uy hiếp ông anh trai:

Nhưng giống như trò đập chuột, đập lỗ này nó chui lên lỗ khác, Vương Uy Uy cách bàn chồm người tới, cười đểu nhìn Tô Xán:

- Câu hỏi này hay, Tô Xán, cậu chọn ai đây?

Đường Vũ không nói gì, mắt chớp chớp nhìn Tô Xán, Lâm Lạc Nhiên vờ bắt nạt Lâm Trứu Vũ, thực chất cũng giỏng tai lên nghe, cả hai đều rất muốn biết đáp án của câu hỏi này.

- Tôi làm sao dám chọn ai.

Tô Xán nắm tay Đường Vũ đưa lên hôn khẽ lên mu bàn tay cô:

- Được cô ấy để ý là may mắn nhất trong đời tôi rồi.

- Tô Xán, cậu nói mấy lời buồn nôn như vậy mà lưỡi không nổi mụn à?

Lâm Lạc Nhiên rúm người lại, tay nọ xoa tay kia.

Đường Vũ khẽ lườm Tô Xán một cái như trách móc, nhưng không rút tay lại, nếu như tinh ý hơn nữa sẽ nhận ra đuôi mắt cô nhướng lên cao, giống như con chim nhỏ cong đuôi lúc vui vẻ vậy, câu trả lời của Tô Xán không hoàn mỹ, nhưng biểu hiện của y rất tốt, nhất là trước mặt Lâm Lạc Nhiên.

Cho dù trải qua sự kiện Vương Thành, Tô Xán trưởng thành hơn, làm việc dứt khoát hơn, nhưng không có nghĩa mặt tình cảm cũng thế, vì tình cảm Lâm Lạc Nhiên như mưa dầm thấm đất, dù Tô Xán biết mình phải nhanh chóng cắt đứt, nhưng lại sợ làm tổn thương tới Lâm Lạc Nhiên, vì thế mới muốn thông qua biểu hiện với Đường Vũ, mong Lâm Lạc Nhiên nhìn ra.

Đùa vui một chút thì được, nếu dây dưa quá mức ở đề tài này sẽ khiến người khác khó chịu, Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ dừng đúng lúc, chuyển sang tán gẫu trên trời dưới biển.

Trong quán phát nhạc Âu Mỹ, Lâm Lạc Nhiên hơi đung đưa người, làm như đang chú tâm nghe nhạc, mắt lại nhìn tay Tô Xán và Đường Vũ đan chặt vào nhau dưới bàn.

Một lúc sau, Tô Xán như cảm nhận được ánh mắt Lâm Lạc Nhiên, hơi quay đầu sang, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.

Cảm giác như có dòng điện li ti chạy dọc xương sống mỗi người, cả hai thoáng sững người, không có lúng túng, ánh mắt chỉ giao nhau chống lát, Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên đều như đọc được ý đối phương.

Thoáng ôn nhu xen chút áy náy đó trong ánh mắt Tô Xán làm tim Lâm Lạc Nhiên thoáng đau.

Mình đâu phải là gái già quá lứa lỡ thì chẳng ai muốn, sao cứ thích một người không thuộc về mình, cô từng nhiều lần bới móc khuyết điểm của Tô Xán để phủ nhận y, nhưng kệ là tốt hay xấu tất cả hình ảnh Tô Xán chẳng biết lúc nào không thể xóa khỏi tâm trí được nữa.

- Đường Vũ? Tô Xán?

Lúc này có nhóm bốn người ở bàn sau họ, tính tiền chuẩn bị rời đi, ngang qua họ thì ngạc nhiên gọi:

- Ồ, các bạn cũng ở đây à?

Tô Xán không nhận ra, có điều Đường Vũ và Cao Tường trước kia quan hệ không tệ, mỉm cười chào:

- Đúng thế, thật khéo quá, thiếu chút nữa không nhận ra bạn rồi, Đường Vũ, bạn xinh đẹp lên nhiều quá, nghe nói bạn đang học ở Thượng Hải phải không? Đồng Tề hay ĐH Thượng Hải?

Nhìn thấy khuôn mặt Đường Vũ càng thêm thanh lệ thoát tục, Cao Tường cố kiềm lòng không thất lễ:

- Đh Thượng Hải, còn các bạn?

Gặp lại bạn học cũ, Đường Vũ rất vui, thấy thân thiết hơn nhiều:

- Hiện giờ tôi học học viện tin tức truyền thông đại học Thanh Hoa, Liễu Lỵ và Lục Nguyệt Tân học khoa học đời sống Bắc Đại, bận quá, vừa mới về Dung Thành hôm qua thôi, nên tới tận hôm nay mới tụ họp với nhau được, khả năng vài ngày nữa lại tới Thiên Tân, ai nghĩ lên đại học còn bận hơn thời cao trung, nghỉ hè cũng không được trọn vẹn nữa...

Cao Tường than thở:

Liễu Lỵ được giới thiệu xong chỉ gật đầu, khoanh tay đứng đó, nhìn Đường Vũ chằm chằm ý vị xem thường, cô ta trước kia là học sinh mũi nhọn, nhưng không xinh đẹp bằng Đường Vũ nên không nổi tiếng bằng, luôn nghĩ rằng nhà trường quá mức ưu ái Đường Vũ chẳng qua vì cái mặt đó thôi, giờ thì sao Đường Vũ chỉ vào được ĐH Thượng Hải đứng bét trong năm trường học hàng đầu, đó là minh chứng rõ ràng mình hơn một bậc.

- Thôi, mình có hẹn với mẹ, phải đi đây, hẹn các bạc khi khác.

Nói chuyện một lúc Đường Vũ xem đồng hồ, nhoẻn miệng cười ôn nhu với Tô Xán:

- Em về đây.

- Ừ đề anh tiễn em.

Tô Xán đứng dậy, gật đầu với đám Cao Tường, tiễn Đường Vũ đi.

Cao Tường không khỏi thất vọng, cảm giác như thứ gì đó không còn nữa, trước kia ở Nhị Thập Thất Trung ánh nắng rực rỡ, cô gái đó chói lọi hơn cả ánh nặng mặt trời, từng là sự tồn tại huy hoàng trong ký ức, là nữ thần trong mắt bao người. Vậy mà bây giờ đã trở thành một người bình thường có thể thấy khắp nơi trong quán bar.

Vốn tưởng rằng cô gái ấy sẽ tiếp tục vươn tới đỉnh cao hơn, ví như Thanh Hoa Bắc Đại hay trường học danh tiếng ở nước ngoài, quen biết vòng tròn lớn hơn, có tầm nhìn mà người thường không sao tưởng tượng được.

Nhưng bọn họ vẻn vẹn chỉ vì hạnh phúc nhỏ ấm áp trước mắt là lựa chọn làm người bình thường, một cô gái nếu yêu một chàng trai tới tận xương tủy thì không cách nào che giấu, vừa rồi tuy Đường Vũ nói chuyện với bọn họ, nhưng tay luôn nắm tay Tô Xán, môi luôn mang nụ cười nhẹ nhàng hạnh phúc của cô gái nhỏ ấy, hắn thấy rõ ràng.

Đó đáng lẽ là bức tranh khiến người khác hâm mộ, nhưng Cao Tường không nghĩ vậy.

Cô gái ấy vốn có thể còn rực rỡ hơn nhóm người bọn họ, cơ hội ở ngay trước mặt, nhưng lại ngu xuẩn lựa chọn từ bỏ, tới ĐH Thượng Hải sức cạnh tranh kém cỏi, ở đó chẳng mấy chốc bị nhấn chìm thành một người bình thường, cuộc sống đôi khi thật giống vở kịch, khó đoán trước.

Khi Đường Vũ cùng Tô Xán sóng vai rời khỏi quán bar, hắn đột nhiên thấy nữ thần trước kia biến mất trong bóng tối rồi.