Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 111: Trong đêm




- Tô Xán, Đôn Hoàng có lẽ chỉ là một trong rất nhiều sản nghiệp của cậu, nhưng với tôi nó không chỉ là sự nghiệp, tôi coi nó như đứa con tinh thần, nhìn Đôn Hoàng lớn mạnh từng ngày là hạnh phúc lớn nhất của tôi.

Vương Thanh nói xong không đợi Tô Xán trả lời, mở ngăn kéo cất máy sấy tóc đi:

- Hôm nay tôi mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi.

- Được.

Tô Xán không biết nói gì thêm, gật đầu:

- Vậy chị ngủ ngon.

Nói rồi quay người định đi sang phòng bên cạnh.

- Tôi không bảo cậu đi.

Vương Thanh nói xong cởi khăn tắm, sau đó chui vào chăn.

Tâm tình mới bình tĩnh lại của Tô Xán lại sôi trào, trời đêm yên tĩnh, nghe tiếng Vương Thanh cởi khăn tắm lên giường, tim Tô Xán đập nhanh gấp mấy lần.

Tô Xán đứng đỏ mất năm sáu phút, cứ như đợi trông đợi Vương Thanh ngủ rồi bỏ đi vậy, nhưng Vương Thanh không định tha cho y:

- Cậu làm chuyện đó với một cô gái rồi định cứ thế mà đi à?

Đã không còn giận rồi, lại vẫn muốn dằn vặt mình, hít sâu một hơi, Tô Xán quay người lại, thấy Vương Thanh đã quấn kín người trong chăn, bên cạnh không biết từ lúc nào có thêm một cái chăn nữa.

- Thất vọng phải không?

Vương Thanh chỉ có cái đầu thò ra ngoài, nhìn Tô Xán cười trêu chọc:

- Tôi chỉ coi cậu như đứa em trai thôi.

Tô Xán vừa nhẹ nhõm, lại bỗng dưng có chút bực bội, đi thẳng tới giường, hậm hực nói:

- Thật trùng hợp, trước nay tôi cũng chị như em gái.

Rồi mở chăn bên cạnh chui vào.

- Đừng tắt đèn, tôi thích để đèn khi ngủ, ngủ ngon.

Vương Thanh nói xong nhắm mắt lại:

Cứ thế mà ngủ? Vậy là xong rồi sao?

Cuộc sống luôn tràn ngập những bất ngờ, Tô Xán không ngờ một bữa cơm mà mình gây ra họa lớn như thế, không ngờ một buổi tối hoang đường như vậy, lại khép màn trong lặng lẽ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vương Thanh ngủ rồi, nhưng Tô Xán không thể ngủ được, dù chuyện hôm nay là hiểu lầm, hiểu lầm được cởi bỏ, hai bên đều có một phần lỗi về mình, thậm chí quan hệ hơi người ở điểm nào đó còn có tiến bộ, Tô Xán dám chắc điều này, Vương Thanh về sau lợi dụng điểm ấy để tùy tiện với y, thi thoảng sẽ nhắc cho y nhớ bản thân đã làm gì.

Nhưng nói thế nào thì Tô Xán làm tổn thương Vương Thanh là không thể chối cãi, Vương Thanh không thể không có chút khúc mắc nào, có lẽ vì xưa nay cô quá chiều chuộng y nên tỏ ra tự nhiên, không để y phải mang áy náy.

Tô Xán sao có thể không áy náy, chưa kể chuyện kia, trước đó y trút gánh nặng Đôn Hoàng hết lên vai Vương Thanh là sai rồi, thêm vào nhìn thái độ của đám nam nhân kia với Vương Thanh, chuyện đó rất có thể thành sự thực, Vương Thanh đi giây như vậy quá nguy hiểm. Tô Xán tính nên nói với Đỗ Đại Vĩ, cử Lý Quân hoặc Tôn Binh làm làm lái xe kiêm vệ sĩ cho Vương Thanh, nhưng xưa nay Vương Thanh không thích tiếp xúc với nam nhân, mà để một nam nhân theo Vương Thanh suốt ngày cũng không tiện, Tô Xán cũng không thích, tốt nhất là tuyển một nữ vệ sĩ, quyết định như vậy, dù sao y không thiếu tiền.

Vương Thanh thở rất nặng, cái mũi thanh tú phập phồng với tần suất rất nhanh, cho dù hai mắt nhắm nghiền, song vẫn sung húp vì khóc, rửa hết lớp phấn trang điểm, khuôn mặt không che dấu nổi vẻ mệt mỏi tiều tụy, môi dưới hằn rõ vết cắn.

Tô Xán quay người sang lẳng lặng chăm chú nhìn Vương Thanh rất lâu, tư duy phát sinh chuyển biến cực lớn, y hiểu được vì sao Mục Tuyền nói mình không quan tâm tới suy nghĩ người khác về mình là ưu điểm, cũng là nhược điểm.

Y hiểu, mình bị xã hội chà đạp cho chai sạn, vô cảm với rất nhiều thứ chứ chưa phải là trưởng thành, một người chỉ thực sự trưởng thành khi họ ý thức được hai chữ “trách nhiệm”.

Mình không có tư cách gì nặng nề, dằn vặt hay đau khổ, phải đứng dậy, phải thay đổi.

Bất giác Tô Xán nảy ra ý nghĩ, nếu hôm nay Vương Thanh không lý trí cản mình lại ở phút chót thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nghĩ tới đó nhìn đường cong uốn lượn của Vương Thanh dưới chăn mềm, người lại dần dần nóng lên, chỉ cần đưa tay ra …

Không được, không được, Tô Xán mạnh mẽ trấn áp ý nghĩ này xuống, nhắm mắt ngủ.

…..

Tô Xán ngủ rồi, nhưng Vương Thanh còn chưa ngủ, nghe hơi thở Tô Xán nhẹ dần, đều đặn, đã ngủ say, cô đột nhiên sinh ra chút bực tức, quay người sang.

Chuyện hôm nay đã qua, đúng là Vương Thanh không muốn Tô Xán phải day dứt, dù sao chỉ là chuyện hiểu lầm hai bên cùng có lỗi, nhưng tuyệt đối không cho y thoải mái, thế nên mới gọi Tô Xán ở lại ngủ chung với mình, vốn tưởng y sẽ bị khổ sở dày vò một đêm, ai ngờ chẳng mấy chốc đã lăn quay ra ngủ như lợn rồi, cô không tức sao được.

Nghiêng người sang nhìn Tô Xán, đèn trần đã giảm bớt độ sáng, nhưng cô vẫn nhìn rõ ràng, tên nhóc đó ngủ rất ngon lành, mái tóc lúc nào cũng rối bù, lông mày dầy mà đậm, sống mũi thẳng, môi rất có nét, vốn là toàn là đường nét nam tính, nhưng khuôn mặt lại nhu hòa nữ tính hóa, nên biến thành không đủ mạnh mẽ, nhưng lại có gì đó khiến người người ta có cảm giác dễ dàng tin tưởng.

Quen nhau tính ra được hơn bốn năm rồi, nhưng đây mới là lần đầu Vương Thanh chú tâm ngắm nhìn Tô Xán ở khoảng cách gần như vậy.

Nghĩ lại, hai người họ quen nhau chỉ có thể nói bằng một từ “duyên phận”, vì một câu chuyện trong quá khứ, Vương Thanh rất phản cảm khi ở gần nam nhân, chỉ có Tô Xán là cô không cảm thấy bài xích chút nào.

Lòng hỗn loạn, hiếm khi nào bỏ hết trói buộc trong lòng, mặc đầu suy nghĩ lung tung.

Lần đó ăn cơm ở trong cửa hiệu nhỏ ở Hạ Hải, Tô Xán đã nói:” Cám ơn mẹ vất vả thời gian qua, cám ơn chị Vương Thanh giúp đỡ chăm sóc, hai người đều là người quan trọng trong đời con.” Kể từ đó cô gần như coi Tô Xán như máu mủ ruột thịt của mình.

Rồi sau đó Tô Xán chia sẻ với cô bí mật cực lớn, có lẽ trên đời này, cô là người duy nhất được Tô Xán chia sẻ bí mật đó, cô từng hỏi Tô Xán:” Tư cách pháp nhân của Thục Sơn là tôi, tài khoản ngân hàng cũng lấy tên tôi, bây giờ trong tài khoản có bao nhiêu tiền như thế, cậu không sợ tôi chiếm đoạt hết à? “ Lúc đó Tô Xán ngớ người đáp:” Tôi chưa bao giờ nghĩ tới.”

Lúc đó cô hết sức cảm động cưỡng hôn Tô Xán, rồi bị Tô Xán nổi điên hôn lại.

Nghĩ lại quãng thời gian cùng nhau xây dựng cơ nghiệp nho nhỏ chung của hai người là thời gian hạnh phúc nhất, những hình ảnh không thể quên ở quãng thời gian đó không ngừng hiện lên trong đầu, nét mắt Vương Thanh chuyển từ trầm tư sang cười nhẹ …

Trước nay Vương Thanh không tắt đèn khi ngủ là vì sợ, vì cô luôn ngủ một mình, lúc này Tô Xán bên cạnh, đột nhiên Vương Thanh nảy ra ý nghĩ “dù sao cậu ta không dám làm gì mình.”, gần như không suy nghĩ gì, Vương Thanh đưa tay ấn công tắc ở đầu giường, đèn vụt tắt, bóng đêm bao phủ căn phòng.

Bóng đêm là đồng hành của tội lỗi, khiến người ta làm những việc không dám làm trước ánh sáng, Vương Thanh vén chăn Tô Xán lên, sau đó nhích người chui vào trong.

Có điều chỉ tích tắc Vương Thanh ân hận muốn quay trở ra, vì cô quên mất mình hoàn toàn trần truồng, tim đập thình thịch đến bản thân cô cũng nghe thấy, chỉ sợ đánh thức Tô Xán thì không biết giấu mặt vào đâu, đến nhịp thở gần như nín lại, chờ giây lát thấy Tô Xán hoàn toàn ngủ say không biết gì, Vương Thanh như cá lên bờ, hít sâu một hơi, mùi nam nhân nồng nồng chui vào mũi, toàn thân cô bao phủ bởi mùi không hoàn toàn dễ ngửi lắm, nhưng rất thu hút.

Cô không biết vì sao vừa rồi mình nảy ra ý nghĩ kỳ quặc đó, rồi lại chui vào chăn Tô Xán, chỉ vì muốn nhìn thấy khuôn mặt đặc sắc của Tô Xán sáng hôm sau, hay vì …. Nhiều năm cô đơn lẻ loi, cô cũng muốn có nam nhân bên cạnh? Không đúng, mình không cần nam nhân, nam nhân không phải thứ tốt đẹp gì, thằng nhóc này cũng thế, có bạn gái đáng hoàng rồi vẫn hay nhìn trộm ngực mình.

Trong lúc Vương Thanh còn đang nghĩ linh tinh thì Tô Xán đột nhiên quay sang, ôm lấy cô vào lòng.