Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 103: Có qua có lại




Tô Xán và Đường Vũ chào hỏi xong, Đường Vũ lo lắng nhìn mẹ mình.

Tôn Trường Kiệt cùng Mục Tuyền quen nhau từ nhỏ, sống cùng một cơ quan đơn vị, Tôn Trường Kiệt hơn Mục Tuyền gần mười tuổi, sau này tiếp nối cha mình vào quan trường, Mục Tuyền cũng thế, nên giữ quan hệ vẫn khá mật thiết. Giờ Tôn Trường Kiệt đã 50 tuổi, sắp tới đây mà không tiến lên được coi như hết cơ hội tiến bộ rồi, đành ở lỳ chức phó thị trưởng này, vài năm nữa an ủi cho lên một cấp rồi nhận cái chức nhàn nhã ở tuyến hai dưỡng già thôi.

Vì thế gần đây Tôn Trường Kiệt rất tích cực chạy chọt khắp nơi, đặc biệt là với Mục gia, mong có thể tiến bộ, đương nhiên Mục Tuyền không thể giúp được gì ông ta mà phải nhờ tới mối quan hệ của mẹ mình, đó là điều Mục Tuyền cực kỳ không thích, nên khéo léo tránh việc này.

Không ngờ Đường Vũ xưa nay không bao giờ "nghị chính" lại muốn mời Tôn Trường Kiệt ăn cơm.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tôn Trường Kiệt là phó thị trưởng Du Thành, ông ta có thể gây áp lực với Dịch Gia Thuận, để Dịch gia phải phân tán tinh lực, giúp phía Đại Dung dễ thở hơn, nếu cần cũng có thể điều đình.

Tất nhiên không thể để người ta giúp xuông, đang yên đang lành kiếm chuyện với Dịch Gia Thuận ông ta chẳng được cái gì mà có khi ảnh hưởng cơ hội thăng tiến. Thế nên Mục Tuyền cũng cần có qua có lại, phải nhờ tới quan hệ của mẹ mình giúp Tôn Trường Kiệt, từ khi chống lại mẹ mình bỏ nhà đi, Mục Tuyền mấy chục năm nay luôn luôn cực kỳ độc lập, càng không chịu cúi đầu trước mẹ mình, vậy mà giờ phải cúi đầu rồi, còn chẳng phải vì Tô Xán.

Con gái bắt đầu ăn trong rào ngoài, hơn nữa khi đề xuất chuyện này còn rất thản nhiên, mặt chẳng đỏ chút nào, chẳng khác nào coi bản thân là con dâu nhà họ Tô, làm sao Mục Tuyền vui cho được.

Luôn luôn là người ở giữa giúp tiêu trừ mâu thuẫn giữa hai mẹ con, ông Đường đồng ý trước, còn nói để mình đi nói chuyện với mẹ vợ, cho dù đó là chuyện làm ông cũng "đau khổ" không kém gì vợ, cực kỳ không muốn. Cũng là vì ông ta cực yêu con gái, chưa bao giờ từ chối yêu cầu của con gái.

Ông Đường không phải là lúc nào cũng cười, cũng nhũn nhặn như bây giờ, thời trẻ cực kỳ kiêu ngạo ngông cuồng, dám chống đối cả cấp trên sau đó đập bàn chửi bởi hả hê một hồi rồi bỏ việc, cũng kết thúc luôn sự nghiệp chính trị ngắn ngủi.

Năm đó hai vợ chồng bỏ tới Hạ Hải lập nghiệp, ông ta chưa có thành tích gì trong thương trường, Mục Tuyền thì vẫn là công vụ viên nhỏ, Đường Vũ hộ khẩu không ở Hạ Hải, chỉ là học sinh dự thính, ông Đường mua hai hộp quả đứng đợi khu tập thể chờ hiệu trưởng trường học tới nửa ngày trời xin cho con gái làm học sinh chính thức.

Mục Tuyền vì không muốn ở phương diện này không muốn xung đột với con gái, nên phải đồng ý.

Trái tim con gái mình hướng về y, mình còn cách nào khác được chứ?

- Người trẻ tuổi chọn món ăn đi, các cháu là chính, thích ăn gì thì ăn thì cứ gọi, bọn chú thì sao cũng được.

Tôn Trường Kiệt đưa thực đơn cho Đường Vũ:

- Cám ơn chú Tôn.

Đường Vũ không khách khí, gọi phục vụ tới:

- Một phần thị bò sốt vang với bánh mỳ, cá nấu nấm, tai lợn...

Ông Đường thích ăn thịt bò, nhất là thịt bò luộc chín vừa phải, thái ra chấm muối gừng, ngoài ra còn thích mỳ thịt bò, nhiều lúc đi xã giao về ăn không no, về nhà thái thịt bò luộc sẵn đề tủ lạnh, úp gói mì ăn liền cũng ăn ngon lành. Còn Tôn Trường Kiệt thì Đường Vũ từ chỗ mẹ mình đã biết ông ta thích món ăn Sơn Đông. Mẹ cô thì thích ăn cá, những quán lẩu cá ở Hạ Hải và Dung Thành được hai mẹ con cô chiếu cố hết rồi.

Tâm tư tinh tế của Đường Vũ thể hiện hết qua cách gọi thức ăn này, nhưng Mục Tuyền lại chẳng vui vẻ.

Đường Vũ nói tiếng Xuyên hay tiếng phổ thông đều rất dễ nghe, Tô Xán đặc biệt thích nghe Đường Vũ nói tiếng phổ thông ở đất Thục, trong trẻo như chim hót, còn ở Thượng Hải lại thích nghe Đường Vũ nói tiếng Xuyên. Trong trường hợp như thế này Đường Vũ sẽ nói tiếng phổ thông.

Cảm giác rất thích.

Đường Vũ nắm bắt chuẩn xác thói quen mỗi người gọi mấy món xong, ánh mắt như mang sóng nước chuyển sang người Tôn Lỗi, mỉm cười hỏi nhẹ:

- Còn anh thích ăn gì?

- Gọi cho anh mấy món cá là được.

Tô Lỗi nghe Đường Vũ nói cảm giác bay bổng như tắm trong gió xuân, lại thêm vẻ đẹp thanh lệ tươi mát đó thực sự chưa uống rượu đã ngất ngây rồi.

Cuối cùng Đường Vũ nhìn Tô Xán:

- Tô Xán cũng thích ăn cá nhưng đặc biệt ăn cá sông, chê nó nhiều xương, ăn phiền phức, anh ấy là động vật ăn thịt điển hình, vậy thêm hai món vịt quay và bò xào nấm nữa là được.

Mấy người trong phòng bao nhìn cả vào Tô Xán, nhân vật hưởng thụ ưu đãi đặc biệt.

Tôn Lỗi cầm chén trà lên, che dấu sự thất vọng lớn trong lòng, với thân phận của hắn, gặp mỹ nữ có thể nói là nhiều tới quen mắt rồi, khiến hắn phải động lòng không phải dễ, tâm lý rèn luyện rất kiên cường, theo lý mà nói chẳng thể vì một Đường Vũ mà có cảm giác chua chua này.

Nhưng thằng nhãi Tô Xán đó thực sự là diễm phúc quá tốt, lúc ở Tây Lĩnh luôn có cô gái khiến người ta nhìn mà ngứa ngáy theo bên cạnh. Chưa đủ, giờ lại có cô gái chu đáo, tâm tư tinh tế, toàn là mỹ nữ cực phẩm mười năm khó gặp một lần. Trong lòng Tôn Lỗi mất cân bằng cũng phải thôi.

Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, được ông Đường nhiệt tình dẫn dắt, chủ đề câu chuyện mở rộng khắp từ đông sang tây, Tô Xán sở trường ăn nói rồi lại còn có chút ý lấy lòng, cho nên thể hiện hết toàn bộ ý kiến độc đáo sâu sắc của mình nhiều vấn đề, Mục Tuyền cũng phải thầm gật đầu. Tôn Trường Kiệt càng lúc càng hứng thú với chàng trai trẻ này, nói chuyện từ tâm thái trưởng bối quan tâm tới vãn bối thành ngang hàng cùng người chung sở thích.

Đặc biệt khi nói tới món ăn, vài câu nói của Tô Xán khai quát hoàn mỹ cảm giác ông ta về mấy món ăn, ăn uống là một trong số ít đam mê chưa mất của ông ta khi lăn lộn trong quan trường, hận không thể kéo Tô Xán về nhà tâm tình, tri kỷ khó tìm mà.

Mục Tuyền ít nói, Đường Vũ thì mỉm cười để Tô Xán biểu hiện, Tôn Lỗi muốn thể hiện cảm giác không xen vào được, mắt thi thoảng nhìn Đường Vũ, cái đuôi ngựa nho nhỏ màu đen theo động tác nhỏ của cô khẽ nhún nhảy, đôi mắt trong veo dường như khiến mọi người trong gian phòng như vật thể tĩnh lặng trong bức tranh sơn dầu, chỉ cô là tinh linh sống động.

Giữa bữa cơm, Mục Tuyền nhận được một cú điện thoại, nhìn số gọi tới, không tránh đi mà nghe ngay tại chỗ.

- Chú Triệu, vâng ạ, mẹ cháu vẫn khỏe cám ơn chú, chú nói gì thế ạ, mẹ cháu sao có thể không nhớ chú chứ ạ, mẹ cháu còn kể năm xưa mẹ cháu không biết chú bị bệnh phải nằm viện, cần tới xe gọi chú chở, chú không nói một lời rút kim truyền dịch ra đi ngay, về sau mới biết, rất áy náy... Dạ..

Mục Tuyền che miệng cười khẽ, phong tình làm nam nhân có mặt ở đó đều điên đảo:

- Thứ gì mà cần chú phải tự mình đưa tới ạ, người ta nói trưởng phòng Triệu hối lộ cháu thì sao?

Tôn Trường Kiệt không khỏi kích động, đó là nhân vật quan trọng mà ông ta muốn nhờ Mục Tuyền làm cầu nối.

Mục Tuyền hé cánh môi hồng, hiện ra nụ cười đầy phong vận, gật đầu nói:

- Chú Triệu, vừa khéo cháu đang ăn cơm với thị trưởng Tôn, anh ấy có vài lời muốn nói với chú.

Nói rồi đưa điện thoại cho Tôn Trường Kiệt.

- Chào trưởng phòng Triệu, vâng tôi là Tôn Trường Kiệt ở Du Thành … dạ, dạ.. vâng.

Tôn Trường Kiệt vội dùng hai tay nhận lấy, đứng lên nghe điện thoại, còn cúi đầu xuống chào cứ như đang đứng đối diện với nhân vật đầu kia điện thoại, hoàn toàn không giống hình ảnh quan viên kiến thức uyên tâm, trầm ổn trí tuệ vừa rồi. Cũng không thể trách ông ta thất thố, đây là cơ hội cuối cùng của ông ta, mà phía kia là nhân vật có tiếng nói vô cùng trọng yếu.

Đường Vũ nói nhỏ với Tô Xán:

- Đó là trưởng phòng Triệu, Triệu Khải Niên, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, trước kia là cấp dưới của mẹ em, về sau từng bước lên tới vị trí này, mỗi lần đi công tác xa về đều mang theo ít đặc sản mà bà ngoại thích.

Tô Xán gật đầu, y cũng biết quan trường đương nhiên phải có qua có lại, thầm thở dài.