Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 74: Phải đánh thật đẹp




Tháng 7 năm 2001, cao khảo trong cơn mưa tầm tã, cổng Nhị Thập Thất Trung chật kín gia trưởng đưa con đi thi, trường học chủ động, mở khu nhà nghệ thuật cho bọn họ vào trú, có thí sinh bước qua cổng trường thi đột nhiên khóc nức nở, sợ mình không thi được, trong ngày đó học sinh toàn quốc bước vào chiến trường.

Khi đó Tô Xán vì thông qua tiến cử nên đặt mình bên ngoài, đám đồng bọn mặc dù kiên quyết không cho Tô Xán tiễn đi thi, nhưng Tô Xán vẫn đội mưa chạy vòng qua mấy trường thi, đứng ngoài nhìn nơi những người bạn của mình quyết chiến, thầm nói trong lòng "cố lên!".

Tốt nghiệp, rất nhiều người khóc, cũng có người mỉm cười cáo biệt. Người đỗ thì ăn mừng, khoe khoang trường xịn của mình, người trượt thì tiến vào xã hội xông pha, hoặc tùy tiện kiếm đại học dân lập cho có cái bằng, có người quyết định ở lại trường ôn tập, dùng thêm một năm thanh xuân đổi lấy tương lai tươi sáng.

Quãng thời gian đó không ít người quay lại trường, dù chỉ ngửi hương cỏ.

Những ngày tháng tươi đẹp đó không trở lại được nữa.

Tháng 11 năm 2001, Tô Xán tới trường đại học, tới đây cuối cùng biến đổi về lượng phát sinh biến đổi về chất, hai tháng sau, Tô Xán biết toàn bộ đã khác trước rồi, y đã tách được quỹ tích cũ ra khỏi Đường Vũ, chỉ còn một tháng nữa.

Lâm Quang Đống mấy ngày nhàn rỗi, tới ĐH Thượng Hải, đeo kính râm Ray-ban, đỗ xe ở bãi đỗ xe lộ thiên bên ngoài, đi bộ vào trường, nghe nói là để ôn lại cảm giác thời đi học, ở quán ăn Xuyên chính tông trong trường, gọi món cá hấp cách thủy, một chai rượu trắng, nói:

- Mai tôi phải về, tới khi ấy tôi sẽ lại bay sang, hi vọng mọi thứ thuận lợi, Phạm Chi Lương đã bắn tin ra, hiện giờ rất nhiều người biết chúng ta đánh cược với bọn họ, trận này không đánh thì thôi, đã đánh là phải phải thật hoành tráng.

Lâm Quang Đống tự rót cho mình một chén, rót cho Tô Xán không đầy, tự cầm cốc lên uống không đợi Tô Xán, thoải mái không cần khách khí, đó là điều Tô Xán thích ở Lâm Quang Đống, có thể coi y như người ngang hàng thực sự, hai bên thoải mái.

- Anh Lâm, theo anh thế nào là đầu tư?

Lâm Quang Đống đặt cốc rượu trong tay xuống, nhìn Tô Xán:

- Trong từ điển bách khoa toàn thư Great Britain có chú giải, ở kỳ hạn nhất định trong tương lai hi vọng sinh lợi ích, quá trình đem thu nhập biến thành tài sản là đầu tư. Nói cách khác thu nhập không dùng để chi tiêu, mà dùng mua sản phẩm tăng giá trí chính là đầu tư. Thứ này có thể lý giải cách sâu xa hay đơn giản tùy người, cơ bản mà nói hoạt động tài chính hiện tại đều có thể dùng đầu tư để hình dung khái quát. Cậu không chuyên môn suy nghĩ những cái này chứ, lỗ lãi của công ty do Giang Minh chế định, tôi chỉ làm một người truyền thông thôi, hơn nữa cái nhìn tôi với những thứ này nhất định không giống với ông chủ học quản lý kinh tế như cậu.

- Chúng ta phải đánh một trận chiến đầu tư ngắn hạn thật đẹp, lấy vốn liếng đứng chân ở thành phố này.

Lâm Quang Đống trầm ngâm:

- Tô Xán, chúng ta làm thế cũng rất mạo hiểm đấy, vụ đánh cược với Phạm Chi Lương trông có vẻ chúng ta chỉ cược thắng không cược thua, nhưng thực chất bây giờ tin tức đã truyền ra, không còn như trước kia, thua trận này, ít nhất chúng ta mãi mãi mất đi thị trường Thượng Hải.

- Bất kể vụ đầu tư nào cũng có khả năng thất bại, tôi cũng không phải là Gia Cát Lượng, tính hết được nhân tố thiên thời địa lợi nhân hòa, với chúng ta bây giờ mà nói, nắm thiên thời, mất địa lợi, nhân hòa là yếu tố nhất định chúng ta cần tranh thủ. Song nó lại là biến số khó lương nhất, tôi chỉ có thể nói là tận lực thôi, đây là chuyến đầu tư mạo hiểm, nếu không tranh thủ được cơ hội này, vậy chúng ta rút khỏi Thượng Hải.

Tô Xán cười xấu hổ, chiến lược phạm vi lớn có cái nào không phải như vậy.

Cuối thu, Lâm Quang Đống lái Audi trở về Dung Thành.

Khi hắn rời Thượng Hải, tạp chí ( văn hóa thời thượng) của truyền thông Ba La chính thức đổ bộ các sạp báo, phản hồi khá tốt, được đánh giá là tờ báo vừa có chất lượng lẫn nội dung, nhưng không bước qua được bức tường thời kỳ bồi dưỡng thị trường.

Đa phần người mua thấy nó mới mẻ trang bìa bắt mắt mà sinh ra suy nghĩ "mua thử xem sao", thuận tiện mua một tờ, gần như không có lượng đặt mua.

Lúc này trong Kee Club, Phạm Chi Lương cũng cầm kỳ đầu tiên của ( Văn hóa thời thượng), bên cạnh người chỉ lật xem vài trang rồi vứt lên bàn, không xem nội dung rốt cuộc có điểm sáng nào không, cười mỉa mai:

- Lão Phạm, đây là cái tạp chí mà ông đánh cược đấy à, mấy kỳ đầu mà muốn nhìn ra quy mô thị trường sao? Không thể nào, tên nhóc Tiểu Tô đó mạnh miệng lắm, chắc là có bối cảnh, nhưng làm ăn kiểu như vậy là không được. Bọn trẻ bây giờ quá cuồng vọng, tưởng nói một hai câu mà kiếm được hợp đồng? Năm sáu người mà cũng đòi gọi là công ty? Nhãi ranh.

Phạm Chi Lương cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, tay kia vẫn cầm tạp chí, giọng bình thản:

- Thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ đó dám lớn lối trước mặt tôi, nhưng bất kỳ kẻ nào kiếm được tiền, dù bằng thủ đoạn nào cũng không phải là ngốc đâu, đừng đánh giá vội.

Người kia định nó thì có tiếng gõ cửa, tiếp đó năm sau cô gái ăn mặc rất gợi cảm đi vào, ánh mắt mang theo ba phần ngượng ngùng, bày phần tò mò, không khí sôi động hẳn lên.

- Lão Phạm cũng gian lắm đấy, thằng nhóc đó thành công thì ông ấy thừa gió tiến lên, phải biết trong vòng một tháng mà vượt lên được ắt có thủ đoạn phi phàm, không tận dụng trận gió đông đó thì quá phí. Còn nếu như thất bại thì sao nào, càng chứng minh ánh mắt Lão Phạm là chuẩn xác.. Thôi.

Ông chủ địa ốc hôm đó mắt híp vào, nói nhỏ:

- Không nói mấy chuyện ấy nữa, mỹ nữ đã tới rồi, đều là sinh viên đại học hàng hiệu, tới đây để kiếm cơ hội tiến lên trong cuộc sống, rất hiểu quy củ, không có ai là bị ép buộc hết. Các vị muốn giữ lại thưởng thức từ từ hay là ăn nhanh cũng được....

Rồi đứng lên ôm eo một cô nữ sinh mặc short trắng với áo yếm hở lưng, kéo sang phòng bên cạnh, rõ ràng định ăn nhanh rồi.

….

Hôm nay học quỷ lý ở giảng đường lớn số ba, giáo viên từng có phần thưởng cống hiến kiệt xuất, từng cùng lớp với phó thủ tướng Quốc vụ viện, thường ủy cục chính trị TW, giáo sư Dư Tử Minh.

Ngay cả sinh viên năm đầu cũng không thể không biết tới Dư Tử Minh - Tất nhiên chỉ sinh viên chuyên ngành. Cho nên giảng đường chật kín, Đường Vũ ngồi ở vị trí số sáu hàng thứ ba, còn Tô Xán tới muộn ngồi vị trí số 3.. Hàng cuối.

Tựa hồ vì hôm đó ước định với nhau, cho nên Tô Xán cảm thấy cô nhóc này có vẻ né tránh mình, mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau là sẽ mau chóng chuyển đi.

Mà cho dù Đường Vũ là danh hoa có chủ, nhưng những kẻ ôm suy nghĩ chưa kết hôn là vẫn còn cơ hội vẫn không phải là ít. Sau thất bại nhục nhã của những tên tự cho mình có khả năng ôm hoa tặng Đường Vũ, giờ bọn họ khôn hơn, dùng các loại cớ rất cơ bản nhưng luôn hữu dụng như thảo luận bài vở, hoạt động trong trường để tiếp cận Đường Vũ, định dùng kế mưa dầm thấm đất, hòng làm Đường Vũ thay đổi.

Điều này làm Tô Xán thi thoảng thấy mấy đứa con trai rõ ràng mục đích bất lương xúm quanh Đường Vũ là lại muốn đánh người.

Trương Tiểu Kiểu không lạ gì Dư Từ Minh, ông già trước mặt người ta luôn mặc sơ mi xanh, quần tây được người người tôn trọng này ở nhà thường mặc chiếc áo ba lỗ cũ kỹ, ngồi trên bàn cơm thích uống rượu với lạc.

Từ nhỏ Trương Tiểu Kiều không ít lần được cha dắt sang nhà ông Dư uống rượu, ông Dư mê rượu lắm, quà cáp gì không nhận, rượu quý thì chẳng từ chối ai bao giờ. Ông Trương thì chịu khó, nào là rượu tiến vua của Quý Châu, rượu Mao Đài từ năm 80, qua đôi bàn tay nhỏ nhắn trẻ thơ của Trương Tiểu Kiều đưa cho ông Dư.

Cái ông già chẳng có gì đáng chú ý này, nhưng cả chư hầu một phương như ông Trương vẫn khúm núm một phép, học sinh ruột của ông ta trải khắp đất nước, từ giám đốc các quốc sĩ lớn, cho tới nhân vật tiếng nói trong các tỉnh, năm nào sinh nhật thầy dù không tự mình tới chúc mừng được cũng nhất định cho người gửi thành ý tới.

Ông Trương tầm nhìn xa trông rộng, ông ta chả cần gì cho mình, mà là muốn kiến lập quan hệ giữa con mình và giáo sư Dư. Ông ra rất thành công, Lý Hàn và Tiêu Húc nghe Trương Tiểu Kiều kể chuyện hồi nhỏ hắn tới nhà giáo sư Dư lục ngăn kéo lấy mất tài liệu giảng dạy làm Dư Từ Minh lục tung nhà lên tìm, kinh ngạc không khép miệng lại được.

Giáo sư Dư giảng bài đều là tinh túy, có điều đám học sinh năm thứ nhất này đa phần chỉ biết cắm đầu ghi chép thôi, phải ba bốn năm sau mới hiểu hết được.