Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 64: Cảm giác được ỷ lại




Lâm Lạc Nhiên ngồi xuống bên một cái bồn hoa, hiện đã là mười một giờ rồi, hiệu Mc Donal kinh doanh 24/7 chiếu ra ánh sáng ôn hòa, đôi chân dài Lâm Lạc Nhiên khẽ gõ mặt đất, cười khúc khích với Tô Xán:

- Cậu có ổn không đấy, không bị câu vừa rồi của tôi làm ngây ngất chứ.... Đừng để tôi nghĩ cậu có ý gì với tôi nhé.

- Ngây ngất thì chưa tới mức, mình có định vị rõ ràng với bạn rồi, nếu có suy nghĩ đó, chỉ sợ chết thế nào cũng không biết.

Tô Xán thờ phào, tính cách của Lâm Lạc Nhiên rất sái thoát, Tô Xán rất thích. Ví như không chút ngần ngại ngồi ở bồn hoa ngoài đường uống bia, nửa đùa nửa thật trêu chọc y, chính vì thế tuy hai người có chút tình cảm vi diệu, có đôi lúc lúng túng thì bất kể lúc nào cũng có thể quay trở lại làm bạn, cảm giác ở bên nhau vẫn luôn thoải mái tự nhiên.

Vì thế Tô Xán chưa bao giờ vì có tình cảm với Lâm Lạc Nhiên mà xa cách cô, y có nhận thức tỉnh táo ở chuyện này.

- Giác ngộ không tệ, không phải là đầu đất.

Lâm Lạc Nhiên vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, cười hì hì:

- Ngồi xuống đi, sợ tôi ăn thịt à?

Tô Xán đứng thế này là vì có mục đích khác, giờ Lâm Lạc Nhiên đã nói thế đành ngồi xuống bên cạnh, uống một ngụm bia, tình cờ thấy tờ tạp chí cô kẹp ở nách, từ lúc Lâm Lạc Nhiên đi vào đã thấy rồi, tò mò rút ra xem.

- Té ra sở thích của Lâm đại tiểu thư là thế này đây, chà chà..

Tô Xán vừa gật gù lại vừa chép miệng, y xem từ cuối lên, chỉ thấy nam người Âu Mỹ mặc quần lót, đứng tạo dáng, khoe cái bụng sáu múi, cơ bắp săn chắc cùng làn ra rám nắng khỏe khoắn, rất cool.

Lâm Lạc Nhiên giật phắt tờ tạp chí lại, lật mấy trang, ngón tay đập đập vào hình một thiên thần của Victory’s Secret mặc nội y đỏ chót cực kỳ hấp dẫn:

- Đây là thứ con trai các cậu thích nhất, đừng giả vờ bản thân chưa bao giờ xem.

- Từ trước tới giờ mình chưa bao giờ xem tạp chí thời trang vì mấy cái hình kiểu này.

Tô Xán nhún vai đầy vẻ xem thường:

Lâm Lạc Nhiên nhìn y một lúc, thình lình nói:

- Cậu chỉ xem phim thôi chứ gì? Thể loại ưa thích của cậu là gì Châu Á hay là Châu Mỹ?

Tô Xán thực sự chào thua rồi, y không muốn trao đổi loại chủ đề này với một cô cái, lảng sang chuyện khác:

- Nghe nói ở ĐH ngoại ngữ bạn rất được yêu thích, không ai không biết tới Lâm nữ hiệp, chắc đối phó với đám học trưởng tới mệt luôn hả?

Lâm Lạc Nhiên hơi nhíu mày lại ra chiều suy nghĩ, gập tay tính:

- Cho tới bây giờ, tính cả người thư tình bày tỏ thì đúng bảy người. Trong đó còn chia ra khảo sát ngắn, trung và dài kỳ. Tôi chẳng làm ra vẻ thanh cao, đôi lúc được người ta săn đón một chút cảm giác không tệ, hi hi ít nhất muốn uống bia lúc nào là có người đi mua cho. Sao, có hứng thú xếp vào vị trí thứ 8 không, cậu có thể miễn được vài giai đoạn khảo sát đấy, cơ hội lớn nha.

- Xem ra mình có ưu thế lớn đấy.

- Có điều đối với vật đã thuộc quyền sở hữu của người khác, tôi không hứng thú. Hơn nữa cũng không phải tài nguyên thiếu thốn tới mức chấp nhận cậu.

Lâm Lạc Nhiên đứng dậy, cười với Tô Xán.

- Hiểu, Lâm đại tiểu thư có dung mạo có vóc dáng, có trí tuệ, có cá tính, nếu thực sự chấp nhận chuyện đó, đảm bảo có rất nhiều người lên tiếng đòi lại công bằng, mình cũng là một trong số đó.

- Không thèm nghe, cậu không phải là người tốt đẹp gì... Đứng dậy đi dạo cái nào, ngồi đâu là không chịu nhúc nhích nữa, heo lười, dạo này không còn tập tành gì nữa rồi phải không?

Đi qua khu dân cư, bước lên trên cầu vượt, phía dưới là dòng xe nườm nượm, tòa nhà cao tầng trông như từng cái đèn lồng khổng lồ, cảnh phồn hoa nhìn không hết, tuy mới năm 2001, đã cảm thụ hơi thở hiện đại của Thượng Hải.

Giờ này ở ngoài đường đại đa số là sinh viên gần tốt nghiệp, người làm công ngoại tỉnh, vội vàng ăn một bữa tối giá rẻ ở quán ăn bên đường, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng suốt đêm sáng đèn, cảm giác cuộc sống lạnh lùng tàn khốc, lại có một loại khát vọng.

Mỗi người đều có một ảo tưởng mình đứng ở trên những tòa nhà cao tầng kia, hưởng thụ điều hòa nhiệt độ, tay cầm ly rượu ngoại đắt tiền, xuyên qua cửa kính nhìn xuống dưới, lấy tư thái cao vời nhìn thế giới của người làm công dưới chân. Không cần phải mệt như chó bôn ba vì cuộc sống dưới ánh nắng gay gắt ở thành phố đã hình thành hiệu ứng đảo nhiệt.

Đó là lý tưởng rất trực tiếp, những người rao hàng khản cổ ở đầu đường, những sinh viên vùi đầu học vì cải biến vận mệnh, là người tin vào điều đó.

Mỗi người đang tích góp từng chút từng chút một, đơn giản vì chất lượng bánh mỳ và sữa mai tốt hơn.

- Đh ngoại ngữ có mấy người bạn học của Nhị Thập Thất Trung chúng ta, vài người suýt nữa không nhận ra, mọi người cũng ít qua lại, gần như thành xa lạ rồi, thay đổi thật là nhanh.

Lâm Lạc Nhiên xua xua tay làm động tác đuổi cái gì đó, tiếp tục nói:

- Tháng sau tôi chắc bận lắm, có mấy công tác tiếp đãi học sinh nước ngoài, tôi ở trong tổ tiếp đãi, có khi còn có qua cả trường cậu nữa đấy..

- Ừm, anh chàng Vệ Đinh Đinh kia, gần đây sao rồi?

Tô Xán ngần ngừ một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi ra, có cảm giác quan hệ hai bọn họ không tới mức như y nghĩ trước đó, vì Vệ Đinh Đinh nhìn y rất thiếu tự nhiên, tựa hồ cho rằng minh là uy hiếp của hắn.

Tô Xán ghen rồi, suy nghĩ đó làm Lâm Lạc Nhiên có chút hạnh phúc nho nhỏ, đồng thời có chút chua xót:

- Tuần vừa rồi chẳng liên hệ gì, hôm nay nghe nói Đỗ Đại Duy tổ chức tụ hội, liền cùng cậu ấy tới, dù sao là bạn chung. Kỳ thực con người cậu ấy không tệ, tỉ mỉ chu đáo, không có chỗ nào để chê cả, bà mình thích cậu ấy lắm. Nhưng tôi thì thấy quá tốt, quá hoàn hảo, cảm giác thế nào ấy. Tôi thà mong cậu ấy có một đống khuyết điểm giống còn hơn.

- Ồ, xem ra mình biết vị trí của bản thân trong lòng bạn rồi, là vật dùng bạn đem so sánh những người theo đuổi, từ đó có thể suy ra Lâm đại tiểu thư của chúng ta xuất chúng thế nào.

- Xì, chuyện đó thì ai chẳng thấy mà cần suy với luận. Thôi, muộn rồi, tôi phải đi đây.

Lâm Lạc Nhiên dừng chân, đã gần 12 giờ, trời đã hơi lạnh, xe cô đi trên đường cũng đã thưa thớt.

- Quay về KTV?

- Đương nhiên là về trường rồi, thiếu ngủ là kẻ thù của nữ nhân mà, tôi không có hứng thú chơi qua đêm với bọn họ, mai còn có tiết.

Tô Xán đi ra rìa vỉa hè vẫy một chiếc taxi, đợi taxi quay đầu, nói:

- Cùng đi đi, đưa bạn về trường trước rồi mình sẽ về, thuận đường mà.

- Ừ.

Tất nhiên là không thuận đường, Lâm Lạc Nhiên biết Tô Xán lo mình đi về khuya có một mình không an toàn nên nói thế, mở cửa xe làm động tác mời:

- Lát nữa tôi xuống trước, cậu vào trong đi.

Khi Lâm Lạc Nhiên ngồi xuống bên cạnh, Tô Xán ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, quen quen, khó miêu tả được, hình như là mùi sữa tắm, không chắc lắm, nhưng chắc chắn một điều khi Lâm Lạc Nhiên ngồi vào xe, cánh tay hai người hơi chạm vào nhau, khiến y sinh lòng hươu dạ vượn.

Cảnh đêm chạy lùi qua cửa sổ, Lâm Lạc Nhiên ngáp khẽ một gái, sau đó dựa đầu vào vai Tô Xán.

Tình huống này y thấy nhiều rồi, đó là thời cao trung, đối tượng không phải là y, mà là Lâm Trứu Vũ, không biết bao nhiêu người thèm khát loại đãi ngộ đó. Khi Lâm Lạc Nhiên dựa vào vào vai, Tô Xán đột nhiên sinh ra cảm giác đại khái Lâm Trứu Vũ đã cảm thụ, có cô gái nhẹ nhàng dựa vào người, bản thân trở thành điểm tựa cho cô gái đó.

Một cảm giác được người khác ỷ lại, rất phong phú, thỏa mãn hư vinh nho nhỏ của nam nhân, còn có chút rung động vi diệu.