Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 63: Hết đường ứng phó




- Vớ vẩn, đi, chúng ta mua thêm ít bia, hôm nay uống chưa đã.

Đúng là hôm nay tâm tình Tô Xán rất không tốt, có chút khó chịu khi thấy Lâm Lạc Nhiên lúc nào cũng kè kè bên Vệ Đinh Đinh thật.

Lại thêm vài mấy ngày qua cứ có chút bứt rứt trong người khi nhìn ông Đường vất vả ứng phó với biến cố bất ngờ, nếu y tiếp tục con đường mình đang đi, tương lai sớm muộn gì cũng phải gặp với điều như thế, và đó không phải cuộc sống y muốn.

Nhưng phải làm sao?

Hôm nay Tô Xán tình cờ tìm ra câu trả lời không biết bao nhiêu người mất cả đời tìm kiếm. Chúng ta sống vì điều gì?

Tô Xán chưa bao giờ thấy cuộc đời đẹp như thế này, bao nhiêu buồn bực, bao nhiêu tâm tình tiêu cực triệt để mất đi, giống tấm gương phủ bụi lâu ngày được lau sạch, giống như người xem TV đen trắng chuyển sang xem TV màu vậy.

Mọi thứ trở nên tươi sáng sống động.

Tưởng chừng có vầng hào quang đang tỏa ánh sáng vàng lấp lánh trên đầu, Tô Xán thấy toàn thân nhẹ bỗng như giang tay ra là có thể bay lên không.

Đúng lúc Tô Xán sắp được “phong thánh”, thì có con yêu tinh phá hỏng tất cả.

- Này.

Mọi người quay đầu nhìn lại, ở cửa KTV có một cô gái cao ráo vừa vội vàng chạy ra, áo ba lỗ hông ôm lấy đường cong hấp dẫn, nối liền với quần jean xanh hơi bạc bạc, trông đầy sức sống.

Cô gái đi tới trước mặt Tô Xán, đôi mắt to sáng nhìn khuôn mặt chỉ gầng trong gang tấc, không có vẻ mặt gì quá rõ ràng, tự nhiên mà bình tĩnh, ẩn sâu bên trong có điều gì đó vi diệu, hỏi:

- Đi đây đấy?

- Về trường, còn đi đâu được nữa, KTX sắp đóng rồi.

Tô Xán vui vẻ đáp:

Lâm Lạc Nhiên tay chống hông, nghiêng đầu nhìn Tô Xán, hai cánh môi xinh đẹp mím chặt lại thành đường chỉ, mí mắt nhấc lên, sau đó lại hạ xuống, mắt như hai con dao sắc bén quét trên người Tô Xán, giống như muốn nhìn y thật kỹ một phen.

Một cái áo sơ mi kẻ caro đơn giản, quần vải kaki bình thường, ăn mặc tùy ý, cao chừng 1m8, mái tóc không cố tình làm kiểu dáng gì đặc biệt, rối mà tự nhiên, khóe miệng mang nụ cười nhẹ, khuôn mặt không hẳn đẹp trai nhưng rất tuấn lãng, ấn tượng lớn nhất là hai đôi mắt sáng ngời kia, rất có thần.

Rất hấp dẫn, có vị nam nhân.

Á không phải, mình nghĩ cái gì thế, Lâm Lạc Nhiên lắc mạnh đầu, cô nhìn ra Tô Xán có vẻ không giận thật, vì thế cô càng tức giận:

- Ồ, tôi chỉ ra ngoài cho thoáng khí một chút, không liên quan tới cậu, cậu muốn về mà, đi đi.

Ba tên bạn rất ăn ý đồng loạt lùi lại hai bước, nhường sân khấu cho hai người, hiển nhiên biểu thị hết sức nghi ngờ lý do "thoáng khí" của Lâm Lạc Nhiên.

- Ờ, sao chỗ này không có taxi nhỉ?

Tô Xán xoay đầu nhìn quanh:

- Mọi người chú ý đón xe đấy.

Ở cửa KTV Melody có rất nhiều taxi đi qua, chỗ đất trống bọn họ đang đứng đấy thì không có mấy, nhưng không phải không có, ba người đáp một tiếng, ngó xem có chiếc xe trống nào đang bật đèn đỏ hay không, không nhìn Lâm Lạc Nhiên lúc này khẽ cắn môi nhìn Tô Xán chằm chằm, thấy nếu mình mà là Tô Xán lúc này, khó kháng cự lại áp lực đó.

Một cái taxi bật đèn báo trống rẽ qua đường, dừng lại ở chỗ đèn đỏ, đi tới chỗ ba người đang vẫy tay.

Ba người hơi do dự một chút, Trương Tiểu Kiều mở cửa trước đi vào, Lý Hàn và Tiêu Húc ngồi ghế sau, lúc này sáu con mắt qua cửa kính mới dám thoải mái quan sát cảnh tượng kia.

- Mình đi đây, bạn cũng về sớm nhé, đừng chơi quá muộn.

Tô Xán cười với Lâm Lạc Nhiên, xoay người bước đi, định mở cửa xe đi vào, phát hiện tay mình bị giữ lại, bởi một cánh tay thon dài trắng nõn.

Tô Xán ngạc nhiên quay đầu, Lâm Lạc Nhiên vì động tác không kiểm soát của mình mà giật mình, song tích tắc mặt câng câng nhìn Tô Xán:

- Đi mà không nói lấy một câu, định làm cao à, được, muốn đi thì đi đi.

Tuy nói thế, nhưng tay Lâm Lạc Nhiên lại không buông ra, Tô Xán chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, cảnh giới tinh thần cao vời khi nãy bị một cái cánh tay này xô đổ tan tành, hào quang cũng tắt ngúm.

Vẫn chưa thành thánh được.

Lý Hàn thò đầu ra ngoài cửa, vẫy tay:

- Lão đại, ở lại chơi một chút đi, bọn này về trước đây, không tiễn.

Ba tên bạn chết tiệt, Tô Xán quay đầu lại đang không biết phải đối diện với Lâm Lạc Nhiên thế nào thì nha đầu này đã buông tay ra, thản nhiên như chưa có gì xảy ra.

- Vậy chúng ta cùng đi hóng gió.

Tô Xán cảm thấy nên nói cái gì đó, thở nhẹ một tiếng:

- Ai muốn đi hóng gió với cậu, không phải cậu muốn về à, có người đang đợi đấy, về đi. Tôi không muốn quấy nhiễu.

Lâm Lạc Nhiên lườm y một cái, giọng đầy hờn dỗi tủi thân:

Tô Xán thấy ứng phó không nổi, hiểu lúc này cách tốt nhất không dây dưa này nữa, nếu không Lâm nha đầu được nước lần tới ngay:

- Đói phải không, mình mời bạn đi ăn, nhưng ở đây không có bát bát kê bạn thích nhất.

- Còn nhớ tôi thích gì sao, coi như còn có lương tâm.

Lòng Lâm Lạc Nhiên dịu hẳn xuống, khóe môi hơi cong lên, có điều vẫn mạnh miệng:

- Có điều không muốn ăn, cám ơn, không có hứng.

Tô Xán cười khổ:

- Vừa nãy bạn bận vậy cơ mà, sao giờ lại thành tới hỏi tội mình rồi.

- Tôi đúng là rất bận, nhưng không phải cậu rảnh rỗi à, không biết tới nói chuyện với người ta sao?

Tô Xán rất muốn nói rõ ràng nha đầu này lúc đó tỏ vẻ xa lạ với mình, khiến mình bị mấy đứa con gái chê nhạo, vả lại chỉ vẫy tay một cái mà tên Vệ Đinh Đinh đó đã nhìn mình cứ như nhìn kẻ cướp rồi, qua đó để làm gì? Hai bên cùng khó chịu à? Nhưng Lâm Lạc Nhiên từ đầu tới cuối không nói tới Vệ Đinh Đinh, Tô Xán cũng không nhắc tới:

- Được rồi, mình xin lỗi, sự thực là mình tự ti lo không được Lâm đại tiểu thư chú ý thôi.

Lâm Lạc Nhiên quay đầu sang, nhìn thật kỹ nét mắt Tô Xán khi nói câu này, cười thật tươi, hết sức tự nhiên khoác tay y:

- Được, vậy tôi miễn cưỡng tha thứ cho cậu, tôi không đói, nhưng khát rồi, đi nào, chúng ta đi mua chút đồ uống.

Thật êm, đó là cảm giác duy nhất của Tô Xán lúc này.

Hạ tuần tháng 10, thời tiết Thượng Hải chưa lạnh, cực kỳ dễ chịu.

Hai người đi sâu vào trong khu dân cư, nơi này không có mỹ cảm hiện đại của Thượng Hải, nhưng người tới người lui náo nhiệt, hai bên đường là đủ các loại đồ ăn vặt có thể khiến du khách lưu luyến quên lối về, thịt nướng xiên, cơm rang, cháo cá … đủ mùi thơm hấp dẫn, mang tới cho người ta một cảm giác chân thực của cuộc sống.

Lâm Lạc Nhiên có vẻ không đói thật, chỉ mua hai *** Budweiser ở cửa hàng ven đường, Tô Xán mới nhớ ra, hỏi:

- Bạn không định quay lại nữa à?

Lâm Lạc Nhiên lấy di động ra, sau đó ấn nút tắt máy, lắc lắc cho Tô Xán xem, lườm y một cái, ý hỏi thế đã đủ chưa? Tô Xán cười xấu hổ, y đâu tới mức quá đáng như thế?

Tiếp đó giật năm bia phụt một cái, đưa cho Tô Xán, Tô Xán nhận lấy uống một ngụm, phát hiện ra đôi mắt linh động trong thủy tinh của Lâm lạc Nhiên nhìn mình, tay cầm cái nắp ***, ngón tay thon dài mân mê, như không phải nắp *** bia, mà là cái nhẫn kim cương.

- Thực ra tôi thích sưu tập nắp *** bia, kết cả những cái long cậu đã uống, tất cả đều cho hết vào một cái bình lớn, mang theo tới cả Thượng Hải.

Trái tim Tô Xán rung nhẹ nhẹ.

- Hiện giờ... Bên cạnh cậu, có có người mở *** bia cho cậu như vậy không?

Giọng nói ôn nhu như yêu tinh dụ dỗ Đường Tăng vậy:

Lâm Lạc Nhiên dữ dằn, Lâm Lạc Nhiên kiêu ngạo, Lâm Lạc Nhiên đanh đá, ngang ngược, vô lý, mừng giận thất thường … Tất cả Tô Xán đều có thể đối phó được, chỉ có dáng vẻ tình nhân nhỏ ôn nhu như nước này là hết đường ứng phó.