Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 57: Chúng ta đi thuê khách sạn




Từ phòng chấp hành đi ra, tinh thần mọi người khá thấp, Tô Xán xem như đã hiểu, lúc này có cao tầng chính phủ thành phố thao tác, ai dám ăn cây táo rào cây sung.

Lý Lam có điện thoại, là cô chủ tịch trẻ của tập đoàn Đông Lâm gọi tới cập nhật tình hình, cô ta không đi cùng vì còn phải tọa trấn Đông Lâm, lúc này không chỉ tìm hướng tháo gỡ, hậu phương càng phải ổn định, nếu không bên trong sập rồi thì làm gì cũng vô nghĩa.

Nói chuyện điện thoại xong, Lý Lam tới nói:

- Giám đốc Đường, chúng ta ăn cơm đã, buổi trưa còn chưa ăn gì.

-...

Ông Đường đang định nói gì thì lại thấy Tô Xán:

- Tô Xán, sao cháu đi theo tới tận đây, quá hồ đồ.

Ngữ khí nặng hơn lúc bình thường.

- Giám đốc Đường đừng trách, là tôi đưa Tô Xán đi cùng.

Lý Lam vội nói:

Người này không tệ, rất nghĩa khí.

- Tô Xán không biết gì, lại cho nó liên quan vào, kỷ luật là gì, công ty hiện giờ vì tản mác như cậu mới có vấn đề, tôi phải nói với cậu thế nào đây?

Ông Đường phất tay nói, ngữ khí nói với Lý Lam càng nặng, tuy vậy vẫn nhìn Tô Xán nói:

- Được rồi, vậy thì đi ăn thôi.

Mình đóng Conan quá mức rồi, Tô Xán hơi xấu hổ, dù sao đây không phải là manga.

Nhìn bóng lưng ông Đường, Tô Xán lại thấy có chút thân thiết, đó vì yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Chọn quán cơm gần đó, không khí trong bữa cơm khá trầm, không ai hứng thú nói chuyện, ông Đường đại khái lúc thấy lúc nãy mình hơi nặng lời với Tô Xán, ông cũng biết tính cách Tô Xán giống mình, trong tình huống như vậy bảo y ngồi ông ngồi yên là không thể, hỏi:

- Thế nào rồi, đã theo mọi người đi nửa ngày, cháu cũng khá nhiều, có nghĩ ra cách gì ứng phó không?

Tô Xán suy nghĩ chuyện này cả ngày rồi nói:

- Chú Đường, cháu nghĩ chuyện cần kíp hiện nay vẫn tập trung vào bản hợp đồng, khi ở Thượng Hải, ông hói kia quá cảnh giác, nên chúng ta không có cơ hội, giờ ở địa bàn của mình, cháu nghĩ ông ta thả lỏng ít nhiều, cơ hội của chúng ta là ở chính Triều Nhạc này …

Ông Đường vốn mang tâm thái nghe giải khuây thôi, nhưng càng nghe mắt càng híp lại, đột nhiên mắt sáng lên:

- Hay, Tô Xán, chúng ta tới khách sạn thuê phòng thôi.

Tô Xán tí sặc, câu này không thể nói tùy tượng được, tưởng tượng một nam nhân nhìn mình “đắm đuối” rủ bảo đi thuê phòng, nghĩ đã thấy ám ảnh tâm lý.

Điện thoại phía Triều Nhạc vang lên, Vương Dịch Minh thấy là điện thoại của ông Đường gọi tới, liền nhấc máy:

- Các ông gọi tới đúng lúc lắm, tôi đang định đi tìm đây, không có câu trả lời, tôi khởi tố, lúc đó đừng nói chúng tôi không khách khí, tôi đủ khách khí rồi.

- Giám đốc Vương, chúng tôi vừa mới vào khách sạn nghỉ, bận xử lý việc của anh, là thế này, trước kia chúng ta có đối tác hữu hảo, tuy giờ có tranh chấp, nhưng vẫn nên giải quyết từ góc độ hiệp thương, lần này chúng tôi đi hơi vội, nhiều tài liệu không mang. Thế này, các anh đem tài liệu tương quan tới đây, chúng ta bàn bạc, xem xem có thể định ra kế hoạch trả nợ không, anh biết đó, tôi không có nhiều thời gian, đang sứt đầu mẻ trán chạy khắp nơi, chúng ta phải tranh thủ một chút.

Đối phương nghe vậy liền nói:

- Được, tôi qua ngay, các anh ở đâu?

Lúc này vừa mới thuê phòng ở khách sạn, ông Đường chỉ huy mọi người tạo hiện trường, khắp nơi hỗn loạn, khói thuộc mù mịt, Lý Lam một hơi hút liền năm điếu thuốc tới mức mặt tái cả đi rồi, sau đó phả khói khắp nơi:

- Thế đã đủ chưa?

- Thêm vài điếu nữa, càng nhiều càng tốt!

Ông Đường khoát tay, gọi chủ nhiệm văn phòng:

- Chủ nhiệm Dương, cuộn thảm lại, rồi lấy hai chai bia rỗng, ngồi lên ghế sô pha, bàn, làm loạn lên... Lấy cả khăn tắm trong phòng ra...

Cứ như vừa tổ chức một cuộc ăn chơi thác loạn ở nơi này.

Trên thương trường nhiều khi phải bày "cục" để tạo "thế", đàm phán lại càng như thế, cho nên nhiều khi địa điểm đàm phán thiên biến vạn hóa, tại quán bar, tại hội sở vung tiền như rác, không phải lúc nào cũng là hai bên ngồi đàng hoàng đối diện với nhau như trên TV.

Đối phương không thể buông lỏng cảnh giác, vậy phải dùng ngoại cảnh làm loạn tâm thần.

Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ thiếu gió đông.

Mọi người đều hồi hộp chờ đợi, mong ông Đường lại làm một kỳ tích khác, giông trước đó dùng mấy triệu tiền mặt trấn an số chủ nợ vậy.

Hiện trường chỉ lưu lại hai người, ông Đường và Tô Xán đóng vai thư ký, mấy người kia quá căng thẳng, nên Tô Xán được giao vai.

Đối phương gõ cửa đúng giờ, ông Đường ra mở cửa. Lão Hói vẫn cách ăn mặc đó, giờ giấc tiêu chuẩn, tâm thái cảnh giác, có điều vừa vào cửa bị mùi khói thuốc nồng nặc làm nhíu mày:

- Chuyện gì thế này?

Ông Đường luôn mồm xin lỗi:

- Hơi loạn một chút, đừng để ý.

Vương Hói ngồi xuống, thấy mông cộm cộm, dùng hai ngón tay lôi ra một cái tất, nhìn như nhìn con chuột chết. Ông Đường sầm mặt quát Tô Xán:

- Thế này là sao?

- Dạ, dạ, xin lỗi giám đốc.

Tô Xán vội vàng đón lấy, liếc nhìn đối phương ngồi không thoải mái.

- Tôi mang tài liệu tới rồi, ông xem cho kỹ.

Vương Hói lấy tài liệu ra, phát hiện trên bàn chẳng có chỗ để.

Ông Đường vội tiếp lấy:

- Để tôi, để tôi.

Mắt liếc nhìn đối phương, thấy ánh mắt đối phương vẫn không buông lỏng cảnh giác, chỉ nới cavat, chỗ này hơi nóng.

Ông Đường vờ lóng ngóng lấy tài liệu ra, vẫy tay với Tô Xán:

- Mang trà mời giám đốc Vương.

Tô Xán lấy nước nóng pha trà, cố ý từ bên cạnh đi tới:

- Mời giám đốc Vương dùng trà.

- Được.

Đối phương quay sang nhận chén trà.

Lúc này từ trong đống tài liệu, ông Đường đã nhìn thấy bản hợp đồng kia.

Đó là bản hợp đồng tập đoàn Đông Lâm ký với đối phương chín năm trước, có hợp đồng là có thể nghiên cứu phản kích, không mù mờ suy đoán sách lược đối phương như trước.

Hiện giờ vị trí của ông Đường vì trên bàn chất đầy chai lọ, nên tầm nhìn của đối phương bị che khuất, không nhìn thấy động tác ở tay. Khi đối phương nhận lấy chén trà, Tô Xán nhiều lắm chỉ trì hoãn được vài giây quý giá.

Ông Đường giây phút đó rút hợp đồng, để nó thuận theo hướng chân, trượt xuống gầm sô pha.

Chỉ một thoáng, Vương Hói không hề biết rằng mình đã lọt bẫy.

Tô Xán thở phào, lúc này ông Đường đã trở về vị trí cũ, vẻ mặt tự nhiên, lật xem tài liệu.

- Hay là chúng ta chuyển xống phòng ăn phía dưới ngồi?

Ông Đường nhíu mày nói:

- Được, chúng ta xuống thôi.

Vương Hói chưa bao giờ thuận ý đối phương như thế, câu này chẳng khác gì nói vào tâm khảm rồi:

Hai người bọ vừa ra ngoài, Lý Lam ở phòng bên đợi sốt ruột nãy giờ, chạy vào nhìn tài liệu trong tay Tô Xán, lật xem vội vàng, thiếu điều muốn gào lên:

- Đúng là hợp đồng rồi.

Xuống tới phòng ăn, ông Đường ngồi xem tài liệu một lúc náo:

- Trong đây không có hợp đồng.

Vương Hói không tin:

- Không thể nào, tôi đem đi cùng mà.

Kiểm tra lại không thấy thật, tức giận nói:

- Thật là, có lẽ tôi đi hơi vội, anh ở đây đợi tôi.

Ông ta có thói quen tự làm mọi thứ, không nhờ tới trợ lý, nhất là ở những chuyện quan trọng thế này.

Đợi bóng lưng đối phương hoàn toàn biến mất, cà phê chưa lạnh.

Ông Đường đứng dậy, bước chân như long hành hổ bộ, vỗ vai Tô Xán:

- Đi nào, chúng ta về Thượng Hải.

Lấy được hợp đồng, đối phương gọi điện thoại tới thì đoàn người ông Đường đã trên đường cao tốc về Thượng Hải.

- Giám đốc Vương, ngại quá, tôi có việc gấp phải về, còn khoản vay, chúng ta kiếm thời gian khác bàn bạc, anh đừng gấp... Được, lần sau chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.

Ông Đường nhận lấy điện thoại, khí thế đầy đủ hơn nhiều, có hợp đồng không còn mù quáng ứng phó nữa.