*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ghế ngồi đã hết, tuy có dùng vé hạn chế số người bằng số ghế bố trí, nhưng những người dùng quan hệ để được vào trong cũng không ít, thế nên hai bên đường đi có rất nhiều người đứng xem.
Ở con đường dành riêng cho ban tổ chức được bố trí ở gần sân khấu tạm thời, đội biện luận của Đh ngoại ngữ được giáo viên và hội học sinh dẫn vào, đi đầu là cô gái vóc dáng tầm trung, tóc cắt ngắn ngang tai, trang điểm nhẹ.
Chính là biện thủ hàng đầu của ĐH ngoại ngữ, á quân cuộc thi biện luận toàn thành phố năm ngoái, Đổng Tiểu Giai.
Một cái nam sinh ảo tưởng có chút thất vọng, cô gái này không phải mỹ nữ như tưởng tượng, dung mạo chỉ được tính là ưa nhìn, cánh môi hơi mỏng, trán cao, nhưng một đôi mắt sáng tự tin sắc xảo rất có thần, có phong thái của nữ cường nhân.
Người ở ĐH ngoại ngữ đều biết Đổng Tiểu Giai không tầm thường, cô tham vọng trở thành MC của ĐTH Thượng Hải, có người thậm chí so cô với MC Lỗ Dự của chương trình ( Lỗ Dự có hẹn) ĐTH vệ tinh Phượng Hoàng, cho rằng Đổng Tiểu Giai trong tương lai sẽ không hề kém Lỗ Dự.
Ánh mắt mọi người chỉ chú ý tới Đổng Tiểu Giai một giây vì cô gái đi đằng sau khiến hội trường không xuất ít tiếng náo loạn.
Một vóc người cao ráo, áo thun dệt kim trắng ngắn giơ tay lên là rốn hở ra ngoài, áo jacket đen, phối hợp với chiếc quần jean thẫm mầu, đeo kính đen, môi tô son đỏ, mái tóc hung hung tóm lại giữ đỉnh đầu tạo thành cái đuôi ngựa, cánh môi mang đường cong khó miêu tả, bước đi như thể không có ai xung quanh. Vẻ bề ngoài rất ngông đó không che dấu được phong thái điềm tĩnh, sự điềm tĩnh đó lại toát lên chút gì đó không yên phận.
Suy nghĩ nảy ra trong đầu không ít người là: Yêu tinh.
Chính là Lâm Lạc Nhiên.
Tô Xán vừa mới bước vào nhà đa năng thì thấy cảnh này, trong một giây còn tưởng là cô gái nào giống thôi, nghiến răng ken két, nha đầu này tới ĐH Thượng Hải tham gia thi đấu biện luận mà không nói với mình và Đường Vũ lấy một lời, hôm qua gửi tin nhắn hỏi tình hình, nha đầu này chỉ trả lời bằng đúng một chữ "bận".
Sự xuất hiện của Lâm Lạc Nhiên khiến không ai chú ý tới hai biện thủ khác đi sau nữa nữa, nhưng nhìn bọn họ sang đất địch mà chẳng có chút khẩn trương nào đủ biết rất có kinh nghiệm chinh chiến.
Ba nữ một nam, đúng như lời đồn âm thịnh dương suy ở Đh ngoại ngữ.
Tô Xán không nhìn thấy Đường Vũ, nhưng đoán được lúc này Đường Vũ đang một tay che miệng, kinh ngạc nhìn lên sân khấu.
Phía tiếp đãi hội sinh viên là Phạm Kỳ Dịch, kiêm luôn cả MC, mặc một thân áo sơ mi trắng sơn vin, trông rất đĩnh đạc đang ra chào hỏi các thành viên của ĐH Ngoại Ngữ, Lâm Lạc Nhiên bỏ kính đen xuống, giữ nụ cười thân thiện, tay thì cầm di động bấm tin nhắn.
Đám lang sói của ĐH Thượng Hải không bỏ qua một một ánh mắt một nụ cười nào của Lâm Lạc Nhiên, có người đứng dậy chụp ảnh, thậm chí có người nói ra được cô đang dùng chiếc Samsung A288 hai màn hình.
Ở một cái góc không ai chú ý, di động của Tô Xán rung lên, ý thức được điều gì, khóe miệng Tô Xán nhếch lên, lấy di động trong túi quần ra.
Tin nhắn.
Của Lâm Lạc Nhiên.
" Hiện giờ tôi đang ở nhà đa năng của ĐH Thượng Hải, nếu muốn gặp thì vắt chân lên cổ mà chạy tới đi, may ra còn kịp."
Lâm Lạc Nhiên thu điện thoại lại, thầm đắc ý khi nghĩ tới Tô Xán chắc đang há hốc mồm không nói được gì, sau đó ngoan ngoãn chạy tới xem bản cô nương tắm máu ĐH Thượng Hải.
Tô Xán nhìn màn hình dở khóc dở cười, nha đầu này luôn làm việc không theo một cái kiểu nào hết, hoàn toàn tùy hứng.
Trương Tiểu Kiều tinh mắt chỉ về phía ba giờ:
- Kìa, Tô Xán đấy.
Mọi người nhìn theo, thấy Tô Xán vừa mới vào trong đang nhìn quanh quất tìm kiếm, Lý Hàn đứng dậy vẫy tay, hắn là nhân vật có tình tiêu chí, rất dễ phát hiện. Tô Xán liền vẫy tay dáp lại, chỉ chỗ tài liệu, ý nói xong việc sẽ qua.
Tìm thấy Tô Xán rồi mọi người không gấp nữa, bắt đầu thảo luận về tuyển thủ của Đh ngoại ngữ, Đường Vũ không tham gia, lúc nhìn Lâm Lạc Nhiên, lúc lại nhìn Tô Xán. Trong thời gian chờ đợi bắt đầu, Đồng Đồng cứ như có túi thần của Doraemon, lôi đống đồ ăn vặt ra chiêu đãi.
Một người của hội học sinh đi lại xung quanh duy trì trận tự, nhìn thấy thẻ đại biểu trên tay Tô Xán, hiểu lầm y là biện thủ, thúc giục:
- Cậu còn đứng ngây ra đó làm cái gì, mau lên đi, không muộn mất bây giờ.
Nói xong chuyển cái bàn dài dùng ngăn cách đẩy Tô Xán vào khu hoạt động.
- Không, không phải, có một anh tham gia biện luận không tới được, nên nhờ tôi...
Người kia chẳng nghe Tô Xán giải thích, nhanh chóng kéo bàn lại ngăn cản mấy tên định thừa cơ chen lên, quát:
- Lùi lại, chỗ này dành cho người có phận sự, các người là sinh viên hay là lưu manh thế hả? Có ý thức một chút đi chứ.
Phạm Kỳ Dịch giao lưu với bên ĐH ngoại ngữ xong, quay sang bên mình, sốt ruột hỏi:
- Lưu Dương sao còn chưa tới, bảo hắn nhanh lên, tôi không trì hoãn được nữa đâu.
- Không biết, thằng này toàn biến mất vào lúc quan trọng.
Chủ biện của ĐH Thượng Hải rất bực bội:
- Các cậu nói chuyện với bọn họ, để tôi đi tìm.
Phạm Kỳ Dịch nói xong liền xuống sân khấu tìm người:
Lã Thùy Dung, biện thủ nữ của ĐH ngoại ngữ quan sát nói:
- Bọn họ thiếu một người.
- Không có thành viên của CLB biện luận, cứ tưởng họ đánh nghi binh, ừm, hơi thất vọng.
Đổng Tiểu Giai khoanh tay trước ngực, cái môi mỏng hơi mím lại, quyết định:
- Lạc Nhiên, hôm nay em làm chủ biện.
- Em sao?
Lâm Lạc Nhiên đang đợi tin nhắn của Tô Xán nên không tập trung lắm.
Biện thủ nam duy nhất tên Triệu Chí Cương, ăn mặc chỉnh chu, không hài lòng:
- Cô ấy chưa đủ kinh nghiệm, đây đâu phải thi đấu giao lưu trong trường.
- Thế nên mới cần rèn luyện lấy kinh nghiệm, nếu không kinh nghiệm ở đâu ra mà có.
Đổng Tiểu Giai không thèm nghe hắn nói, chỉ nhìn Lâm Lạc Nhiên:
- Thế nào?
- Không thành vấn đề.
Lâm Lạc Nhiên không có chút ngần ngại nào.
Lúc này Tô Xán vừa lớ ngớ bị đẩy vào khu hoạt động, một nữ sinh phụ trách thấy thẻ của y liền vui mừng đi tới đẩy Tô Xán:
- Mau lên, chúng ta muộn mất rồi đấy.
Tô Xán lấy thẻ của Lưu Dương ra nói:
- Anh ấy bị tiêu chảy đi nhà vệ sinh rồi, bảo tôi nói với mọi người.
- Bảo cậu thay thế hả? Được rồi, được rồi, ai cũng được lên nhanh.
Thế là Tô Xán lại bị đẩy lên cái sân khấu tạm thời dùng ván gỗ ghép lại.
Tô Xán chỉ muốn chửi um lên, thế này thành hiểu lầm lớn rồi, thấy một người hội sinh viên đi tới, lần này rút kinh nghiệm, không đợi đối phương có hành động đã nói nhanh:
- Tôi không phải biện thủ, Lưu Dương có chuyện không tới được, bảo tôi chuyển lời, tìm Mao Kế Sơn, Tống Hạo Soái, thay thế anh ấy.
Nói xong thở phào, không khác gì táo bón rặn được cục phân bự.
Người kia bực mình dậm chân:
- Mẹ cha nó, sớm không xin, giờ làm sao tìm được người thay thế.
Nhìn thấy tài liệu trong tay Tô Xán, vỗ tay nói:
- Cậu lên đi, nắm chắc thì nói, không chắc thì cũng đừng để mắc lỗi cho người ta lợi dụng là được. Còn ba biện thủ nữa, không lo. Bảo tôi an bài, tôi chịu trách nhiệm, cậu cứ lên đi.
- Tôi chưa chuẩn bị...
- Sợ gì, biện luận đều là lâm thời phát huy, tài liệu chỉ là phụ. Sinh viên ĐH Thượng Hải chúng ta lại ngán à?
Người ta đã nói mức đó rồi, Tô Xán cũng không từ chối nữa, gật đầu, nha đầu Lâm Lạc Nhiên cố tình tới đây rồi mới nhắn tin chẳng phải muốn mình bất ngờ à, xem lát nữa ai há hốc mồm ra nhé.
Vả lại nói tới biện luận, Tô Xán có sợ gì ai, ở Mỹ, y cái mồm này mà thành danh
Lâm Lạc Nhiên