Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 212: Oan gia hẹp lộ (1)




- Cha gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình của con, đáng nhẽ phải nghe giọng của con mới đúng, con lại kéo sang vấn đề khác.

Buổi trưa hôm đó, Tô Lý Thành vừa công tác nước ngoài trở về nhà, ăn cơm xong liền gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình Tô Xán, kết quả là Tô Xán lại hỏi tới chuyện Đại Dung nhập cổ phần vào Xuyên Hàng, bị Tô Lý Thành oán trách mấy câu, song vẫn trả lời:

- Với tốc độ đàm phán này thì tháng sau sẽ chính thức kỳ hiệp nghị, kế hoạch trọng tổ cơ bản đã được xác định, hàng không Thiên Nam đầu tư 500 triệu, chiếm 41% cổ phần, Nam Phi đầu tư 300 triệu, năm 25% cổ phần, ngoài ra mấy xí nghiệp khác nắm 10%, xí nghiệp dân doanh của Dung Thành tham gia 3%.

Thiên Nam là công ty do chính phủ Dung Thành thập lập để đầu tư vào Xuyên hàng, vốn đăng ký 700 triệu.

- Nam Phi là công ty phía dưới tập đoàn Nam Ninh?

Tô Xán nhíu mày, xung đột với Đào gia, Tô Xán không thể không tìm hiểu thông tin về kẻ địch, tuy không tìm hiểu sâu vào Đào gia, nhưng kết cấu xí nghiệp của bọn họ vẫn nắm được:

- Trước đó tập đoàn Nam Ninh cũng đã tham gia vào ba công ty hàng không, lần này tới theo con đường đàm phán chính quy, bọn họ có kinh nghiệm, thêm vào việc nắm cổ phần ba công ty hàng không khác, giúp hình thành mạng lưới liên kết, có lợi cho năng lực phối hợp vận tải hành khách và hàng hóa sản nghiệp hàng không ở Dung Thành.

Năm 2000, bắt đầu thiên niên kỷ mới cũng là bắt đầu thời kỳ từ Xuân Thu tới Chiến Quốc của nghành hàng không Trung Quốc, đầu tiên là ba tập đoàn hàng không lớn hạ giá vé, tiếp đó xí nghiệp hàng không địa phương xảy ra đại chiến, dẫn tới chuyện trọng tổ, thu mua diễn ra liên tục.

Lần này hành động của hàng không Thiên Nam có thể nhìn ra Vương Bạc bức thiết lấy vốn quốc hữu địa phương gia nhập công ty hàng không, nâng cao tiếng nói của hàng không. Hàng không phát triển mang tới tác dụng trọng đại cho sự phát triển kinh tế địa phương là điều không cần tranh cãi.

Nhưng một số địa phương mù quáng xây dựng mở rộng sân bay, chẳng có cơ sở lý luận và quản lý nào đã ra sức thúc đẩy sang nghiệp hàng không, đơn giản vì có sân bay, có công ty hàng không là chính tích rõ ràng, khiến cho nhiều sân bay ở những huyện thành kinh tế không phát triển bị bỏ hoang.

Có điều với kinh tế Dung Thành mà nói không phải lo, khai thông tuyến đường bay thẳng là vấn đề khó giải quyết, Vương Bạc nhìn thấy phương diện này cho nên mới ra sức thúc đẩy trọng tổ công ty hàng không. Khai thông chuyến bay thẳng và chuyến bay trong tỉnh, không chỉ thúc đẩy mậu dịch qua lại, tăng cường giao lưu văn hóa, còn có tác dụng trọng yếu trong việc thu hút đầu tư vào du lịch.

Thế nên lần trọng tổ này từ khi được tổng cục hàng không dân dụng phê duyệt, tới nay chưa đầy nửa năm đã gần như thực hiện xong.

Đây là thành tích lớn đầu tiên của Tô Lý Thành từ khi lên làm tổng giám đốc Đại Dung, thế nên càng nói càng hưng phấn:

- Lần này đưa ra khái niệm phục vụ nhất thể hóa trên không và đất liền, nghiệm vụ khách sạn của Xuyên Hàng sẽ chuyển sang cho Đại Dung quản lý, trong vòng 2 năm sẽ phát triển 30 khách sạn đặc sắc hàng không, bao phủ phía tây, tam giác Trường Giang, những nơi có chuyến bay thẳng tới Dung Thành.

- Ngoài thúc đẩy mậu dịch trên không, cơ sở dưới đất cung nâng cấp, không chỉ đưa ra, lối đi cho Vip, còn có xe bus ưu tiên từ sân bay tới khách sạn, cho phép tới thẳng đường băng, nhân viên phục vụ khách sạn đào tạo tiêu chuẩn tiếp viên hàng không, đem văn hóa hàng không tới khách sạn. Thượng Hải là đầu mối giao thông quan trọng, nên sẽ có 3 khách sạn.

- Ở Thượng Hải sẽ xây ba khách sạn ạ, lúc đó con tới ở có được miễn phí toàn bộ không?

Tô Xán thấy cha phấn khích như thế liền trêu:

- Coi như ở thử đi, có điều con phải viết báo cáo nộp cho cha.

Không như ở nhà khác cha con có khoảng cách, Tô Lý Thành cũng đùa lại, rồi thở dài:

- Con lớn rồi, tuy không cần cha mẹ lo lắng nữa, nhưng ở bên ngoài, phàm chuyện gì cũng cần lưu ý, cẩn thận.

Tiếp đó điện thoại giao cho Tằng Kha:

- Hai cha con kìa, biến thành báo cáo công tác rồi, nghiện công việc có phải không hả? Thôi quay lại chính sự, lần sau về nhà dẫn Đường Vũ về nhà ta ăn cơm.

- Dạ?

Tô Xán giật mình:

- Dạ cái gì mà dạ, tuy mẹ không muốn tạo áp lực cho con bé, nhưng gia đình bên đó chiếu cố con như vậy, con cũng tới ăn vài lần rồi, cha mẹ cũng phải tỏ thái độ cho người ta thấy chứ, con nói với Đường Vũ dần dần đi...

- Dạ... Vâng, con biết rồi... Dạ... Vâng, con sẽ bảo với cô ấy... vâng, để hè.

Tô Xán nói chuyện với mẹ cơ bản là thế, chỉ có phận vâng dạ, dám phản đối là một tràng giáo dục ập tới ngay, chuyện dẫn Đường Vũ về nhà là lo lắng lớn của y, không biết cha mẹ mình có quen nổi không, Đường Vũ không biết cố lý lấy lòng đón ý người khác.

Nhưng mà kể từ ngày Đường Vũ gọi điện tới nhà thì mẹ càng lúc càng nóng ruột, không trì hoãn được bao lâu.

Chuyện này có lẽ chủ động thì tốt hơn, nhưng mà nói sớm quá có làm nha đầu này sợ không? Thôi thì cứ tới lúc đó hẵng nói vậy.

Chiều có tiết lý luận quân sự, đang có chuyện phiền lòng, Tô Xán bỏ học luôn, mua một *** hồng trà ở căng tin, sau đó tới thẳng thư viện. Sách vở mang theo chia làm ba phương diện, một là sách học, hai là cuốn tiểu thuyết gần đây khá ăn khách, nhàn hạ đọc vài trang suy ngẫm. Thứ ba là sách du lịch, thuần túy là dùng để thay đổi đầu óc.

Đây là bữa tiệc chính cho buổi chiều trốn học của Tô Xán, bày sách xong xuôi, kiếm chỗ ngồi tốt, yên tâm hấp thụ dinh dưỡng làm phong phú bản thân. Tiêu Húc và rất nhiều người thắc mắc GPA 3.54 của y làm sao vào thư viện lại luyện ra được.

Ngồi trong thư viện yên tĩnh, thời gian buổi chiều cứ thế lặng lẽ trôi đi, Tô Xán đúng giờ thu dọn sách vở, chuẩn bị đi tới lớp Đường Vũ, đợi cô tan học cùng ăn cơm thì có điện thoại.

Tô Xán có điện thoại, cầm lên xem thì là Ngô Thì Nhuế gọi tới:

- Bất ngờ nhé, không phải là gọi nhầm số chứ?

Ngô Thì Nhuế cười khúc khích:

- Yên tâm đi không nhầm đâu, đang ở Thượng Hải đây, muốn mời cậu một bữa cơm.

Ngô Thì Nhuế là cô gái Quách Tiểu Chung thầm yêu, bây giờ Ngô Thì Nhuế có một công việc khiến vô số cô gái hâm mộ, mẹ cô rất kiêu ngạo, thường khoe có mấy người theo đuổi con gái mình, bà đang lựa chọn, làm Quách Tiểu Chung buồn bực lắm.

Quan hệ giữa Tô Xán và Ngô Thì Nhuế vốn bình thường, nhưng trải qua sự kiện Ngô Thì Nhuế bỏ nhà đi liền trở nên thân thiết, giống đám Tiết Dịch Dương cho dù lâu ngày không liên hệ thì tình cảm không hề phai nhạt hay vì thế mà cần khách sáo, thiếu tự nhiên.

- Tòa nhà Nguyên Nhật Thanh, Glamour bar, còn mấy người bạn nữa, cậu nhất định phải tới đấy, gọi cả Đường Vũ theo cũng được, nhưng nói trước, có rất nhiều mỹ nhân nhé, cậu dẫn theo bạn gái, lúc đó đừng tiếc.

- Là một địa điểm nổi tiếng đấy, sao rồi, Ngô tiểu thư thành tiểu phú bà rồi à?

Tô Xán trêu:

- Làm gì bằng Tô thiếu gia chứ.

Ngô Thì Nhuế cũng trêu lại:

- Vậy quyết định như thế nhé, lâu rồi không gặp, nhớ cậu lắm đó.

Chẳng có gì ngạc nhiên, lúc ăn cơm tối nói chuyện này, Đường Vũ từ chối không tham gia, vì thế Tô Xán đi một mình, gặp được Ngô Thì Nhuế ở trong kiến trúc có cảnh đêm huy hàng đó, địa điểm đặt quán bar rất tốt, ghe qua cửa sổ có thể thu hết cảnh Phổ Đông vào mắt, nhìn ngắm thành phố từ kiến trúc xây dựng năm 1921 này có cảm giác đặc biệt hơn nơi khác.

Tô Xán không lái chiếc Bentley xa hoa, cũng chẳng đạp xe Giant cá tính đã cất ở bãi gửi tới hai tháng, bắt taxi, thế nhưng dù đi kiểu nào 10 giờ cũng phải về trường.