*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay Tô Xán run run nhưng tuyệt đối ôn nhu chầm chầm cởi từng cúc áo ngủ của Đường Vũ, tới khi cởi bỏ toàn bộ miệng cũng tụt dần xuống, hôn cổ, xương quai xanh, rồi tới vòm ngực đang phập phồng dưới áo lót trắng muốt viền hoa thuần khiết, Tô Xán nhìn như mê như say, tay luôn ra sau lưng Đường Vũ cởi phăng giây áo lót...
Còn chưa kịp nhìn thấy tạo vật hoàn mỹ nhất của tạo hóa thì bị Đường Vũ đưa tay giật giây đèn giường, tách một cái, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Tô Xán chỉ tiếc nuối một giây, vì cánh môi Đường Vũ lần này chủ động tìm tới, vừa hôn cánh môi nồng ấm thơm tho, tay dưới sự phối hợp của Đường Vũ, quần áo hai bên ném dần ra ngoài....
Theo quần áo trên người Đường Vũ mất đi, Tô Xán từ cẩn thận từng li từng tí biến thành không còn biết thương hương tiếc ngọc nữa, động tác ngày một mạnh bạo.
Hai tay Đường Vũ vò tóc Tô Xán, núm vú cô săn cứng như hạt đậu lọt vào cái miệng rộng, vừa thở vừa nói:
- Sáng mai em phải đi.
Tô Xán giật mình, ngẩng đầu lên:
- Mai phải đi, vì sao?
Hơi thở Đường Vũ phả ra hương thơm u lan, giọng nói câu hồn đoạt phách:
- Mỗi sáng sớm em sẽ rời khỏi anh, nhưng mỗi hoàng hôn, anh phải tìm em về.
Tất cả tiếng rên rỉ nỉ non hay lời thì thầm mật ngọt đều không xánh được với một câu nói này của Đường Vũ, như có cái van nào đó trong lòng Tô Xán bật mở, một loại tình cảm trào ra không gì kiềm chế được. Trái tim y từng như cái cây chết khô, dần dần bị tình cảm của Đường Vũ làm nảy lá hồi sinh.
Tô Xán ôm chặt lấy cơ thể Đường Vũ, như hận không thể nuốt Đường Vũ vào bụng, thân thể Đường Vũ không ngừng run ray, hai bàn tay tóm chặt lấy ga trải giường phía dưới.
Hai tấm thân kết hợp làm một, giống như vốn phải kết hợp, vì vậy thành một.
Đó là ngày đẹp nhất trong tuổi 20 của bọn họ.
Đường Vũ lần đầu, Tô Xán có thể xem là lần đầu, vì kìm nén quá lâu cùng khẩn trương, bởi thế lần đầu hai người không thuận lợi lắm, Tô Xán biểu hiện hơi vô dụng, Đường Vũ vừa mới cảm thụ được chút khoái cảm thì y đã trút hết vốn rồi. Lần thứ hai Tô Xán lại quá nôn nóng lấy lại thể diện, động tác quá mạnh, hai người phải dừng lại giữa chừng. Nghỉ ngơi một lúc, lần thứ ba cả hai mới thỏa mãn, nhưng vì quá buồn ngủ, xong việc là ngủ thiếp đi luôn.
Đêm đầu tiên không hoàn mỹ, nhưng chính vì sự vụng về đó mà nó thành hồi ức đẹp đáng nhớ.
Khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, Tô Xán tỉnh dậy trong ánh nắng chan hòa của mùa xuân, từ khi ở nước Mỹ về, đồng hồ sinh học của y chưa bình thường lại, thêm vào chưa nhập học, nên ở nhà Tô Xán ngủ tới 9, 10 giờ mới thức dậy, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tỉnh dậy rồi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, chăn êm ái đắm trên người, mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh, Đường Vũ vốn có đồng hồ sinh học chuẩn xác hôm nay cũng ngủ nướng giống y, lúc này đôi mắt đôi mắt sáng như trăng rằm đang nhìn mình, không biết đã nhìn bao lâu rồi, vừa thấy Tô Xán tỉnh lại, có chút hoảng loạn né tránh.
Tô Xán mỉm cười:
- Vợ yêu, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng.
Đường Vũ mặt ửng đỏ.
- Hôm nay không phải báo danh sao?
Tô Xán háy mắt:
- Vậy chúng ta rời giường thôi.
Vốn hôm qua không được nhìn ngắm thân thể Đường Vũ, định sáng sớm bù đắp tiếc nuối, nhưng Đường Vũ quy định cứng phải quay lưng đi không cho phép nhìn, Tô Xán cực kỳ bất đắc dĩ quay đầu đi, khóe mắt chỉ kịp nhìn thấy Đường Vũ mặc chiếc áo lót màu trắng vào.
Tiếp đó hai người rời giường, một từ bên trái một từ bên phải, thu dọn chăn, ga trải giường loan lổ vết máu, cả hai vừa nhìn đều xấu hồ không biết đặt tay ở đâu. Đường Vũ mặt đỏ bừng nhìn thẳng Tô Xán, Tô Xán không địch nổi ánh mắt lạnh băng truy tìm hung thủ đó, quay đầu đi chỗ khác, lòng đắc ý cực.
Đường Vũ ôm một đống chăn đệm, lần đầu tiên không cần chú ý cách đặt, cứ nhét bừa vào trong máy giặt, đổ một đống bột giặt, bật nước, vội vàng như muốn tiêu hủy chứng cứ.
Tô Xán đánh răng xong lười biếng từ trên nhà xuống thì thấy Đường Vũ mở tủ lạnh, lấy ra ba quả trứng, làm bữa sáng. Tô Xán không định làm gì cả, chỉ chống tay ngồi ngắm nhìn Đường Vũ bận rộn, lòng tràn ngập hạnh phúc dịu ngọt, đồng thời sau một đêm vận động kịch liệt, một quả trứng gà ốp lếp ba phần sống vàng ruộm, rắc lên ít bột canh trộn hạt tiêu, nghĩ đã thấy chảy nước miếng.
Thế nhưng Tô Xán thất vọng rồi, chỉ thấy Đường Vũ cho ba quả trứng vào nổi, đổ nước bắc lên bếp, bật ga, rồi ba qua trừng nổi lềnh phềnh trong nồi nước sôi, Đường Vũ dùng muôi thủng lỗ, múc ra cho vào nước lạnh.
Thôi trứng luộc cũng được, bóc vỏ trứng, bên trong nóng hôi hổi, chấm ít bột canh, mỹ vị vô cùng, làm người ta muốn cứ thế trầm luân mãi.
Đường vũ chỉ ăn một quả trứng sau đó ngồi uống sữa, bình thản đối diện với ánh mắt tham lam của Tô Xán nhìn mình, dưới cái áo phông xám là cơ thể mê đắm, mắt lướt qua mặt y một cái, có sự bình tĩnh như giếng cổ ngàn năm, giọng lành lạnh:
- Sau này quá mười giờ những lời "không ngủ được muốn nói chuyện" xem ra không thể tin.
Tô Xán mừng húm, hớn hở nói:
- Được, sau này không cần dùng cớ nữa.
Đường Vũ mặt ửng hồng, hẳn có sức đề kháng với sự vô sỉ của Tô Xán, mặt quay ngoắt sang một bên:
- Anh là đồ lưu manh.
- Nếu ngày ngày đối diện với em như thế, anh có thể lưu manh cả đời.
Tô Xán vẫn say mê nhìn Đường Vũ, mặc kệ cô thi thoảng lườm mình một cái, chỉ thấy ngay cái lườm đó cũng đẹp vô cùng, làm trái tim rung rinh, đang nhìn ngây ngất thì di động trên bàn vang lên, làm y giật mình.
Là điện thoại của Đường Vũ, Lý Lam gọi điện tới:
- Đường Vũ, xin lỗi, anh quên khuấy đi mất là hôm nay em báo danh trở lại trường, bây giờ anh tới đón em nhé?
- Không cần đâu ạ, em bắt xe tới trường rồi.
Đường Vũ nói dối không chớp mắt, nghĩ nếu hai người cùng nhau ra khỏi cửa, Lý Lam còn chẳng bị chính nước bọt của bản thân làm chết sặc.
Buổi sáng Đường Vũ cực kỳ đề phòng, Tô Xán không làm được gì, đề nghị đợi buổi chiều hẵng đi báo danh cũng bị Đường Vũ phủ quyết, đành ấm ức lên tàu về trường.
Quay trở lại trường học, khác với ngày nhập trường của năm thứ nhất, không còn cảnh xe cộ nườm nườm, người người chen chúc nữa, không có cha mẹ đi tiễn, không có khuôn mặt ngơ ngác như mèo con lạc đường, ai nấy thuần thục nộp tiền báo danh, rồi quay về căn phòng quen thuộc của mình, có điều không khí tưng bừng diễn ra khắp dọc đường, tiếng chào hỏi cười nói gọi nhau í ới vang lên khắp nơi.
Giữa cảnh huyên náo đó có một đôi nam nữ tay nắm tay thu hút sự chú ý của nhiều người, nam cao cao, khuôn mặt hiền hòa luôn mang nụ cười ấm áp. Nữ tuy bị chiếc áo khoác mùa đông che đi thân hình yểu điệu, nhưng, khuôn mặt xinh đẹp với khí chất độc nhất vô nhị, thi thoảng nở nụ cười đôi phần hờn dỗi ngượng ngùng vì bị bạn trai trêu chọc, đủ khiến khối nam sinh nhìn thấy nín thở, có người lẩm bẩm:”Đường Vũ … về trường rồi.”
Trải qua một đêm tắm tưới, Đường Vũ càng thêm xuất trần, ánh mắt bớt đi chút băng giá nghiêm túc, thêm vào chút mềm mại quyến rũ, trong veo như trăng sáng đoạt lấy hồn phách của mọi người, vậy mà cô gái đó lại ôm cánh tay mình, nghênh mặt với những ánh mắt ghen tỵ của đám nam sinh đi qua, tâm tình Tô Xán tới giờ vẫn cứ phơi phới.
- Này hai người kia, cho người ta sống với chứ, muốn người ta ghen tỵ chết à?
Khi trước lầu hành chính để báo danh bọn họ gặp được Đồng Đồng.
Hai cô gái ôm nhau, Đường Vũ không quen sự thân mật thế này, nhưng Đồng Đồng lại rất nhiệt tình. Đúng lúc nãy Nguyễn Tư Âu vừa báo danh xong đi ra, chào hỏi xong ánh mắt cứ lướt lên người Tô Xán.
Thể thao màu đen, loại vừa có thể mặc với quần âu, quần jean lẫn quần thể thao đều phù hợp, một cái áo len màu xám lông chột, lộ ra bên trong cổ áo sơ mi xanh lam, mái tóc rối tự nhiên, khuôn mặt mang đường nét nhu hòa.
Tất cả vẫn giống thường ngày, nhưng rõ ràng cảm thấy có gì đó không giống, một cảm giác vững vàng, giống bờ vai không lớn lắm kia có thể làm chỗ dựa tất cả.
Nguyên Tư Âu nghĩ lâu ngày không gặp nên mình hơi đa cảm, dù sao cô là fan của Tô Xán, nhưng thấy Đồng Đồng cũng thi thoảng liếc nhìn Tô Xán thì biết mình không nhầm.
Đường Vũ