Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 141: Đúng là to hơn rồi




Đồng Đồng làm động tác nôn ọe, Nguyễn Tư Âu tay chân co lại, trước mặt bao người mà vẫn nói lời buồn nôn như thế được. Hai học sinh lớp số 4 gần đó nghe được thầm nghĩ, lớp trưởng của mình quả nhiên không tầm thường, chẳng trách chinh phục được cô gái cấp nữ thần như Đường Vũ.

Mặt Đường Vũ thì phừng một cái, như que diêm quẹt lửa, ráng đỏ lan từ cổ lên vành tai, vội vàng kéo Tô Xán đi, những lời này chỉ có hai người cô nghe đã sởn gai ốc rồi, Tô Xán nói oang oang ở đại sảnh khách sạn.

Đường Vũ chỉ muốn kéo Tô Xán đi để tránh người khác nên không vào thang máy, mà đi cầu thang bộ, dù sao chỉ lên tầng hai thôi, nhưng do đi gấp hai má đỏ bừng, tản phát ra làn hơi thanh xuân tươi tắn.

Cửa vào hội trường được dùng bong bóng hai màu trắng đỏ kết hình vòng cung, một bên đặt hình ông già Noel lớn bằng bìa các tông, bên kia là cây thông Noel, cũng bằng bìa các tông nốt, biết làm sao, kinh phí có hạn mà, mặc dù Tô Xán có thể bỏ tiền ra trang trí tốt hơn, nhưng sao có không khí bằng cả lớp góp sức.

Tô Xán và Đường Vũ bước vào, giống như nam châm, thu hút hầu hết ánh mắt mọi người, nam sinh ngây ngất, nữ sinh thì hâm mộ xen lẫn đố kỵ, cho dù rất nhiều người biết bạn gái của Tô Xán là Đường Vũ, cũng biết Đường Vũ rất nổi tiếng trong trường, nhưng không phải là ai cũng gặp Đường Vũ, khi hai người bọn họ tay trong tay đi vào, phòng yếu hội đang sôi động hơi khựng lại, sự yên tĩnh dần tỏa đi.

Bằng đó ánh mắt dị dạng nhìn vào, làm Đường Vũ dù thanh cao kiêu ngạo, cũng không khỏi khẩn trương, trong khi đó Tô Xán cười như tên ngốc.

Trong phòng có điều hòa, Tô Xán giúp Đường Vũ treo áo khoác lên trên mắc, tố chất sinh viên ĐH Thượng Hải rất tốt, không sợ có chuyện lấy trộm áo xảy ra.

Mc bữa tiệc là hoa khôi của lớp Quách Thanh Mai, cùng với người nữa là Trương Á Kỳ ủy viên tuyên truyền, Tô Dĩ Nhất phát biểu mấy câu hoan nghênh lãnh đạo khoa tới giám sát chỉ đạo. Hai vị lãnh đạo này được lựa chọn rất cẩn thận, thứ nhất là mới trên 30, còn khá trẻ.

Thường ngày có hoạt động gì thì lãnh đạo cao tầng tham dự hết, không có phần bọn họ, mang tiếng lãnh đạo thế thôi chứ chẳng có thực quyền gì, nên được mời tham gia bữa tiệc ở khách sạn 5 sao thế này, cảm thấy rất vinh dự, chính nhờ công họ nên nhà trường không có ý kiến gì gì về bữa tiệc ồn áo hơi việt vị này.

Tiếp đó là các tiết mục do chính lớp số 4 tự biên tự diễn, ngay tiết mục đầu tiên đã khiến toàn bộ giương mắt nhìn, năm nam sinh ăn mặc lòe loẹt bước ra, mặc áo ngực đội tóc giả, làm khóe miệng Tô Xán giật giật, một tên uống trà sữa cũng coi là của con gái nên không uống, thích ăn kem cũng vì người ta nói chỉ con gái mới trẻ con mới ăn mà không ăn thì tiết mục này tạo xung kích cỡ nào có thể đoán được.

Các tiết mục của lớp chỉ đăng ký tên cá nhân hoặc nhóm, đều được giữ kín.

Tô Xán thì cứng họng, nhưng xung quanh phản hồi cực tốt, tiếng vỗ tay reo hò khắp phòng, Đường Vũ lấy hai tay che mồm, nhìn ánh mắt biết cô rất thích.

Năm nam sinh này toàn hạng cao to cơ bắp, tuy không bằng Lý Hàn, như cánh tay trần, xoa dầu bóng kiểu lực sĩ thể hình tạo tác động thị giác cực mạnh, uốn người nhảy gợi cảm, sau đó kết thúc bằng màn bóp ngực để bóng độn bên trong trong nổ đôm đốp, khiến nữ sinh cả lớp hét chói tai.

Trương Á Kỳ đi ra cằm micro nói:

- Các bạn có hài lòng với tiết mục này của nhóm “năm con gấu” không ạ, vâng xin một tràng pháo tay nữa, tại sao tôi có cảm giác nữ sinh lại thích tiết mục này hơn nam sinh nhỉ..?

“Năm con gấu chó thì có”, Tô Xán rủa thầm trong bụng, xem thêm vài tiết mục nữa, tới lúc này thấy không khí bữa tiệc cực tốt, Tô Xán thở phào, xem ra chỉ cần không có gì bất ngờ, bữa tiệc giáng sinh này coi như thành công rồi.

Tô Xán kéo Đường Vũ tới chỗ xa sân khấu, hành động này bị Đồng Đồng phát hiện ra, huých hông Nguyễn Tư Âu một cái chỉ chỉ, cai hai liền đầu trộm đuôi cướp đi theo, giống như đám nam sinh phòng 602 thích nghe trộm Tô Xán nói chuyện điện thoại với Đường Vũ, Lâm Lạc Nhiên, mấy cô gái này thích xem cảnh “buồn nôn” giữa Tô Xan và Đường Vũ.

- Em nhắm mắt lại đi.

Đường Vũ không nhắm mắt, ngược lại còn mở to hơn, nhìn Tô Xán đầy cảnh giác đề phòng.

- Anh không tới mức xấu như vậy đi.

Tô Xán cười khổ, không biết hình tượng của mình trong lòng Đường Vũ đã tệ tới mức nào.

- Tin anh lần này.

Đường Vũ khép mắt lại, hai người đứng rất gần nhau, Tô Xán thậm chí có thể thấy rõ hàng mi Đường Vũ rung động, hai cánh môi mím chặt cứ như vẫn sợ Tô Xán tập kích bất ngờ.

- Chúc mừng giáng sinh.

Cảm giác có thứ đặt vào tay mình, Đường Vũ mở mắt ra, chỉ thấy trong tay là cái vòng tay làm bằng bạch ngọc, đó là mười hai con Giáp tạo hình phong cách hoạt hình cực kỳ đáng yêu trạm khắc vô cùng tinh tế.

- Oa, quá đẹp.

Hai cái đầu nhìn trộm thốt lên, ánh mắt như biến thành hình trái tim.

Thế nhưng Đường Vũ nói một câu hỏng hết phong cảnh:

- Bao nhiêu tiền thế?

Cô nhìn một cái là nhận ra ngay cái vòng tay này cực kỳ giá trị, lắc đầu từ chối.

- Bao nhiêu tiền thì liên quan gì chứ?

- Sao lại không liên quan, đắt quá em không nhận đâu.

Đường Vũ rất dứt khoát:

- Đây là lần đầu tiên anh chính thức tặng quà cho em, lại là giáng sinh, cho nên anh muốn tặng món quà nào giá trị một chút.

Tô Xán mềm mỏng thuyết phục:

- Nhưng mà quà đắt quá, em thông thể nhận.

Đường Vũ không nghe Tô Xán giải thích, vẫn cố chấp nói:

Hai cô bạn gái buồn cười nhìn hai người, bọn họ cũng biết Đường Vũ rất nguyên tắc, không ngờ tới mức này, đến quà giáng sinh bạn trai cũng không nhận, suy đoán ai sẽ thắng trận chiến này, liệu có một vở kịch lớn ở đêm Giáng sinh không.

Có điều vừa sinh ra ý nghĩ này thì có kết quả.

- Tại sao em cứ nhìn vào giá trị của nó mà xem nhẹ tình cảm của anh, anh đạp xe suốt cả buổi chiều, tìm kiếm hơn chục cửa hàng mới có, anh mua vì nó đẹp, không phải vì nó đắt tiền.

Thực ra Bùi Phượng Sơn ở Thượng Hải có một cái hiệu trang sức, không gì lạ, người làm "đầu tư" như hắn luôn có quan hệ với ngành vàng bạc đá quý, nên Tô Xán nhờ hắn tư vấn cho một món đồ ngọc làm quà tặng, Bùi Phượng Sơn tiến cử cho Tô Xán thứ này, Tô Xán mua chưa mất 10 phút.

Nói xong Tô Xán không cho Đường Vũ ý kiến, nắm tay cô đeo vào, trong lòng giận Tô Xán ngang ngược, nhưng không rút tay lại được, vả lại trước mặt nhiều người, cô không tiện từ chối, mặt nóng như đốt, gò ngực xinh xắn không ngừng nhô lên hụp xuống, cuối cùng vẫn phải chấp nhận số phận, giơ cổ tay lên lắc lắc:

- Ngọc thạch quá trắng, làm tay em trông bị đen.

- Làm gì có, anh thấy rất đẹp, anh thích làn da của em, làm người ta nhìn muốn cắn.

Đường Vũ nhiều lúc nói chuyện với Tô Xán kích động chỉ muốn cắn y vài cái, tiếp đó phát hiện Tô Xán khác thường, lần theo ánh mắt của y phát hiện đang nhìn chằm chằm vào xương quai xanh vô hạn dụ hoặc trước ngực, tựa hồ chỉ muốn chui vào trong xem kinh tâm động phách thế nào.

Nội tâm quẫn bách vô cùng, Đường Vũ nắm chặt tay, cắn môi chuẩn bị phát tác thì Tô Xán quay đầu đi, làm bộ mặt thản nhiên như không xem biểu diễn trên sân khấu, làm cô không có cớ phát tát, nhưng vừa bình phục tâm tình thì Tô Xán tương một câu:

- Ừm, hình như to hơn một chút rồi.

Đường Vũ kín đáo đưa tay nhéo Tô Xán, đôi mắt câu hồn đoạt phách như hắc bảo thạch nhìn y:

- Gan anh đúng là to hơn rồi.