Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 115: Tiếp giá




Ăm cơm xong, Lâm Quang Đống lại đưa Tô Xán về trường, đi qua cổng, không kìm được hỏi:

- Cái xe này... Phải an bài thế nào?

Cái xe này qua thời gian tuyên truyền, dùng hết giá trị thời sự của nó, chỉ còn lại giá trị thực dụng thôi, Tô Xán ở trong trường đại học lái xe này quá phô trương, không hợp tính cách thích tĩnh lặng của y, còn Lâm Quang Đống về Dung Thành an bài công việc, không tiện suốt ngày lái một cái xe biển Thượng Hải.

Tô Xán viết một cái địa chỉ, giao cho Lâm Quang Đống:

- Đây là nhà tôi mới mua, anh đưa xe tới đó đi.

Lâm Quang Đống không hỏi, vì có tiền như Tô Xán, sắm xe mua nhà là quá mức bình thường, nhận địa chỉ rồi xoay bánh lái ra đường chính. Hắn không thông thuộc đường xá Thượng Hải lắm, trên xe vẫn trải tấm bản đồ, vừa lái vừa xem bản đồ.

Lái xe tới Mạn Cáp Đốn Thủ Loan, Lâm Quang Đống tặc lưỡi liên tục, nơi này hoàn cảnh ưu nhã, thanh tịnh, tầm nhìn rộng lớn, có thể nhìn hết toàn bộ thành phố, tên nhóc Tô Xán này trông vậy mà cũng biết hưởng thụ quá.

Đỗ xe vào vị trí, mua một căn nhà hơn một triệu, đương nhiên có chỗ để xe riêng, rời khu nhà, định bắt xe bus về khách sạn thì di động vang lên.

- A lô, Lão Trịnh, chào anh.. Bữa cơm của Chiêm Hóa không phải tôi... Anh nghe đâu nói thế, làm gì có chuyện đó.

Vừa mới cúp điện thoại, chưa bắt được taxi lại có điện thoại:

- Biên tập Quách.. Đúng, tôi đang ở Thượng Hải?... Ăn cơm, ngại quá, tôi chuẩn bị về Dung Thanh rồi, bên kia có chút vấn đề cần xử lý, lần sau vậy.

Tới tận khi về khách sạn, điện thoại của Lâm Quang Đống vẫn không ngừng:

- Xử trưởng Trương, vâng, Truyền thông Ba La may nhờ cơ quan tương quan ủng hộ... Vâng, vâng, tôi vẫn ở Thượng Hải, mai mới có máy bay... Chuyện này một lời khó hết.

Lâm Quang Đống tắm rửa xong nằm trên giường, từ chiều tới giờ hắn nhận được không dưới 20 cuộc điện thoại, đều bóng gió nghe ngóng tin tức buổi bán đấu giá ngày hôm nay, làm Lâm Quang Đống cảm thụ rõ ràng năng lượng của sự kiện này.

Đợi tới lúc Tô Xán lấy thân phận chủ tịch Văn hóa thời thượng ăn cơm với Chiêm Hóa còn tạo ra kỳ ngộ mới gì nữa.

….

Trở về phòng, Tô Xán mở ngăn kéo nhét tờ thánh chỉ vào, dù gì cũng là thứ tặng kèm đấu giá 1 triệu mới có, cho dù chả đáng xu nào thì ném bừa bên bàn cũng phải tội, ngày nào cũng có mấy tên chân tay thô kệch, đầu óc dâm loạn tới mượn máy tính, nếu chẳng may mà làm hỏng là có tội với quốc gia.

Cất hộp thánh chỉ đi, xem thời gian, vội vội vàng vàng chạy tới giảng đường số ba, kiểu học theo học phần này làm sinh viên thường xuyên chạy khắp học viện, có khi tiết trước học ở khu nam, tiết sau ở khu bắc, đạp xe đạp cong mông lên mà vẫn kịp, thế nên chọn môn học là cả một nghệ thuật.

Điều này làm Tô Xán có cảm giác quay về thời học ở Mỹ, hết một môn, là chạy tới lớp khác, gần như chẳng có thời gian nghỉ ngơi.

Khi đó tranh thủ thời gian ít ỏi ở bên nhau, cùng đi xem biểu diễn âm nhạc, hoặc đọc cùng một tờ báo để cùng trau dối tiếng Anh, cuộc sống ấy đơn giản mà phong phú.

Không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin, Tô Xán đứng dưới giảng đường, lặng lẽ đợi Đường Vũ tan học.

Hôm nay y gặp Tiền Du và Mục Giai Trúc ở buổi bán đấu gia, tin rằng chuyện mình có được bữa cơm với Chiêm Hóa sẽ mau trong lưu truyền trong hai nhà Đường Mục, đó đương nhiên là điều Tô Xán vui vẻ muốn thấy.

Như thế Trương Thao Lược có bôi nhọ mình thế nào cơ bản không có ý nghĩa gì, Tô Xán tin chỉ cần mình thể hiện ra thực lực, trong nhà không ai có ý kiến với Đường Vũ nữa. Đương nhiên, Tô Xán cũng nhận ra, địa vị của Đường Vũ trong hai nhà Mục Đường không đơn giản, song tất cả điều y cần chỉ là để yên cho y và Đường Vũ thôi, ít nhất là ở giai đoạn Đường Vũ còn đi học, tránh quấy nhiễu vô vị, sau này Đường Vũ chắn chắn không làm họ thất vọng, vì y biết Đường Vũ sẽ chói lọi thế nào, không ai có thể ước lượng được cô ấy còn tiến tới đâu, nếu như...

Sao chuyện đó có thể xảy ra được, nó giống một lời nói dối, đó là chuyện không thể nào.

Cuông reo lên, Tô Xán đứng dựa lưng vào cây ngô đồng nghe âm thanh này có chút hoảng hốt, từ giảng đường số ba sinh viên nam nữ kéo nhau đi ra.

Trong số bọn họ vài người nhận ra Tô Xán vẫu tay chào hỏi trêu đùa y, ít nhiều ở nam thứ nhất Tô Xán là nhân vật phong vân rồi.

Tiếp đó Tiền Trọng Viễn, kẻ thù truyền kiếp của Trương Tiểu Kiều và mấy tên bạn cùng mấy tên bạn xô đẩy nhau ở cửa lớp, nhìn thấy Tô Xán nheo mắt lại.

- Phiền chết đi, về còn phải xem một đống sách, sắp cuối kỳ, cậu nhìn mặt lão đó sắp đen bằng đít nồi rồi, nghe nói chủ nhiệm khoa giao chỉ tiêu cho ông ta, bất kể thể nào ở môn này cũng phải chém rụng một nửa nhân số, nếu người vượt qua quá nhiều, không thể hiện ra được độ tinh túy trong môn học của trường ta, đây là loại tư duy gì thế, cái trường khốn kiếp! Nếu mình có hệ thống học tập tốt như Đường Vũ thì tốt biết mấy, bây giờ phải học thâu đêm suốt sáng mất, chết thôi!

Cô nữ sinh đi cùng Đường Vũ luôn miệng kêu ca:

Đường Vũ cười khẽ, hôm nay cô mặc chiếc áo khoác có mũ, bên trong là là áo thun ba lỗ bó người, xương quai xanh thanh tú, vẫn là quần jean xanh, một đôi chân dài khiến người ta ghen tỵ.

Đám Tiền Trọng Viễn thấy Tô Xán thì mặt sầm lại, nhưng Đường Vũ đi qua liền né tránh, nhớ lại tên đội trưởng đội bóng chày gần như hủy hoại hết tiếng tăm vì cô gái này, có chút chột dạ, dù sao nguyên nhân do bọn chúng mà ra.

Tiền Trọng Viễn kỳ thực gần đây không còn ngông cuồng như trước, chẳng qua vì mới vào trường vẫn cái thói quen hồi cao trung nên mới thế, bây giờ đã thấy phần nào xã hội bên ngoài, cha mẹ cũng có quy hoạch nhân sinh, chỉ bề ngoài tỏ ra vẻ chút thôi, còn không ngu ngốc tới mức vì chuyện không đáng làm hỏng cuộc đời.

Hơn nữa để cô gái như Đường Vũ có ý kiến không phải hay, hiện Đường Vũ gần như là cô gái trung tâm của đám nữ sinh, chẳng may sau này nhắm vào cô gái nào đó lại thuộc vòng tròn của Đường Vũ, người ta nói một câu thôi có phải thiệt thân không, vì thế cũng không mỉa mai trào phúng gì Tô Xán, cứ thế bỏ đi.

- Hi hi, vị kia nhà cậu lại tới rồi... Mọi người giải tán đi, không quấy nhiễu vợ chồng nhỏ bọn họ nữa.

Đám nữ sinh cười đùa đẩy Đường Vũ tới phía trước.

Đường Vũ hơi xấu hổ nhìn Tô Xán, thời gian này quan hệ bọn họ tiến triển thần tốc, trước tiên là tham dự bữa cơm đại gia đình, rồi lại tham gia bữa cơm riêng của gia đình cô.

Những người trong gia tộc có lẽ chỉ nhìn vào chiếc xe Tô Xán đang đi, nhưng mẹ cô đâu phải người đơn giản như vậy, Tô Xán dù là chủ tịch tạp chí có giá trị hàng triệu đồng vẫn chăm chỉ đi học, giữ được thành tích không tệ, đó là chuyện đầu tiên mẹ cô khẳng định.

Dù mẹ cô che dấu thế nào, với con mắt của mẹ mình, Đường Vũ có thể nhận định, mẹ mình không giấu được sự tán thưởng với Tô Xán.

Đó là chuyện không thể vui hơn, thời gian qua cho dù là lớp ( nghệ thuật quân sự) bồi dưỡng tầm nhìn chiếc lược đại cục, hoặc môn ( đại số tuyến tính) khô khan, hoặc ( tổ chức hành vi học), nhìn giảng viên đứng trên bảng đen, trong lòng Đường Vũ luôn có dòng suối nhỏ róc rách chảy ra giọt mật ngọt ngào, thi thoảng lơ đễnh nở nụ cười như hoa đào khiến người ta trông thấy hâm mộ không thôi, ai chả biết Đường Vũ có bạn trai.

Tô Xán tới đây là để báo tin vui cho Đường Vũ, giống như đứa trẻ đạt được thành tích tốt, nôn nóng được khen ngợi vậy, còn lời khen nào hơn ánh mắt ngưỡng mộ của Đường Vũ nữa.

Còn đang ảo tưởng lát nữa được Đường Vũ kích động thưởng cho cái gì thì nhận được tin nhắn.

" Bản tiểu thư tới cổng ĐH Thượng Hải rồi, Đường Tiểu Vũ và Tô Tiểu Xán mau mau ra tiếp giá."

Đường Vũ cười khổ lắc lắc di động, cô cũng nhận được tin nhắn tương tự.