Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 111: Đấu giá (2)




Bị một cô bé đáng yêu như vậy gọi là chú, Lâm Quang Đông cười méo miệng, xem ra người ta coi là gia trưởng trong nhà dẫn Tô Xán tới rồi:

- À, chào mọi người.

Hà Quách Khả hôm nay không phải tới tham gia cạnh tranh, bà là phó chủ tịch công hội Thượng Hải được bên tổ chức mời tới, nói vài câu với mấy người bạn đi tới cười:

- Tô Xán, cháu cũng tới hả? Đi cùng với gia đình sao?

- Cháo chào dì Hà.

Tô Xán không nghĩ Hà Quách Khả vẫn còn nhớ tên mình, lễ phép chào.

Hà Quách Khả đưa tay ra bắt tay Lâm Quang Đống:

- Chào Anh, Tô Xán là đứa trẻ ngoan lắm, năm ngoái tới Thượng Hải còn là nhóc xinh trai, giờ đã chững trạc thế này, chắc đang học đại học, không biết cháu nó học đại học nào?

Lâm Quang Đống cố nhịn cười, Tô Xán rất ghét bị coi là trẻ con:

- Vâng, cháu nó lên đại học rồi, bây giờ học ĐH Thượng Hải, hôm nay dẫn nó tới va chạm xã hội.

Còn nháy mắt với Tô Xán khiến Tô Xán thấy ngứa răng muốn cắn hắn một cái.

- Ồ ĐH Thượng Hải, giỏi quá, Đông Đông nhà chúng tôi học ĐH ngoại ngữ Thượng Hải, có thời gian các cháu liên hệ với nhau nhiều hơn, Đông Đông cứ nhắc tới cháu và Đường Vũ luôn.

Ninh Đông háo hức lấy di động ra:

- Lưu số điện thoại đi, anh có QQ không, lát nữa đợi cuộc đấu giá kết thúc chúng ta đi chỗ nào đó ngồi một chút, chị Đường Vũ cũng ở Thượng Hải, vậy mà chẳng tới tìm, hai người đúng là... Thôi không nói nữa, em và mẹ phải vào, lát nữa chúng ta nói tiếp.

Tô Xán vẫy tay, đợi Hà Quách Khả dẫn Ninh Đông và Bàng Nghị Nhiên đi rồi liền bước tới phía Mục Giai Trúc và Tiền Du:

- Cháu chào Dì Tiền, Giai Trúc.

Tiền Du chỉ cười mang tính tượng trưng, Mục Giai Trúc mắt nhìn theo Ninh Đông một lúc, vừa rồi cô thấy Ninh Đông như muốn ôm Tô Xán, đang nghĩ cô gái này là ai, nhưng khi Tô Xán tới chào lại không hỏi tới Ninh Đông, tíu tít nói:

- Anh Tô Xán, không ngờ anh cũng tới, em và mẹ tới xem, muốn kiếm một món về cho ông ngoại.

Tiền Du nhìn trung bức tượng gỗ của nước Anh, nghĩ tới Tiền Hoa Phàm thích bày tượng gỗ trong bồn cảnh ngắm, tượng Trung Quốc có nhiều rồi, nhưng cái nước ngoài này có phong cách riêng, định mua lấy với danh nghĩa con gái, tặng cho Tiền Hóa Phàm, để Mục Giai Trúc tăng thêm ấn tượng trước mặt hai ông bà, không để hai ông bà chỉ biết mỗi Đường Vũ, quên mất con gái nhà mình.

Con mình mới mang họ Mục thật sự, còn con bé kia họ Đường, Mục Quế Anh chỉ là cái tên ông bà cụ gọi cho vui thôi.

Mà gần đây Tô Xán có xung đột với Trương Thao Lược, bà ta cũng biết ít nhiều, giờ thấy Tô Xán ở đây, thầm cảnh giác, phải chăng y có mục đích giống mình?

- Nghe nói Chiêm Hóa muốn bán bữa tối của mình, cho nên anh tới xem thế nào, có cơ hội thì tham gia.

Tô Xán trả lời rất thật:

Tiền Du hơi nhíu mày, thầm nhủ chả trách Trương Thao Lược nói Tô Xán cuồng vọng, dám đốp chát với ông ta trước mặt bao người, vì cần vào trong, bà ta chỉ nói một hai câu vô vị rồi kéo Mục Giai Trúc đi.

Không gian rộng lớn mở ra trước mắt, phải có tới hơn hai trăm người, Tô Xán nhận ra mấy người nổi tiếng không phải ở thương giới, không khí cũng như thành chiến trường.

Đám Bùi Phượng Sơn có dự mưu trước đã tới rồi, thấy Tô Xán liền vẫy tay gọi, Tô Xán và Lâm Quang Đống liền đi tới ngồi bên cạnh hắn.

Giới thiệu Lâm Quang Đống cho Bùi Phượng Sơn, hai người họ bắt tay nhau, Bùi Phượng Sơn thì thầm:

- Trong số này đa phần là người của chúng ta đấy, yên tâm đi, không ai hé răng lời nào đâu. Có điều cậu đừng có lỡ mồm nói ra trong bữa cơm với Chiêm Hóa là được.

Tô Xán mỉm cười, không trả lời câu nói hài hước của Bùi Phượng Sơn, có điều không khai ra không có nghĩa người ta không biết, nhìn đám người đó, không mặt nặng như đeo trì thì dửng dung, chả giống người đi tham dự bán đấu giá.

Mặc dù Bùi Phượng Sơn đã nhiều lần tiến hành thao tác kiểu này, song hôm nay vẫn không tránh khỏi phấn khích, nghĩ một chàng trai 19 thắng cuộc đấu gia bữa cơm với Chiêm Hóa sẽ có chuyện gì xảy ra đây, thậm chí hắn còn có kích động muốn đợi có kết quả hét thẳng vào mặt Chiêm Hóa, hả hê nhìn mặt ông ta.

Tất nhiên điều đó chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, không thể không nói là một tiếc nuối.

Có lẽ đầu tiên là tất cả im tiếng, sau đó chuyện lan đi với tốc độ chóng mặt, họ sẽ thảo luận, Chiêm Hóa ăn cơm với chàng thanh niên kia, bọn họ sẽ thảo luận chuyện gì? Kiến thức ở trên lớp học à? E rằng khối người sẽ cười đau bụng. Nhưng bỏ ra 30 triệu vì muốn một bữa cơm thì có thể là người bình thường sao?

Chiêm Hóa tới rồi, áo sơ mi trắng, véc xám, quần âu, không có gì hào nhoáng, nhưng toát lên sức hút nam nhân thành thục đi tới đâu cũng có người chào hỏi, nhìn ánh mắt các cô gái biết ông ta được hâm mộ ra sao. Chiêm Hóa ngồi ở vị trí hàng đầu, chỉ cần nói vài câu trước thứ bán đấu giá cuối cùng, rồi ngồi đợi người ăn cơm cùng mình.

Buổi bán đấu giá diễn ra vào đúng 10 giờ sáng, món đầu tiên bức ( Thái Hành Tình Tuyết Đồ) của Tạ Thì Thần, khi mỹ nữ mặc trang phục thời Đường trải bức tranh ra, phía dưới có tiếng hô khẽ, không biết là hô cái gì, mỹ nữ hay bức tranh. Sau mười lần ra giá, thuộc về một nam tử trung niên mang theo hai vệ sĩ với giá 770.000.

Đương nhiên đây không phải là người của Bùi Phượng Sơn rồi.

Món thứ hai giá trị không cao lắm, là tác phẩm điêu khắc trường phái hiện đại, Chiêm Hóa mua khi du lịch nước Anh, giá khởi điểm là 150.000.

Lục tục có người ra giá tới 230.000, Tiền Du liền giơ biển:

- 260.000.

Tô Xán nhìn sang, Mục Giai Trúc liền làm mặt quỷ trêu y, Tô Xán cười lại, thầm nghĩ sao cô em Mục Giai Trúc này tính cách chẳng giống cô chị họ Mục Quế Anh tẹo nào.

Giá lần lượt tăng lên, tới 450.000, lúc này Tiền Du do dự rồi, cuối cùng vẫn giơ biển:

- 500.000.

Ai ngờ món đồ này vốn đánh giá thấp hơn bức tranh mà giá cũng tới 770.000, Tiền Du định thôi, nhưng nhìn con gái bên cạnh, cắn răng giơ biển:

- 800.000.

Không ít tiếng "ồ" khe khẽ, mọi người nhìn cả về phía Tiền Du, dù sao cũng mang huyết thống ưu tú của Mục gia, thế nên những ánh mắt tản thưởng dung mạo của thiếu phụ xinh đẹp này nhiều hơn là chuyện ra giá cao.

Người chủ tì gõ búa hai lần, ánh mắt nhìn quanh, rất chuyên nghiệp, khiến người ta có cảm giác là hắn đang nhìn mình, cuối cùng gõ búa lần ba:

- 800.000, hoàn thành giao dịch, chúc mừng quý khách biển số 137.

Tiền Du thầm thở phào, tay cầm biển cũng nơi lỏng, cười tiếp nhận tiếng chúc mừng xung quanh.

Bây giờ sẽ là bán đấu giá bữa cơm tối của Chiêm Hóa, người có mặt ở đây không khỏi hồi hộp, sẽ là cái giá nào đây?

Thế nhưng người chủ trì giơ một cái hộp gỗ son, tuyên bố tiếp theo là đấu giá thánh chỉ của vua Càn Long thời Thanh khiến mọi người xôn xao vì ngạc nhiên, không phải là bữa tối với Chiêm Hóa à? Đây là trò gì? Hay Chiêm Hóa sợ thất bại nên thay đổi?

Chiêm Hóa thong thả bước lên sân khấu, đứng trước bục đấu giá, gõ micro khe khẽ vài tiếng để mọi người tập trung, giọng hơi trầm khàn:

- Xin mọi người yên tâm, bữa cơm của tôi sẽ đấu giá dưới hình thức tặng kèm cho người đấu giá thành công thánh chỉ này, tức là vị nào thành công đấu giá được nó, tôi sẽ vinh hạnh mời người đó dùng bữa cơm.

Bởi vì bữa cơm của Chiêm Hóa quá hình thức, thuộc về đấu giá "phi vật chất", được truyền thông đưa tin ầm ĩ, khiến cơ quan hữu quan chú ý, đánh tiếng có thể không cho phép kiểu bán đấu giá này, cho nên phải thay bằng đấu giá vật thật, thực tế vẫn là đấu giá bữa cơm, chỉ thay cách nói thôi.