Đại Niết Bàn

Quyển 4 - Chương 25: Thời đại Kimura đã hết (1)




Trương Khả "trả thù" nho nhỏ Tô Xán, đem suy luận biểu hiện của y ở bên ao nước là hoàn toàn vì theo đuổi Tôn Mạn nói ra, đề tài này rất có thị trường trong đám nữ sinh, chẳng mấy chốc truyền từ năm thứ nhất lên năm thứ hai, lập tức "hành động của Châu Tinh Trì có phải vì thu hút sự chú ý của Tôn Mạn không?" thành chủ đề nóng của học sinh lớp số 13. Nhưng khi bị một đám con gái xúm quanh, Tôn Mạn chú ý tới Đường Vũ ở bên cạnh.

Tôn Mạn được đám đông xúm quanh, nhưng khóe mắt lại dừng trên người Đường Vũ, cô gái lúc nào cũng bộ dạng học sinh ngoan ngoãn, hai tai không nghe chuyện ngoài song cửa đó rõ ràng lơ đễnh.

Cho dù mọi người nói Tô Xán dùng phương thức "bom cảm tử" kia là vì kéo gần quan hệ với Tôn Mạn, bất kể cô giận cũng được, ghét cũng tốt, còn tốt số hơn những người chỉ có thể âm thầm ngồi một góc nhìn, chẳng được Tôn Mạn nhớ tới hay nhìn tới.

Chẳng phải có một câu, nếu không yêu được thì hận sao? Dù thế nào cũng để lại dấu ấn.

Nhưng Tôn Mạn lại không nghĩ thế.

Nếu như mở rộng phân tích này ra, mục tiêu của Tô Xán không phải là cô, mà là người khác thì sao?

Nếu như không có những hành động khác thường của Đường Vũ thì cô tuyệt đối không nghĩ tới phương diện này, Tô Xán dám công khai chỉ trích trường học, dùng phương thức này lộ diện, chắc chắn là cách con đường ngắn nhất khiến ai đó chú ý.

Ai đó ở đây liệu có phải là Đường Vũ?

Có điều lạ là hiện ở lớp số ba, chuyện Đường Vũ và Tô Xán không còn ai không biết nữa, ai ngờ bạn trai của cô gái coi như nữ thần toàn bộ giới trung học Dung Thành lại là ở lớp mình, học sinh lớp số 3 kích động kể chuyện này ra ngoài, nhưng không ai tin, trước kia tiền lệ này không phải không có, ví dụ như "Đường Vũ cùng Dương Thừa ăn tối", " Đường Vũ đi chơi với Lý Thanh Dương"..v..v..v.. Rốt cuộc đều là tin nhảm hết, cứ nhìn vào thực tế là rõ rồi, mấy người kia chỉ là đối tượng tiềm năng thôi, muốn chiếm được trái tim nữ thần còn xa lắm.

Đường Vũ nắm tay nam sinh cũng đủ hoang đường, làm gì có chuyện ôm ai đó. Thế nên học sinh lớp số 3 thấy người ta không tin cũng không thèm cãi nhau, nhưng nghe thấy chuyện ai đó theo đuổi Đường Vũ thì thầm bĩu môi xem thường thương hại.

- Tiểu Khả, thường này thái độ của bạn rõ ràng lắm mà, hôm nay sao thế, nói chút đi.

Một cô nữ sinh thấy Trương Khả không tham gia thảo luận mà ngồi ngây ra, nhiều đẩy vai nói:

Trương Khả tỉnh lại mới biết mọi người lại bàn tán chuyện Tô Xán, thật bực mình, lại là y nữa, lần này là vì chuyện Dao Đài, hiện mọi người chia làm hai phe, một cho rằng giống lần phỏng vấn trước sẽ thành vở hài kịch. Phe khác cho rằng nên rộng rãi với học sinh chuyển trường, có dũng khí phát biểu những lời kia, dù trong hay ngoài trường đều hiếm có, cần phát dương.

Bàn tán thế này trong trường là quá bình thường, nếu không có những chuyện như vậy, chỉ học và học sẽ quá nhàm chán.

Trương Khả đột nhiên thấy tức giận vô cớ, nói:

- Đám người Triêu Hoa càng ngày càng đi xuống, bản thân không có được bài viết hay nên kiếm bừa một người chịu tội cho mình. Các bạn cũng đúng là đám ếch trong ao, tĩnh mịch lâu quá rồi, có mỗi viên đá nhỏ ném xuống đã nhảy cuống lên bờ, chuyện này có gì đâu mà bàn với tán.

Mấy lời này nghe vừa giống bênh vực Tô Xán, lại vừa giống chỉ trích y, làm đám bạn không hiểu sao Trương Khả có phản ứng lớn như vậy, lại không phải là Tôn Mạn, tức giận cái gì?

Thế nhưng bà cô này đanh đá, không ai muốn chọc vào,

Hết tiết học Lý Thanh Dương xuất hiện ở lớp số 13, cầm tập thơ vẫy vẫy với Tôn Mạn, Tôn Mạn đi ra, nhận lấy tập thơ (Provence vĩnh hằng), cám ơn liên hồi, cùng Lý Thanh Dương đi dạo quanh sân, hỏi:

- Phải rồi, Tô Xán, cậu học sinh chuyển trường kia đã nộp bản thảo chưa, nếu được xem trước cậu ta viết cái gì, đến khi in ra mình còn có chút sức miễn dịch, không đến nổi shock.

Lý Thanh Dương cười tiêu sái:

- Bạn không nói thì mình quên rồi, tới giờ chưa thấy cậu ta nộp bản thảo. Mọi người đừng gây áp lực lớn quá, cậu ta không viết được, mình còn phải đi tìm người khác.

Khi Tô Xán tới phòng biên tập tạp chí, giáo viên chỉ đạo báo Triêu Hoa là Lâm Quang Đống đang cùng mấy học sinh nam nữ phân tích vấn đề sắp xếp bài báo lần này, Lâm Quang Tòa tay cầm phấn vẽ minh họa lên một cái bảng đen.

Tô Xán bước vào, Lâm Quang Đống bảo mọi người tiếp tục trảo đổi, đi ra cửa, đẩy kính lên hỏi:

- Em tới đây có việc gì?

- Em là Tô Xán, Lý Thanh Dương bảo em tới đây nộp bản thảo.

- À, em là cậu học sinh mới chuyển trường kia, tới văn phòng của tôi.

Lâm Quang Đống tuổi trên ba mươi, người dong dỏng, xương xương, đeo cái kính cận khá nặng, bề ngoài bình dị dễ gần.

Tuy là giáo viên chỉ đạo tạp chí, chủ yếu Lâm Quang Đống lập kể hoạch, chỉ đạo, còn chuyện cụ thể như bản thảo thì giao cho học sinh phụ trách, nhà trường chỉ dẫn dắt chứ không trực tiếp can thiệp, tờ báo này thể hiện tư tưởng của học sinh một cách cao độ.

Là người Lý Thanh Dương tiến cử, kỳ hạn in bài sắp tới, Lý Thanh Dương lại không có mặt, Lâm Quang Đống nhận lấy bản thảo, chỉ ghế đối diện bạn:

- Em ngồi đi.

Rồi vắt chân chữ ngũ đọc, là bài viết cho Dao Đài, nên hắn khá hứng thú.

Tiêu đề là ( hồi ức rừng).

Đọc lướt qua mở bài, không ngờ mới hai dòng đã bắt đầu nghiêm túc, sau đó xem từng chữ một, tập trung hoàn toàn vào bài viết.

Chăm chú đọc quên luôn cả sự tồn tại của Tô Xán, một tay cầm bản thảo, tay lục túi phải, thấy trống không, chuyển tay lục túi trái, móc ra bao thuốc là méo mó đã hút tới bảy tám phần. Châm thuốc, hút, mắt vẫn không rời bài viết, say sưa như thấy món ngon hợp khẩu vị.

Bài viết rất đơn giản, kể một trung niên nam tử về quê cũ, đi trên con đường quen thuộc, thi thoảng nhìn lại quá khứ, khao khát hi vọng thời gian quay ngược, ngày cũ tái hiện. Lâm Quang Đống càng đọc càng lún sâu vào trong đó, bài viết không có câu từ hoa mỹ, có sự lắng đọng năm tháng làm người ta ngẫm nghĩ.

Lâm Quang Đống xuất thân từ thế gia thư pháp có tiếng, nếu như chẳng phải bút lực còn có vẻ trúc trắc, hắn không dám tin đây là bài văn của học sinh cao trung, bất kể tư tưởng thành thục, hiểu thấu thế sự, cũng như trân trọng với quá khứ, đều làm Lâm Quang Đống hòa vào từng câu chữ trong bài viết.

Nhất là đoạn thơ cuối cùng làm tâm tình Lâm Quang Đống tìm về được cảm giác mất đi từ lâu, nhớ lại mối tình đầu của mình, trước đó không lâu bạn học tụ hội, hiện giờ cô gái năm nào đã là thiếu phụ phong vận, chồng làm việc ở sở giao thông, hôn nhân không hạnh phúc, nụ cười rất miễn cưỡng.

Lâm Quang Đống nhớ lại thời thiếu niên, nhớ lại bài thơ tình mình viết, chỉ thấy lòng đau nhói, nhưng làm sao được, người ta đã là phụ nữ có chồng, còn hắn giờ vẫn là thầy giáo nghèo, tiền không, quyền không, trước kia chẳng cho được người ta cái gì, hiện giờ vẫn thế, sau này nói không chừng vẫn vậy.

Bài văn của Tô Xán khơi lên tiếc nuối trong lòng Tô Xán, không khỏi bùi ngùi.

Đọc hết bài viết, dư âm chưa tan, Lâm Quang Đống cầm bao thuốc lên:

- Làm một điếu?

- Em không hút thuốc.

Tô Xán cười khổ, thi thoảng lại có người mời y hút thuốc, thứ ác độc này kiếp trước hại y không ít, giờ tuy cơ thể chưa bị đầu độc, chưa thèm khát cái thứ nicotin kia, nhưng nhìn thấy người ta hút vẫn thèm thuồng, giống như thứ mỳ ăn liền vậy, bình thường chả muốn ăn, nhưng nhìn người khác ăn là bụng đói, Tô Xán phải dùng nghị lực lớn mới tránh được dẫm vào vết xe đổ trước kia.