Đại Niết Bàn

Quyển 4 - Chương 137: Lưu danh




Tô Xán nhận được rất nhiều thư từ bạn học ở Hạ Hải, y vẫn duy trì liên lạc thường xuyên với Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương nói hắn muốn thi vào một cơ sở hai của ĐH Dung Thành, Lưu Duệ thì nhắm tới Trùng Khánh, thành tích của cả hai đều không tệ, hoàn toàn khác với ấn tượng trước kia.

Tô Xán trở lại đã thay đổi rất nhiều thứ, ảnh hưởng đó vẫn cứ tiếp tục duy trì.

Bản thân Tô Xán cũng không biết mình có thể đi tới bước nào, nhưng y không hề có ý định mang tới biến hóa trọng đại cho quốc gia dân tộc, y chỉ biết làm chuyện của mình, vận dụng hợp lý ưu thế bản thân, làm người xung quanh mình sống tốt hơn mà thôi.

Bản thân y cũng thấy mình sống tốt hơn đời trước nhiều lắm.

Nói thế nào thì mình cũng tới Mỹ, cho dù chỉ là học sinh trao đổi cũng ngầu lắm rồi, đời trước trong công ty có tên Hoa Kiều, còn không phải được người ta nhìn với ánh mắt khi nhìn sinh vật biết tỏa sáng hay sao, ngay người bên cạnh nói chuyện với hắn cũng có cảm giác truyền kỳ.

Tô Xán lại còn lập mối quan hệ với thiên tài thiếu niên Mark, lừa được tên này, tuy hắn quanh năm áo phông quần jean dép lê, bộ dạng như kẻ vất vơ, nhưng chuyện hắn làm ai dám xem nhẹ.

Facebook ở Mỹ đang phát triển với xu thế cực mạnh, vì thế Tô Xán thực sự thở phào, giống như phóng một cái vệ tinh lên vũ trụ, dù chuẩn bị ra sao trước khi phóng lên quỹ đạo luôn đầy các loại biến cố, khi vào quỹ đạo rồi có thể thao tác bình thường.

Nói thực nếu Mark mà có thể dự đoán trước được thành công của facebook, Tô Xán chẳng thể tóm được hắn. Nếu Mark đã vào ĐH Harvard, có khí chất của nhà chiến lược gia, đừng mơ hắn theo bước mình.

Lúc đó hắn không cần nhảy vào cái bộ khung Tô Xán lập nên, chỉ cần hắn tự lập công ty, toàn bộ kế hoạch Tô Xán sẽ chết trong trứng nước, hoặc kiếm được ít cơm thừa canh cặn ở TQ, tên này là nhà âm mưu chiến lược thiên bẩm, tới giai đoạn đó Tô Xán không thế khống chế nổi.

Thành công ở chỗ hiện Mark mới ở giai đoạn cao trung, vẫn mơ vào được Harvard, không biết tương lai mình phát triển tới mức nào.

Nếu Mục Tuyền không đưa Đường Vũ sang Mỹ đúng giai đoạn ấy, lại vào đúng Exeter, Tô Xán cũng chẳng nhớ tới lợi dụng hắn, nên Tô Xán lắm lúc vô sỉ nghĩ, trời cho mà không biết tận dụng thế nào cũng bị trời phạt.

Khi Vương Quý Văn bước vào phòng học điểm danh gọi Tô Xán ra ngoài, người biết chút phong thanh hiểu hôm qua Vương Quý Văn đột nhiên sửa thói quen tốt đẹp không chiếm dụng thời gian ôn tập tối, tới lớp giảng giải một đoạn của Tuyên ngôn sáng tạo, kết quả cả đám học sinh không có mặt, sắc mặt Vương Quý Văn lúc đó cực kỳ khó coi cảnh cáo cả lớp lúc này quan trọng nhất là phải giữ được tính tự giác.

Tới văn phòng của mình, Vương Quý Văn nghiêm giọng nói:

- Tô Xán, em đã là học sinh thông qua tiến cử ĐH Thượng Hải, cho nên em càng phải chú ý tới ảnh hưởng, không thể vì mình là học sinh tiến cử mà vứt bỏ sách vở sang một bên, ảnh hưởng tới thành tích vốn có, càng không thể tự đại trốn học bỏ tiết. Em phải nghĩ tới cảm thụ của các học sinh khác, hành vi của em làm tôi rất thất vọng.

- Em biết ạ, sau này em sẽ chú ý.

Không biết Tô Xán có để lời mình vào tai hay không, càng không biết trong lòng y rốt cuộc bao phần tôn trọng người giáo viên này, ông ta thừa biết sau bộ mặt ngoan ngoãn lễ phép kia là bản tính cực kỳ khó thuần hóa, đến hiệu trưởng Thái cũng phải đau đầu về đứa học sinh này, thở dài phẩy tay cho y đi.

Ông ta hối hận nếu ban đầu mình kiên quyết hơn đã không phải nhận đứa học sinh khó nhằn này, còn may là không phải dạy nó bao lâu nữa.

Dương Thừa trở về từ Mỹ, mang theo phần thưởng hạng mục đơn lẻ tốt nhất, lần này trong số sáu học sinh Nhị Thập Thất Trung xuất chinh, hai người thu được giải nhì, ba người thu được giải ba, trong đó còn có ba người thu được giải nhất toàn nhóm, có thể nói là thành quả phong phú.

Đoàn quân viễn chinh này tất nhiên được hoan nghênh long trọng nhất, Dương Thừa mang theo khí thế như giông bão trở về, thành nam sinh chói lọi nhất của Nhị Thập Thất Trung, không biết bao nhiêu người hò reo khen ngợi, nhưng Dương Thừa vẫn mang nuối tiếc nho nhỏ, thành quả này là ba năm phấn đấu cao trung của hắn, tiếc rằng nó tới hơi muộn mằn, trong đám đông hoan nghênh có cô gái hắn yêu thích, tiếc rằng bên cạnh cô gái đó có cái mặt đáng ghét.

Trong cái năm thứ ba u ám như không thấy ngày mai này, trừ pha chén trà thả hồn theo cuốn tiểu thuyết, trong lớp tổ chức thi đấu bóng đá, cùng với nhóm ngó nữ sinh ăn mặc mát mẻ ngày hè, còn một đề tài hấp dẫn nữa.

Đường Vũ tiết thứ ba tới tạp chí Triêu Hoa, không có gì ngạc nhiên khiến thành viên tạp chí náo loạn, sau khi biết Đường Vũ tới đợi tân hội trưởng Tần Cương, tức thì hắn thành nhân vật được ghen tỵ nhất.

Lý Thanh Dương vì lên năm thứ ba đổi khóa nên tới học kỳ cuối đã lui về, đa phần học sinh năm thứ ba đều không giữ vị trí chủ chốt của tạp chí, tập trung cho cuộc chiến lớn.

Giờ tạp chí Triêu Hoa chỉ còn lại học sinh năm thứ nhất và thứ hai, thành viên năm thứ ba chỉ thi thoảng mới qua trợ giúp, không hoạt động thường xuyên nữa.

- Không phải chị ấy có bạn trai rồi hay sao, gần đây đến bọn súc sinh năm thứ nhất cũng nghe ngóng tin tức về chị ấy, bọn nhãi con bây giờ không biết trời cao đất dày, mới tới trường chưa được một năm đã dám nhắm vào hoa khôi trường, nếu không phải chị ấy đi Mỹ thì Tôn Mạn chẳng đắc ý như bây giờ.

Có người chua chua nói:

- Tên nhãi Tần Cương này thật giỏi, chị ấy không phải cô gái tầm thường.

Người ồn ào hùa theo không ít, còn cố ý nói to cho Đường Vũ đứng bên ngoài nghe thấy.

Tới ngay cả người ở CLB khác đi ngang qua cũng không quên hú lên mấy tiếng, gọi lớn tên Tần Cương, tựa hồ muốn nhìn thấy khuôn mặt thần tiên băng giá kia xấu hổ sẽ mê người ra sao.

- Mọi người hiểu lầm rồi, chị Đường Vũ tới xin tôi tờ Triêu Hoa số mới nhất, mọi người cũng biết kỳ này của chúng ta rất hot, cơ bản bên ngoài bán hết rồi, chỉ có tạp chí chúng ta còn vài tờ, điều này nói lên đoàn đội mới của chúng ta rất tốt, đây là sự cổ vũ lớn lao.

Tần Cương khó khăn lắm mới dẹp loạn được, cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng ai cũng nhìn ra nụ cười đắc ý của hắn, dù sao chỉ là học sinh cao trung, trong lòng có suy nghĩ gì, dù muốn che dấu cũng chẳng cao minh được, nhất là khi kích động như vậy.

- Thôi đừng mơ tưởng nữa, số mới nhất của tạp chí mới nhất đúng không, thế thì tôi biết vì sao chị Đường Vũ đợi bên ngoài rồi, chả trách nãy giờ tôi cứ thắc mắc.

Một nữ sinh với giọng điêu ngoa chanh chua, chẳng hề chú ý tới cảm thụ của đám con trai:

- Kỳ này cho đăng bình chọn nhân vật có sức cảm nhiễm nhất trường, đó là Tô Xán, có biết là ai không, người ta là bạn trai của chị ấy đấy, bạn gái tới in tạp chí nói về bạn trai rất bình thường, chị ấy muốn giữ làm kỷ niệm đấy mấy ông tướng ạ.

Không khí tức thì xẹp xuống như bóng xì hơi, bọn họ cũng nghe phong phanh Đường Vũ có bạn trai, có vẻ là thật rồi.

Đường Vũ nhận được tạp chí, đưa 6 đồng, Tần Cương vội vàng từ chối, nụ cười hơi héo:

- Không cần không cần, coi như cá nhân tôi tặng cho chị đi, học tỷ chắc chắn sẽ vào trường đại học tốt nhất đúng không, chúng tôi cũng sắp lên năm thứ ba, mong được một lời chúc tốt lành của học tỷ làm động lực phấn đấu.

Nói rồi đưa cho Đường Vũ một tờ giấy và bút.

Tâm tình Đường Vũ rất tốt, viết mấy lời cổ vũ lên đó, cười tươi khích lệ:

- Đừng quá lo, cuộc sống năm thứ ba cũng không phải quá gian khổ, đó là thời gian ý nghĩa nhất, qua năm thứ ba rồi sẽ có thể tới trường đại học mình yêu thích, theo đuổi mục tiêu cuộc đời. Cám ơn cậu, tôi đi đây.

Tần Cương gật đầu nhận lại tờ giấy có hàng chữ đẹp đẽ của Đường Vũ, bên trên tựa như còn lưu giữ chút hương thơm, làm hắn thất thần hồi lâu.

Có đám Vương Uy Uy, Trương Phi Phi, Trang Chí Vũ, những nhân vật phong vân nhất trường ra sức vận động, Tô Xán được bầu chọn làm nhân vật có sức ảnh hưởng nhất của Nhị Thập Thất Trung khóa này, cùng Đường Vũ được lưu danh ở phòng truyền thống của trường.

Vì thế mà hôm qua Tô Xán bị một đám bạn xấu kéo ra quán xẻo một phen, vừa mất tiền lại vừa bị mắng mỏ, đổi lấy một cái giấy khen và vài tiếng vỗ tay, chẳng biết người ngoài nghĩ thế nào, Tô Xán chỉ thấy lỗ vốn.