Đại Niết Bàn

Quyển 4 - Chương 125: Chỉ là một bữa cơm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lữ Tiên Minh tới Nhị Thập Thất Trung rồi, tin tức này lan truyền khắp trường, không ai không biết.

Hệ thống tình báo của học sinh trong trường cũng nhanh chóng vận hành, rất nhanh có tin, người đứng sau tác thành trận đấu hữu nghị này chính là nữ doanh nhân có tiếng ở Dung Thành, mẹ của Lữ Tiên Minh.

Càng có tin Chu Dung tới trường là để xem xét cô gái được Lữ Tiên Minh chú ý.

Cô gái này là ai không phải rõ ràng sao?

Chu Dung là bạn lâu năm của mẹ cô, Lữ Tiên Minh cũng là bạn cô, bọn họ tới đây là khách, Đường Vũ thực sự không kiếm được bất kỳ lý do nào chối từ, cùng mẹ con họ ra ngoài ăn cơm.

Trương Phi Phi gấp rút đi tìm Tô Xán để báo cho y tin tức này.

- Theo mình thấy mẹ Lữ Tiên Minh hôm nay tới có dã tâm lang sói, tuyệt đối không thể nào chỉ đơn giản là mời Đường Vũ ăn cơm đâu, lúc ở trong nhà thi đấu còn lấy ra một cái vòng tay đắt tiền định tặng cho Đường Vũ. Hơn nữa lúc mình muốn đi ăn cùng, bà ta lại bảo lần sau sẽ mời mình. Fu ***! Thật là sôi máu mà, sau này không thèm tới cửa hiệu nhà bà ta nữa.

Trương Phi Phi đã bao giờ bị ghẻ lạnh như thế, tức tới ngực muốn nổ tung:

Theo lý mà nói Chu Dung không thể nào đường hoàng tới đây tìm Đường Vũ như thế, hơn nữa trực tiếp tặng cho Đường Vũ một cái vòng tay đắt tiền, chuyện này nếu không có cha mẹ Đường Vũ đồng ý, với cách giáo dục Đường Vũ được truyền thụ, cô sẽ không bao giờ nhận, trước kia Tô Xán mua cho Đường Vũ một cái bút, Đường Vũ còn nhất định muốn trả lại tiền cho y.

Chớp mắt toàn bộ máu trong người Tô Xán sôi lên, Chu Dung muốn làm cái gì đây, quan trọng nhất là mẹ Đường Vũ đứng sau lưng, rốt cuộc Mục Tuyền muốn làm cái gì?

Lúc mình và Đường Vũ xuống máy bay, Mục Tuyền chủ động đưa y về, lúc chia tay còn tỏ ý rõ ràng nói nửa học kỳ cuối bọn họ học tập cho tốt.

Chẳng lẽ câu nói đó chỉ vì để mình buông lỏng cảnh giác? Bà ấy phòng bị mình tới mức đó sao? Tô Xán biết Mục Tuyền rất nhiều tâm cơ, nhưng dùng loại tâm cơ u ám đó đối phó với hai đứa học sinh, trong đó một người còn là con gái mình, khiến cho Tô Xán thấy lòng ớn lạnh.

Tô Xán càng nghĩ càng nổi điên, lửa giận như dung nham khuấy động lòng y chỉ chực bộc phát, hai mắt có tia máu màu đỏ.

Rốt cuộc mình đã làm gì sai để Mục Tuyền không yên tâm như thế, khiến bà ta dùng thủ đoạn đối phó với kẻ địch chính trị nhắm vào mình.

Đây là cách làm để con gái mình trải qua học kỳ cuối cùng của đời học sinh thật tốt đẹp đấy sao?

Hơi thở Tô Xán trở nên nặng nề, tình hình y lúc này giống như cái đầu máy hơi nước phun khói mù mít nghiến qua đường tàu, tựa như thùng thuốc súng muốn nổ tung.

Từ trước tới giờ Tô Xán không muốn xung đột chính diện với Mục Tuyền, bởi vì bà là mẹ của Đường Vũ, Mục Tuyền có suy nghĩ của mình, có băn khoăn lo lắng ở góc độ của một người mẹ, Tô Xán hiểu và rất tôn trọng Mục Tuyền.

Nhưng rõ ràng hành động này chứng tỏ Mục Tuyền mất đi khống chế rồi, dục vọng kiểm soát quá lớn đã khiến Mục Tuyền lạc lối, cứ tiếp tục thế này, Mục Tuyền sẽ làm cuộc sống của Đường Vũ đảo lộn.

Tô Xán vẫn nhớ Chu Dung, bà ta có mặt trong tiệc sinh nhật 18 tuổi của Đường Vũ, những người có mặt ở bữa tiệc đó đều rất thân thiết với Đường gia, là nữ doanh nhân rất có ảnh hưởng, chẳng lẽ Mục Tuyền muốn tranh thủ sức ảnh hưởng sau lưng của Chu Dung cùng với gia đình bà ta sao?

Cơn giận trong lòng Tô Xán càng bốc cao, giống như lũ phá đê, không còn gì kiềm nén được nữa, mà y cũng không muốn kiềm nén cơn giận của mình.

Nếu như không có con đường phát tiết, Tô Xán cảm thấy mình nổi điên mất.

Hai mắt phun lửa, giọng Tô Xán cực kỳ đáng sợ:

- Bọn họ đi đâu?

Trương Phi Phi không ngờ Tô Xán thường ngày mình có thể thoải mái trêu đùa khi nổi giận khí thế kinh người như vậy, theo bản năng lùi lại một bước, dè dặt đáp:

- Hình như là nhà hàng Dân Sơn, Tô Xán, cậu đừng kích động, bây giờ cậu tới đó thì làm được gì, một bữa cơm thôi mà, chẳng lẽ Chu Dung còn ăn thịt được Đường Vũ hay sao? Chỉ cần Đường Vũ không chịu thì người khác làm gì được chứ.

Lâm Trứu Vũ cũng khuyên nhủ:

- Tô Xán, bình tĩnh lại đã, chúng ta đợi Đường Vũ về, hỏi ngọn nghành ra sao rồi tìm cách ứng phó. Nhà Chu Dung và nhà Đường Vũ chắc chắn có liên hệ, cậu can thiệp vào là không danh chính ngôn thuận, làm cha mẹ Đường Vũ phản cảm đấy.

Tô Xán biết Lâm Trứu Vũ nói như vậy là chính xác, nhưng lúc này y không đợi được, khoác cặp lên vai:

- Mình biết phải làm thế nào.

Đúng là chỉ một bữa cơm thôi, nhưng Tô Xán có thể thông qua bữa cơm này tuyên bố gì đó với nữ nhân thao túng đằng sau, cho bà ta thấy ý chí của mình, y quyết không để một ai làm nhiễu loạn cuộc đời của Đường Vũ, vì hơn ai hết, y biết hậu quả đáng sợ như thế nào.

Chỉ có một người không can Tô Xán, ngược lại ánh mắt còn trở nên óng ánh.

Lâm Lạc Nhiên thấy Tô Xán quá yếu thế trước Đường Vũ, mất cả bản sắc nam nhi, cô vốn thích con trai là phải mạnh mẽ khí phách, nên cô thất vọng nhìn thấy Tô Xán như vậy, thời gian qua cô thường xuyên mỉa mai đả kích Tô Xán là vậy, nhưng giờ thì cô biết rồi, không phải vì Tô Xán mất bản thân, mất cá tính, vì yêu nên mới nhường nhịn Đường Vũ, đó là yêu chiều.

Tô Xán vẫn là chàng trai khiến cô rung động ở Hạ Hải.

Nếu lúc ở Hạ Hải mình dứt khoát hơn, có lẽ chuyện đã khác rồi, không phải chỉ có thể đứng nhìn cậu ấy vui cười bên cô gái khác.

Mình điểm gì thua Đường Vũ chứ, giờ còn chưa muộn.

Ý nghĩ ấy như hạt giống vùi trong lòng đất lầu ngày phá lớp vỏ chui ra, mặc dù Lâm Lạc Nhiên cố ép nó xuống nó vẫn như gặp được mưa xuân ấm áp, nhanh chóng đâm chồi nảy lộc. Không được, bây giờ cậu ấy chỉ có Đường Vũ, bất kỳ người nào xen vào giữa chỉ khiến cậu ấy phản cảm, giống như tình hình bây giờ, Lâm Lạc Nhiên cố gắng tiêu diệt ý nghĩ này.

Nhưng càng như thế, cái ý nghĩ đó càng trở nên rõ ràng, làm cô hoảng loạn.

“Mình phải làm sao bây giờ?”

….

Cái đèn pha lê lớn tỏa ra ánh sáng dìu dịu như ngọc, cửa sổ được che bằng tấm rèm lớn màu vàng gạo, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, căn phòng không lớn quét vôi màu trắng ngà tạo nên một bầu không khí êm ấm thoải mái, nhưng Đường Vũ chẳng thấy thoải mái hay êm ấm gì cả.

Chẳng qua chỉ là một bữa cơm mà thôi.

Đường Vũ luôn trấn an cô mình như thế, thức ăn trên bàn đều hết sức tinh xảo, rất hấp dẫn, nhưng Đường Vũ chẳng hề muốn ăn.

Trước mặt là Chu Dung, bên cạnh bà ta là Lữ Tiên Minh, nam sinh này vẻ ngoài đẹp trai thanh thoát, thực sự thu hút con gái, nhất là đôi mắt như biết nói biết cười kia, muốn hút hồn người.

Lữ Tiên Minh biểu hiện trước mặt Đường Vũ rất tốt, nói chuyện hài hước, làm Đường Vũ cảm thấy bữa cơm này cũng không đến mức quá khó nuốt, không cần nghe những câu nói mang toàn dụng tâm ẩn ý của Chu Dung.

Cũng không cần nghiền ngẫm hàm nghĩa sau những câu nói đó là gì, nhưng Đường Vũ lại không thể không suy ngẫm tâm thái của mẹ mình đằng sau bữa cơm này là gì.

Ngồi ở phía đối diện Đường Vũ, Chu Dung híp mắt cười nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ trò chuyện, Đường Vũ mặc áo sơ mi trắng ngà có chấm hoa nhỏ li ti, trắng không có chút tạp chất nào, nổi bật khí chất độc đáo, làm cô càng thêm tĩnh lặng thấm mát lòng người, làn da trắng sáng như ngọc, cái mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi đỏ như anh đào, mái tóc ngắn dùng tấm vải hoa thắt nơ bướm buộc gàng thành đuôi ngựa đáng yêu, không cần y phục xa hoa vẫn toát lên vẻ trang nhã tú lệ, thể hiện giáo dục tốt đẹp cùng gia thế không tầm thường, đúng là cô bé khiến người ta càng ngắm càng yêu.

Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 125

Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 125

Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 125

Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 125

Tuôi Tre Hoc Đương - ĐẠI NIT BÀN - Khảo Ngư - Quyển 4 chương 125Đường Vũ